Cả bọn chúng phá lên cười còn tôi thì cúi gầm mặt xuống vì biết mình đã để lộ ra điều bí mật đó.
Luke là đứa cười to nhất trong bọn. Nó luôn là kẻ cạnh tranh với tôi trong lớp, và khi, nó vừa mới chịu thua tôi hôm qua, nay nó đã tìm thấy chỗ yếu của tôi.
– Chà chà, người đẹp trai nhất nhì lớp cuối cấp của trường chúng ta lại không đủ sức dụ một con gà tây tóc vàng nóng bỏng nào lên giường với mình sao?
– Tao dư sức chớ, nhưng tao không thích.
– Thế mày thích cái gì? Đừng nói với tao mày thích con trai nha – thằng Luke lại cười làm cho cả ba đứa còn lại cười ngặt nghẽo theo. Tôi gần như sôi gan lên.
– Tệ quá, vậy thì mày không tranh chấp được cái ngôi đầu bảng về vị trí đẹp trai nhất trường rồi. Tao cá thằng Gerald đụ không dưới 1 con 1 tuần.
– Mặc kệ nó, tao không quan tâm. Tôi bực tức đứng dậy. Tao về nhà đây. Chiều nay tao thi bơi rồi. Tụi bây không muốn tới xem tao thì thôi.
– Tới chứ – thằng Steve lên tiếng – không chừng ở đó mày kiếm được bồ thì sao.
Tôi đóng cửa cái rầm để ngăn bớt tiếng cười khả ố của bọn chúng. Chuyện tôi chưa làm tình bao giờ trong khi ngày tốt nghiệp sắp đến gần làm bọn chúng tức cười. Người ta nói khôn ba năm dại 1giờ. Còn tôi khôn suốt 18 năm trời chỉ rồi để dại trong vòng 1 phút. Trước giờ tôi luôn trốn tránh các cuộc bàn luận về cách làm tình mà bọn trong lớp chúng tôi tổ chức. Chúng tỏ ra có rất nhiều kinh nghiệm nhưng tôi tin rằng, bọn chúng chỉ có cái miệng. Không ít đứa như tôi đâu, tôi cá là vậy. Nhưng sau trận bóng rổ hồi sáng, cả bọn tụ tập lại, ban đầu là bàn về các trường Đại học. Chỉ 5 phút sau, đúng theo ý thằng Luke, Steve lái sang việc chúng tôi đã làm tình bao nhiêu lần trong suốt năm 12.
Tôi ú ớ trong họng rồi nói thật:
– Tớ còn nguyên.
Sự việc sau đó thì các bạn đã biết rồi. Còn bây giờ, tôi đang trên đường về nhà. Nhà tôi khá gần trường và việc tôi đi bộ không hề làm tôi khó chịu. Tôi khoái là đằng khác.
Tôi và thằng Luke vốn là bạn thân, thân khủng khiếp. Nhưng từ bốn tháng trước trở về sau này, nó luôn kiếm chuyện để sỉ nhục tôi. Tôi khó chịu vì điều đó, nhưng rồi phát hiện ra nguyên nhân khiến nó trở nên như vậy.
Không biết bắt nguồn từ đâu, trường tôi bình chọn một cách kín đáo xem người nào là đẹp trai nhất. Tôi không màng danh hiệu đó nhưng rồi tôi có tên trong 3 người cuối cùng. Hai đứa còn lại là Luke và Gerald – thằng nhóc mang ba dòng máu Mỹ – Hy Lạp – Đức học lớp kế bên. Tôi biết được điều này vì tôi nhặt được mảnh giấy rơi ra từ cặp của Mary, người mà tôi nghĩ là kẻ được phân công theo sát tôi.
Đại khái mảnh giấy có tên ba người cuối cùng, sơ lược về ngày sinh, chiều cao và cân nặng, màu mắt, màu tóc, tài năng… Tôi thấy vụ đó kì cục làm sao nhưng khi đem nói với Luke, nó tỏ vẻ phấn khích. Nó cho tôi biết nó biết vụ này lâu rồi và nó mong nó sẽ là người đoạt giải. Tôi phì cười còn nó hơi quê. Nhưng rồi ngày hôm qua, tự nhiên cả trường đến chúc mừng thằng Luke đoạt ngôi vị đẹp trai thứ ba cả trường. Như vậy có nghĩa là nó đã thua tôi.
Nhưng việc cạnh tranh với thằng Gerald làm tôi cảm thấy thích thú. Cái mặt đẹp đẽ của nó lúc nào cũng vênh lên làm tôi thấy khó chịu. Nó chơi tốt mọi môn tôi chơi hay. Chúng tôi từng chạm trán nhau khi thi bóng rổ, thi bơi, thi hùng biện. Thậm chí khi tôi tham gia cuộc thi kéo Violon toàn bang thì nó cũng tham gia ở môn Piano.
