Ngọc ngồi dậy khoác chiếc áo lạnh ra ngoài rồi bước lên bong .
Khi cô đến Hải và Phi đều quay mặt về chỗ Ngọc.Cô bước lại gần ngồi xuống cạnh cái bàn rượu đơn sơ chỉ có là một tấm ny lông trải trên mặt tàu ý tứ kéo chiếc váy ngủ xuống phủ kín cặp đùi tròn dài và trắng mịn
Hải rót đầy một bát rượu rồi đưa cho Ngọc .Cô nhận lấy và làm một hơi uống cạn và tự tay rót thêm cho mình một bát nữa .Hải và Phi nhìn nhau họ chưa bào giờ thấy cô uống rượu nhiều như bây giờ
-Mai nhổ neo ,chắc chỉ 3 ngày nữa là về đến nhà – Hải nói bâng quơ
-Ừ – Ngọc gật đầu –Sau đó mình chia tay ,tất nhiên là mình sẽ chi trả đầy đủ chi phí của chuyến đi này dù nó chưa thành công –
Đầu tiên là Hải sau đó là Phi cả hai cùng cười .Họ cười rất to làm cô ngơ ngác không hiểu vì sao
-Ngọc không cần trả tiền đâu tui tụi coi như làm giúp thôi – Phi lên tiếng ,Hải gật đầu phụ họa
-Thế sao được mọi người vất vả suốt mấy ngày qua vì Ngọc mà – Ngọc phản đối
-Tàu chúng tôi lâu lắm mới có phụ nữ lên tàu .Đó là điềm may mắn lại là phụ nữ đẹp càng may mắn hơn .Chắc trong những lần ra khơi sau chúng tôi sẽ đầy cá trong lưới thế là quá đủ rồi – Hải nói nghiêm túc
-Nếu không lấy tiền thì phải có chách nào để Ngọc cảm ơn các anh chứ – Ngọc cố nài nỉ
-Ngọc đừng nghĩ ngơi về chuyện đó .Đi nghỉ sớm đi mai còn phải lên đường. Đột nhiên Hải tỏ vẻ khó chịu anh ta đứng dậy cầm theo can rượu đi khuất vào trong bong tàu .Phi thì đơn giản hơn anh nằm ngay ra đó và bắt đầu cất tiếng ngáy .Ngọc ngồi đó một lát cảm thấy mình hơi thừa cô vẫn không hiểu tại sao Hại lại thay đổi thái độ nhanh như thế .Mình có làm điều gì sai à
Lúc vào khoang thuyền để ngủ cô mới nhận thấy Hải ngồi đó chưa ngủ anh đang hí húi cho gì đó vào cái túi xách du lịch của cô
-Hải làm gì thế – Ngọc hơi ngạc nhiên hỏi
-Có gì chỉ là một chút quà vùng biển tặng Ngọc thôi – Hải dừng tay trả lời Ngọc
-Hải thật chu đáo qúa ,đã không nhận tiền rồi lại tặng Ngọc quà nữa à- Ngọc thật sự xúc động trước sự quan tâm của người con trai vùng biển
-Chỉ là mấy con mực khô .Thứ này ngoài biển thiếu gì .Chỉ có những người đẹp như Ngọc là hiếm thôi – Hải nói bằng giọng nửa đùa nửa thực .Ngọc quay đi để giấu một nét hồng trên má
-Rồi anh sẽ gặp người phụ nữ còn xinh hơn Ngọc mà – Cô trả lời
-Hy vọng tụi này không ế vợ là phúc lắm rồi –Hải thở dài
-Sao vậy –
-Từ lúc gặp Ngọc cái thằng Khoái nó đã quyết định không lấy cô gái ở làng chài nữa .Nó bảo thà ở vậy suốt dời chứ không lấy con đó – Hải đặt túi của Ngọc xuống nhìn cô khi nói
-Vì sao lại thế -Ngọc chợt thấy mình đã quá rõ lý do .Trong cái đêm mưa gió đó chả phải anh đã nói chuyện đó với cô sao
-Nhưng sẽ còn những cô khác mà – Ngọc vẫn cố vớt vát
-Có nếu kể đến những đứa thò lò mũi xanh .Thứ dó thì nhiều lắm –Hải cố pha trò nhưng nét mặt anh không cười đủ cho câu đùa
-Thôi đừng buồn Ngọc ,Chỉ là cưới vợ thôi mà –
-Sao anh và Phi không khuyên bảo cậu ấy –
-Khốn nỗi chúng tôi không thể mà thực ra trong thâm tâm chúng tôi cũng cho là nó dúng mới gay chứ -Hải cầm chiếc túi đưa cho Ngọc -Ngọc nhận cho chúng tôi vui nhớ –
-Ừ- Cô gật đầu
