Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thấy bọn Mã Ngạn Siêu vẫn theo hút ở phía xa xa. Gã biết là mình vào am rồi, bọn họ cũng chờ đợi quanh đây, cảm thấy an tâm liền theo đạo cô tiến vào.
Phía trong cổng am sạch như chùi không một vết bụi. Ngoài sân trồng mấy khóm trà hoa, một khóm tử kinh.
Chính giữa điện đường đặt một pho tượng Quan Âm mặc bộ áo trắng. Pho tượng Quan Âm này diện mạo rất xinh đẹp mà diện mạo lại rất trang nghiêm.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Nghe nói trong đám vợ của Ngô Tam Quế có một mụ vợ ngoại hiệu là Tứ diện Quan Âm, lại có một mụ kêu bằng Bát diện Quan Âm. Chẳng hiểu đức Quan Âm bồ tát có thật đẹp thế này chăng? Con mẹ nó! Diễm phúc của tên đại Hán
gian quả nhiên không nhỏ.
Đạo cô dẫn Vi Tiểu Bảo đến toà thiên điện mé đông. Người nhà bưng trà lại. Gã mở nắp chén trà, thấy mùi thanh hương thoang thoảng đưa lên mũi, nước trà màu xanh biếc. Đúng là trà Long Tỉnh còn tươi. Gã lấy làm kỳ nghĩ bụng:
– Thứ trà Long Tỉnh này từ Giang Nam vận chuyển tới đây không phải rẻ tiền.
Bọn ni cô đạo cô trong am này làm gì có nhiều tiền mà xài sang như vậy. Lại thấy một đạo cô bưng vào một cái hộp sơn đen bày tám thứ kẹo mứt: nào mứt Tùng tử, nào Tiểu bồ đào cao, nào Hạnh đào hiến, nào Mai côi cao, đường hạnh nhân, bánh đậu xanh, bách hợp tô, nào quế hoa mật, toàn là những đồ điểm tâm mà Tô Đông Pha khi xưa ưa dùng. Những chén đựng kẹo mứt cũng tinh xảo dị thường.
Những món điểm tâm của Giang Nam này, Vi Tiểu Bảo hồi ở trong kỹ viện thành Dương Châu đều đã biết qua. Chỉ khi nào có khách sang mụ chủ mới lấy ra mời mọc. Gã nhân lúc người ta không để ý, lấy cắp mấy viên ăn.Sau này gã vào Hoàng cung không được nhìn thấy nữa.
Ai ngờ trong một toà am nhỏ ở tỉnh Vân Nam lại có những vật này. Vi Tiểu Bảo trong lòng khoan khoái, miệng lẩm bẩm:
– Thế này là lão gia lại về đến Lệ Xuân viện ở thành Dương Châu.
Đạo cô bưng điểm tâm vào rồi lại lui ra.
Trên kỷ trà đặt một chiếc đỉnh đồng nhỏ, khói xanh bốc lên nghi ngút. Thứ trầm đốt trong đỉnh cũng là trầm hương rất quý. Vi Tiểu Bảo đã nếm trải mùi đời, nên rất biết người biết của. Mỗi lần gã vào Từ Ninh cung của Thái hậu là ngửi thấy mùi trầm hương này. Bây giờ gã đột nhiên ngửi thấy không khỏi giật mình tự hỏi:
– Trời ơi! Hỏng bét! Chẳng lẽ Thái hậu đã đến đây?
Gã liền đứng phắt dậy.
Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng bước chân nhè nhẹ êm ái. Một người đàn bà tiến vào nhìn Vi Tiểu Bảo hai tay chắp để trước ngực thi lễ nói:
– Kẻ xuất gia là Tịch Tĩnh xin tham kiến Vi đại nhân. Giọng nói ôn hoà trong trẻo, đúng là khẩu âm Tô Châu.
Người đàn bà này cỡ bốn mươi tuổi, mình mặc áo màu biếc lợt, cặp lông mày xinh như vẽ, nét mặt thanh tú không bút nào tả xiết. Suốt đời Vi Tiểu Bảo chưa từng thấy ai đẹp như nàng. Tay gã cầm chung trà, miệng há hốc ra không ngậm lại được, chân tay luống cuống. Người đàn bà kia mỉm cười nói:
– Mời Vi đại nhân an toạ!
Vi Tiểu Bảo luống cuống đáp:
– Dạ dạ!
Hai chân gã nhủn ra ngồi phệt ngay xuống. Nước trà trong chung đổ ra làm ướt một mảng vạt áo.
Đàn ông thiên hạ thấy mặt người đẹp thường lâm vào tình trạng hồn lạc phách xiêu, nàng được chứng kiến nhiều rồi nên không để ý. Nhưng Vi Tiểu Bảo, một gã thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, cũng bị dung quang tuyệt thế của nàng làm cho mê mẩn, khiến nàng không nhịn được, tủm tỉm cười nói:
– Vi đại nhân tuổi nhỏ tài cao, tưởng Cam La ngày trước mới mười hai tuổi đã làm Thượng khanh ở nước Tần cũng chẳng thể hơn được.
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Tại hạ không dám! Trời ơi! Chẳng hiểu Tây Thi, Dương Quý Phi ngày trước thế nào mà thiên hạ đua nhau tâng bốc, nhưng tại hạ nhất quyết còn thua nương tử xa lắm.