Cái thằng đó xứng đáng để tôi hơn thua so sánh tài năng.
Tôi quạt nước lia lịa. Cứ mỗi lúc đầu tôi nhỏm dậy khỏi mặt nước là tôi nghe tiếng của đám bạn mình la hét om sòm. Có lẽ chúng đang cổ vũ tôi nhưng tôi nghĩ chắc chúng làm tôi xấu hổ nhiều hơn.
Tôi chạm được thành hồ đầu tiên, lúc tôi cong chân đẩy vào thành và trở người quay ngược lại, tôi thấy thằng Gerald ở làn bên cạnh. Nó bám sát theo tôi. Tức điên người, tôi ra sức quạt sóng và lao về phía trước. Lúc tôi ngoi đầu dậy lần sau cùng, tôi nghe mọi người hò hét vang dội. Tôi biết mình đã là người chiến thắng.
Eliza chạy đến sát bên tôi và tặng tôi bó hoa sau khi tôi nhận huy chương. Cô nàng rõ ràng thích tôi ra mặt, tuy nhiên tôi lại không có chút hứng nào với cô ấy.
Tôi đưa mấy bó hoa cho Luke. Tôi bảo tụi nó cầm giúp và đợi tôi ở ngoài cổng nhà thi đấu. Tôi đi tắm rửa, thay đồ và sẽ ra ngay.
Lúc tôi bước vào cầu thang dẫn xuống phía dưới, tôi nghe tiếng súng nổ. Đợt bơi ếch hai trăm mét đã bắt đầu. Tiếp theo sẽ là đợt bơi tự do. Hầu hết những vận động viên tham gia bơi sải ở nội dung của tôi đều sẽ dự đợt thi đó. Chỉ có tôi là từ chối tham gia. Tôi không muốn ôm hết giải thưởng về mình.
Tôi gặp thằng Gerald ở phòng tắm. Mặt nó cứ nghênh nghênh như thường lệ. Thật thấy ghét. Chắc nó cũng không thích các giải thưởng như tôi. Chỉ có năm chục đô. Giải toàn bang mà thế thì thật là ít.
– Chúc mừng chiến thắng. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng không đánh bại được cậu. Cậu rất tuyệt vời.
Gerald giơ một cánh tay ra. Tôi ngạc nhiên trước thái độ của nó. Nhưng rồi vì phép lịch sự, tôi nắm lấy. Tay nó ấm và nóng, lại hơi run run khi tôi chạm vào. Nó hơi siết một chút rồi lại buông ra. Gerald nhe răng cười. Hàm răng nó trắng xoá. Tôi thấy mặt nó đỡ kênh kiệu hơn hồi nãy.
Hai chúng tôi vào hai phòng tắm kế bên nhau. Tôi nghe tiếng nó mở nước và tôi cũng làm vậy. Tôi xả vội tóc và để nước bắn vào thân hình mình. Bọn bạn tôi đang chờ ở phía ngoài.
– Ducan, cậu có biết việc đám học sinh trường mình đang tìm người đẹp trai nhất không? – Gerald hỏi vọng qua bên phòng tắm của tôi. Tôi nghe giọng cậu ấy hơi run một cách lạ thường
– Có. Nhưng sao?
– Cậu thấy thế nào? Cậu, uhm, và tôi là hai người cuối cùng trong danh sách. Hai chúng ta chắc chắn có một người đẹp nhất trường. Tuyệt nhỉ.
– Tôi thấy không quan tâm cho lắm – tôi tắt nước và bắt đầu lau khô người.
– Tôi nghĩ cũng tuyệt mà Ducan.
Tôi không định dây dưa vào cái vụ tranh luận đó. Tôi nhận ra mình để quên đồ lót trong cái ba lô đặt bên ngoài. Bố khỉ. Tôi quấn đại cái khăn quanh hông một vòng và đẩy cửa ra ngoài. Cánh cửa kêu kẽo kẹt rợn người. Một tay tôi giữ cái khăn, tay kia tôi lục tìm quần trong túi.
– Cậu xong rồi à, chờ tôi với, tôi ra ngay.
Thằng Gerald bước ra ngay đúng lúc tôi moi được cái quần lót. Nó á lên một tiếng và tôi thì làm đổ cáiba lô xuống sàn. Mọi thứ văng ra tùm lum. Theo quán tính, tôi buông tay. Cả quần lót và chiếc khăn rơi xuống. Thằng Gerald trợn tròn mắt. Nó đã nhìn thấy sạch trơn thân thể của tôi.
– Cậu… cậu… tôi…
Tôi ghét cái cách hắn lắp bắp như vậy. Tôi chộp ngay cái quần lót và rút vào trong phòng. Tôi mặc đồ rồi bước vội ra. Thằng Gerald đã dọn xong đồ của tôi vào lại balô. Hắn trao nó cho tôi và cười ý nhị. Tôi nhếch mép lại rồi đi vội ra ngoài. Nó bám theo ở đằng sau.