-À mà chuyện lúc nãy ở trên bong Ngọc đừng ngạc nhiên .Chỉ là điều tui muốn không thể nói cho Ngọc biết -Hải ngoái cổ lại trước khi bước đi
-Nếu như Ngọc thực sự muốn biết – Lúc Hải đặt tay lên cửa thì nghe thấy tiếng cô vọng tới .Anh quay lại khoanh tay tưa lựng vào vách tàu thở hắt ra nét mặt nghiêm trọng
-Ngọc sẽ không muốn nghe đâu –Hải lặp lại nhưng có cảm giác là nếu Ngọc hỏ thêm một lần nữa anh sẽ nói
-Ngọc thực sự muốn biết – Cô đã lên tiếng hỏi chỉ là sau một lúc im lặng .Quãng thời gian đó dài tựa như hàng năm trường.Cô cũng đoán ra điều mà Hải sẽ nói nhưng cô vẫn muốn nghe từ chính miệng anh nói ra
-Chỉ là..chỉ là ..chỉ là tui muốn được ngắm Ngọc một lần ,một lần giống lần Khoái đã nhìn thấy –Hải lắp bắp
Ánh sáng hơi tối trong khoang thuyền không cho phép Hải nhìn thấy nét mặt cũng như phản ứng của Ngọc .Anh cũng đứng đó chờ đợi
-Sao Hải lại yêu cầu Ngọc điều đó –Giọng nói ngập ngừng của người phụ nữ trước mặt làm Hải thấy nhẹ long hơn ít ra đó không phải là câu chửi hay mắng mỏ thậm tệ .Thế là tốt lắm rồi anh chả mong muốn điều gì hơn
-Chỉ là ý nghĩ thoáng qua đầu thôi .Nó giống như mong muốn trẻ thơ vậy .Điên rồ nhưng vô hại .Ngọc đừng nghĩ xấu cho chúng tôi .Anh em tui vẫn tôn trọng Ngọc và nhớ rất rõ vị trí của mình- Hải khẳng định như đinh đóng cột.
Đếm đó Hải và Phi không ngủ lại trong khoang thuyền .Họ nằm trên bong vào lúc gần sáng lúc ánh mặt trời sắp ló dạng cô nghe thấy giọng hát trầm buồn của Hải vang lên .Bài hát cũng rất lạ Ngọc chưa nghe thấy bao giờ ,nó làm cô chú ý đó là một cậu chuyện tình yêu và sự chia ly giữa hai người .Bài hát có giai điệu vui nhưng nghe kỹ thì có những nỗi buồn len lỏi trong đó .
Từ đếm đó cả ba anh em Hải đều giữ khoảng cách với Ngọc ngay đến cả Khoái cũng viện cớ khỏi bệnh đến đêm lên bong ngủ .Một mình Ngọc nằm trong khoang tàu một mình .Ngọc tự nhiên thấy trống vắng và đôi chút rạo rực rất lạ trong lòng .Cô thỉnh thoảng cố bắt chuyện với ba anh em nhưng họ đều trả lời nhát gừng .Chỉ là đêm nào trên bong tàu cũng vang lên tiếng hát ,hát không có nhạc đệm và vẫn là bài hát cũ nhưng giai điệu ngày càng buồn hơn
Ngày đó là ngày cuối cùng trước khi tàu cặp bên .Ngọc đang ngồi trước mũi thuyền ngắm cảnh và mong chờ chuyến tàu cặp bên .Có lẽ lần này cô sẽ về lại thành phố và quên đi mọi chuyện xảy ra trong những ngày gần đây.
-Ngọc..gay rồi –Hải giọng gấp gáp bước hối hả lên khoang tàu về phía cô
-Chuyện gì thế – Ngọc hỏi
-Chúng ta gặp bão rồi.Bọn tui vừa nghe đài .Bực thật đáng ra phải cập nhật tình hình thời tiết liên tục chứ .Mấy hôm nay lơ đễnh quá.Bây giờ không kịp tránh rồi-Hải vò đầu bứt tai dậm chân tức tối
-Bình tĩnh đi Hải .Đi biển nhiều như anh chắc pahir biết làm gì chứ -Ngọc cố trấn an Hải
-Tụi tui thì không lo nhưng bay giờ có Ngọc nếu ..-Hải lo lắng
-Ngọc cũng cứng rắn mà – Cô nói
-Ừ nhỉ Hải quên mất Ngọc là vận may cho con tàu này mà – Hải nở nụ cười tự tin .Anh hò hét 2 em ,Phi xuống phòng máy Khoái phụ trách máy bơm đừng để tàu bị ngập .Còn Ngọc anh kéo cô vào buồng lái đứng cạnh mình
-Đừng lo chúng tôi sẽ bảo vệ …em – Cũng như lần trước khi Hải thay từ chị bằng tên riêng .lần này Hải gọi Ngọc là em .Cô làm ngơ làm ra vẻ không nghe thấy