Nó mà cắm vào trong lồn của chị thì chỉ có nước chị sẽ ngất lịm đi vì sung sướng…”
Mà quả thật thằng Đa có con cặc đẹp tuyệt vời nó to, tròn, cân đối, đứng thẳng ngạo nghễ. Nhìn khúc gân đồ sộ và đầy thẩm mỹ của thằng Đa, chắc không có người phụ nữ nào có thể giữ cho tiếng lòng mình bình thản được, ngay cả những người đàn bà thánh thiện nhất, cũng phải nghĩ tới những xúc cảm rùng rợn khi con cặc đó của thằng Đa đã đút lọt vào bên trong lỗ lồn.
Lẽ dĩ nhiên, với Hồng cũng không ngoại lệ ánh mắt của nàng sáng lên long lanh một cách lạ kỳ. Người ta bảo rằng khi người đàn bà đang sống với cơn lửa tình thì tia mắt của họ thường long lên trông rất hùng hổ chứ không còn là ánh mắt hồ thu như những lúc thường.
Nhìn con cặc hết ý của thằng Đa, trong lòng của Hồng vô cùng nôn nao rạo rực, vì nàng biết chắc chắn rằng, một chút nữa đây, cái khúc gân vĩ đại đó sẽ lấp đầy nguyên cái lòng âm hộ khít khao của nàng và nếu không có dòng nước khí đã ứa ra lênh láng bên trong lỗ lồn thì nếu muốn đút cho con cặc của thằng Đa lọt được vào bên trong lỗ lồn nhỏ bé khít rịt của Hồng cũng không phải là dễ. Nhưng kinh nghiệm ái ân đã cho Hồng biết trước để yên trí rằng, con cặc dù to l'cỡ nào” thì cái lồn tham lam của Hồng cũng sẽ nuốt trọn một cách ngon lành, “cỡ nào” Hồng cũng… OK hết thôi!
Hồng cảm thấy rất thú vị trước những ý nghĩ tưởng tượng cùng những hình ảnh dâm đãng vừa hiện ra trongđầu. Có lẽ sau đêm này, Hồng sẽ phải tìm cách đưa thằng Đa vào vòng tay trói buộc ân tình của nàng để nàng sẽ liếp lục tận hưởng cái tuổi thanh xuân, cái sức mạnh phi thường của một thằng con trai mới lớn cộng với nhân dáng dễ nhìn và món “đồ nghề” quí hiếm của thằng Đa.
Từ ý nghĩ đó, tự nhiên Hồng thấy lòng mình dâng lên một niềm quí mến “đứa em” trai hàng xóm, Hồng ngoan ngoãn cúi gập người xuống mút cặc thằng Đa thay vì Hồng định cho nó đụ nàng ngay tức thì, trong khi thằng Đa chịu đởi cũng không thấu với đường lưỡi tê tái của Hồng, nó đành phải cúi gập người xuống trên tấm lưng trần của người thiếu phụ, với hai bàn tay quờ quạng không biết làm gì. Nó run rẩy đưa cả hai tay mò xuống móc lồn của Hồng. Bất thình lình thằng Đa nghe thoáng đâu đây có tiếng thở của ai dồn dập. Nó tưởng là ma quỉ hiện hình, nhưng không phải.
Tiếng thở dài hổn hển đó chính là của bà Mai, bà mẹ của Hồng. Bà Mai như người đang đứng “tựa cửa trông ai nghĩ ngợi gì…”. Từ bên ngoài cửa phòng, bà Mai đã chứng kiến rõ mồn một cảnh ái ân cụp lạc giữa thằng con nít hàng xóm với đứa con gái ruột dâm đãng của mình. Bà đã ngủ xong một giấc, nhưng tự nhiên mắc tiểu cho nên bà Mai bò dậy dể đi vào restroom, bà bước đi ngang qua cánh cửa phòng của Hồng và chợt bà đứng lại vểnh tai nghe ngóng.