– Đừng lo lắng hay ngại ngùng. Chỉ là tai nạn thôi mà Ducan.
– Thì tôi có nói gì đâu nào. Tôi chẳng hề xấu hổ khi bị cậu nhìn thấy cặc của mình. Nó trông được đó chớ – tôi lấp liếm.
– Ờ… thì cũng được. Trông nó cũng đẹp.
Tôi quay phắt người lại và nhìn nó. Câu nói lấp của tôi được nó xác nhận một cách chân thành. Nhưng rồi tôi bước tiếp. Tôi thấy nhức đầu vì nó.
– Cậu đi về bằng cái gì? Có cần tôi cho quá giang không? Từ đây về nhà cậu thì xa lắm.
– Cám ơn. Các bạn tôi đang chờ ở ngoài kia.
– Vậy thôi, rất tiếc. Chúc cậu vui vẻ.
– Cám ơn lần nữa – tôi lườm nó nhưng may mà nó không thấy. Cái thằng… thiệt là.
Gerald quẹo qua chỗ hốc cây. Tôi thì đi thẳng qua đường. Tôi tìm đám thằng Luke nhưng không thấy chúng. Lũ khỉ. Chắc chúng bỏ lên tiệm trò chơi điện tử trước rồi.
Lúc tôi đang còn bối rối không biết nên chờ xe buýt hay kêu một chiếc taxi thì một chiếc Ford trờ tới. Thằng Gerald ngồi đằng sau, hạ kiếng xuống và mời tôi vào. Thôi kệ, đi ké cũng tốt.
– Cậu đi đâu?
– Tôi muốn đến phố Main, chỗ tiệm điện tử New Line.
– Rất sẵn lòng. Chổ đó cũng nằm trên đường về nhà tôi. Chú Thomas cứ đi bình thường nhé.
Nó giàu thật, có cả tài xế xe riêng.
Chạy được qua hai ngã tư thì thằng Gerald khui một chai nước suối. Tôi đang khát khô cổ họng. Tôi nhận lấy nó và uống một nửa chai. Tôi nghe tiếng nó cười khanh khách.
Vừa lúc đó, chiếc xe thắng vội. Tôi làm đổ toàn bộ chai nước lên người. Thiệt là tệ.
Xe dừng trước tiệm điện tử. Thằng Gerald ngỏ ý theo cùng. Tôi thấy bực. Cả hai mới bắt đầu nói chuyện có vài chục phút mà nó táo tợn quá. Nhưng thôi kệ.
Tôi và Gerald tìm bọn thằng Luke ở khắp nơi nhưng không gặp mặt. Bọn chúng biến mất một cách kinh dị và bỏ tôi một mình với thằng Gerald. Cả hai đứa không biết nói gì còn đám người xung quanh thì cứ liên tục nhìn chúng tôi. Hình như họ chưa bao giờ thấy hai người đẹp trai đi cùng thì phải.
– Tớ và cậu chơi bắn súng nhé.
– Ờ thì cũng được. Tốt thôi.
Nó hạ tôi đo ván với điểm số cách biệt 150-78. Tôi cực kì thất vọng. Tôi đã nghĩ mình là trùm trò này. Tôi thua nó hai ly nước và một gói snack. Tôi đi mua chúng trong lúc Gerald chọn một cái bàn. Khi tôi quay lại, trên tay Gerald là một bông hoa hồng đỏ thắm. Tôi mở to mắt và nhìn nó.
– Cái này là tặng cậu. Chúc mừng cậu đoạt chức vô địch cuộc thi bơi sải 200 mét.
– Tôi…
– Cậu cứ nhận đi, đừng ngại. Tớ thực lòng muốn làm bạn tốt của cậu. Tớ thấy cậu lúc nào cũng lạnh lùng và rất khó gần. Thú thật là tớ rất muốn làm quen với cậu từ lâu lắm rồi.
Tôi kéo cái ghế, đặt thức ăn lên bàn và ngồi xuống. Tôi nhận lấy bông hồng từ tay nó và gật đầu
– Cám ơn ý tốt của cậu. Tôi cũng phải tìm mua cái gì đó để chúc mừng cậu về nhì – tôi nói một cách đầy lịch sự.
– Hay quá! Cậu tặng tớ một cái khăn mù soa nhé. Sát nhà tớ có bán một cái đẹp lắm. Tớ nghĩ cũng rẻ thôi. Cậu mà tặng tớ thì hay tuyệt.
Cái thằng… thật trơ trẽn. Tôi mà đi với nó từ rày về sau thì không thèm nói lịch sự nữa.
– Ừ. Tớ sẽ tặng cậu ngay. Cửa hàng đó ở đâu nhỉ?