Người đẹp giơ tay áo lên che nữa mặt ngọc mỉm cười. Cử động này tưởng chừng bao nhiêu vẻ đẹp đều hiện ra. Nàng nghiêm trang nói:
– Mỹ sắc làm hư việc nước, xưa đã thế mà nay cũng thế. Con người bất tường tự hận mình được trời ban cho tấm dung nhan khuynh quốc chỉ tổ làm đau khổ lê dân trong thiên hạ. Vì thế mà mấy năm gần đây tiện thiếp giam mình vào chốn am mây, làm bạn cùng thanh đăng cổ phật, khổ tâm sám hối. Hỡi ơi! Tiện thiếp dù khua tan mõ gỗ, niệm nát chân kinh cũng không đủ đền tội trong muôn một.
Nàng nói tới đây vành mắt đỏ hoe rồi không nhịn được để hai hàng châu lệ tuôn rơi.
Vi Tiểu Bảo không hiểu những câu nàng nói có ẩn ý gì. Gã chỉ biết lúc nàng mỉm cười như ánh thần quang, chia rồi lại hợp, lúc nàng buồn thảm khiến người xúc động can trường. Bất giác gã nảy lòng thương hương tiếc ngọc. Tuy vậy tật ham mê gái đẹp làm máu nóng của gã vừa nổi lên đã pha đầy nhục dục.
Gã thấy người đẹp kích động như vậy thì vỗ ngực đứng dậy nói:
– Ai là kẻ đã khinh khi nương tử? Tại hạ quyết liều mạng với kẻ đó. Nương tử có điều chi khó giải quyết cứ trông vào bàn tay tại hạ. Nếu Vi Tiểu Bảo làm không được thì xin chặt đầu dâng cho nương tử.
Gã vừa nói vừa giơ tay lên chặt mạnh vào cổ.
Người đẹp cũng đứng dậy, ngưng thần nhìn gã một lúc, vành mắt lại đỏ hoe, bỗng nàng quỳ xuống sụp lạy, nghẹn ngào nói:
– Vi đại nhân nghĩa cả ngất trời xanh, tiện thiếp chẳng biết lấy gì đến đáp cho vừa.
Vi Tiểu Bảo la lên:
– Không đúng! Không đúng!
Gã cũng quỳ xuống nhìn về phía người đẹp, dập dầu binh binh.
Gã vừa lạy vừa nói:
– Nương tử là tiên nhân giáng thế, Bồ Tát hiện hình. Tại hạ dập đầu trước nương tử mới phải, khi nào dám nhận đại lễ của nương tử.
Người đẹp khẽ đáp:
– Đại nhân dạy thế khiến tiện thiếp phải tổn thọ!
Nàng giơ tay ra nhẹ nhàng đỡ gã dậy.
Vi Tiểu Bảo thấy trên má nàng còn đọng mấy giọt nước mắt lóng lánh như mấy hạt châu, vội giơ tay áo lên khẽ lau cho nàng và kiếm lời an ủi:
– Nương tử đừng khóc! Đừng khóc! Dù có gặp việc tày đình chúng ta cũng giải quyết cho xong.
Trang 4 trong tổng số 8
Kể tuổi thì thiếu phụ vào khoảng tứ tuần, nhưng dung nhan cung cách, cử chỉ lời nói cùng dáng điệu của nàng xinh đẹp quá chừng khiến gã chẳng thể kềm chế được thói dâm tà. Gã nghe nàng tâm sự thì miệng ba hoa như thật tình sinh lòng lân mẫn nhưng mắt thì không ngớt nhìn lén vào vóc dáng yểu điệu thướt tha trong lòng quyết chí phải tìm cách thân cận nàng.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
– Nương tử có điều chi khó giải quyết?
Người đẹp đáp:
– Vi đại nhân thấy thư liền đến ngay lập tức, tiểu nữ tử thực là cảm kích…
Nàng chưa hết lời, Vi Tiểu Bảo đã la lên một tiếng “úi chà”
Gã giơ tay lên đập vào trán nói:
– Tại hạ thật là hồ đồ. Đây là vì A Kha.
Cặp mắt gã trừng trừng ngó người đẹp rồi chợt tỉnh ngộ, lên tiếng hỏi:
– Phải chăng tôn giá là mẫu thân của A Kha?
Người đẹp khẽ đáp:
– Vi đại nhân quả là người thông minh. Tiện thiếp chưa kịp nói đại nhân đã đoán ra rồi.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Vụ này dễ đoán lắm vì tướng mạo hai người rất giống nhau. Có điều… Có điều… A Kha sư tỷ… không đẹp bằng tôn giá…
Người đẹp hơi đỏ mặt lên. Màu da trắng mịn ửng hồng khác nào bạch ngọc điểm phấn tô son càng tăng vẻ kiều diễm.
Nàng khẽ hỏi:
– Đại nhân kêu A Kha bằng sư tỷ ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
– Đúng thế! Y là sư tỷ của tại hạ.
Rồi gã chẳng giấu diếm gì nữa, đem chuyện gặp A Kha trong trường hợp nào, bị nàng đánh trật khớp tay ra sao, cả chuyện bái Cửu Nạn làm sư phụ, cho đến chuyện đi Côn Minh, thuật lại cho người đẹp nghe. Gã còn thú nhận mình say mê A Kha mà cô đối với gã tuyệt không để vào mắt xanh chút nào.
Vi Tiểu Bảo kể lể đầu đuôi mọi việc đã xảy ra từ ngày gặp A Kha đến nay.