Chừng như có tiếng người sột soạt ở bên trong với những hơi thở dồn dập rất lạ. Điều này đã khiến bà Mai liên tưởng ngay đến những điều mà bà không muốn nghĩ. Nhưng bà Mai tặc lười nhủ thầm :
“Chẳng lẽ con Hồng nó… gan đến như vậy?” Rồi bà dừng lại, khe khẽ hé cửa nhìn vào. Thiếu chút nữa thì bà Mai sẽ té sụm ngay xuống bên ngoài cửa phòng khi bà lận mắt nhìn thấy Hồng đang cắm đầu cắn cổ bú cặc thằng Đa với đôi mắt của thằng nhỏ lờ đờ vì khoái lạc. Thằng Đa đang đứng chống tay say đít để hưởng thụ khoái lạc do đứa con gái của bà đang .”làm” cho nó. Bà Mai cứ đứng chết trân nhìn vào. ở lứa tuổi năm mươi của bà với nguồn sinh lực rất còn mạnh mẽ kể từ lúc ông chồng bất hạnh của bà tự nhiên đứt mạch máu lăn đùng ra chết, bà đành… “ở vậy” với con gái và hai đứa cháu ngoại.
Nói như vậy, có nghĩa là sức sống của bà Mai vẫn còn tràn đầy sự sung mãn, con lợn long của người đàn bà đang ở tuổi hồi xuân lúc nào cũng sẵn sàng lên tiếng. Và bà Mai đã thường đáp lại sự lên tiếng đó bằng những cách thức kín đáo của riêng bà. Một là bả tự thủ dâm. Hai là thỉnh thoảng bà cũng cho một anh bạn già học anh ngữ cùng trường với bà “thưởng thức”. Nhưng hình như “anh bạn già” của bà không làm cho bà được hoàn toàn thỏa mãn thú vui xác thịt. Cuối cùng, chỉ còn cách là bà Mai tự “chơi” lấy một mình.
Bà có thể tự dùng tay hoặc dùng những dụng cụ đồ chơi mà bà đã kín đáo tìm tòi mua được, giấu sẵn trong phòng, không cho ai biết. Và từ đó, bà Mai tạm cam lòng yên ổn với đời sống mẹ góa con côi để được tiếng “thủ tiết't với chồng. Tự xét trong đáy lòng, bà Mai cũng không lấy gì làm lạ do đêm nay bà đã biết được rất rõ ràng người con gái còn rất trẻ tuổi của bà dám cả gan “rước trai” về tận nhà để mà vui vầy ân ái. Bà hoàn toàn thông cảm với con về điều này. Bà tự nghĩ, ngay như bà, nếu có điều kiện thuận tiện và không ngại sự dòm ngó của Hồng với hai đứa cháu ngoại,bà cũng sẵn sàng làm những việc như Hồng đang làm.
Làm sao mà Hồng có thể chế ngự hoặc chịu nổi những cơn thôi thúc khốn khổ của xác thân. Nó dày vò, xâu xé, nó thúc bách xốn xang từng giây từng phút, nhất là vào những khi phải đối diện một mình hay trong đêm trường khó ngủ. Làm sao Hồng “thủ tiết” được khi cái mu lồn của bà Mai cũng như của Hồng nó cứ phập phồng cương lên rồi lại xẹp xuống vì nứng, vì sức khỏe trẻ trung sung mãn luôn luôn kích thích trong người, khi tiếng lòng lên tiếng gọi thì bà Mai biết, bà hay con gái của bà hay bất kỳ người đàn bà nào khác cũng phải… chào thua, cũng phải tìm cách cho cái cơn lửa lòng nó dịu xuống, để cho nó khỏi thiêu đốt hồn phách tâm can.
Đối với bà, chỉ còn cách đóng kín cửa phòng ngủ lại rồi lấy mấy cái đồ chơi làm tình ra “chơi”… một mình mới mong gìn giữ được mức sống hồn nhiên. Nhưng đó là cách giải quyết cùng kế, tức là không còn cách nào để kiếm ra được một người đàn ông có thể thay thế cho những món đồ chơi tình dục này. Sự kiện coi vậy mà không phải là dễ giải quyết nhất là đối với một người đàn bà á Đông.
Tìm được một người đàn ông cùng thích hợp với sở thích tính tình, cùng có một bản ngã giống như mình, cùng có một sức khỏe và ham muốn giống nhau và cùng làm cho nhau được hoàn toàn mãn nguyện, có lẽ cũng rất khó khăn chứ không phải dễ dàng gì.
Tự biết rằng con người của mình vẫn còn có những đòi hỏi sinh lý ái ân quá mạnh, cho nên bà Mai đã từng năm lần bảy lượt quan tâm thực hiện đến diều này, bà đã l'thả mồi” để mong bắt hồn một tên đực rựa nào đó và bà đã dễ dàng thành công. Nhưng khốn nỗi, tìm được người nhưng người xứng đáng và giữ được người quả thật không phải là điều dễ thực hiện.