Ngọc vội vã lẩn vào khoang thuyền để thay quần áo .Mặc dù quay lưng đi nhưng cô vẫn biết có 3 cặp mắt đang dán vào người mình .Nước biển thấm vào quần áo dính sát vào người làm lộ ra những đường cong mê người trên cơ thể cô
Đêm đó lần đâu tiên Ngọc nghe thấy những tiếng trằn trọc bên kia tấm ri đô.
Ngọc cũng nằm mơ là mơ về Quang nhưng vào cuối giấc mơ khuôn mặt anh tự nhiên được đổi thành Hải .Cô thức dậy và trằn trọc đến sáng
Buổi sáng hôm sau khi thức dậy .Ngọc và ba chàng trai đều có vẻ ngượng ngịu khi chạm mặt nhau .Nhưng chỉ sau vài câu pha trò của Khoái là cả bọn đã vui vẻ trở lại
-Hôm nay biển động đấy …Ngọc – Hải vẫn gọi cô là chị nhưng hôm nay anh chàng xoay sang gọi tên .Ngọc thấy thế cũng hay nên chấp nhận ngầm
-Chúng ta phải vào chỗ nào trú thôi – Thấy cô chấp nhận cách xưng hô mới Hải vui ra mặt
-Thế chúng ta phải quay về à – Ngọc thất vọng hỏi lại
-Không cần đâu gần đây có mấy hòn đảo hoang ta đến đấy ,biển lặng thì lại đi –
-Vậy cứ làm thế đi ..Hải- Ngọc cũng xưng hô theo cách mới .Hải hơi sững sờ .Hai người nhìn nhau rồi đột nhiên cùng phá lên cười.
Hòn đảo mà Hải nói đến có một cái tên rất dân dã đảo Hồ .Hải kể cho Ngọc nghe nguồn gốc của cái tên này .Đó là do giữa đảo có một cái hồ nhỏ .Lạ một điều là hòn dảo nằm chơ vơ giữa biển nhưng nước trong hồ rất ngọt và mát.Ngư dân quanh đây vẫn ghé vào đây lấy nước ngọt và nghỉ ngơi .Trên dảo không có người ở thường xuyên ,chỉ là những con tàu đến rồi đi .
-Chị thấy nơi đây rất đẹp .Chỉ là nó xa đất liền quá nên không có người ở – Hải bẻ lái con thuyền ghé vào bờ hòn đảo nhỏ .Anh hò hét mấy cậu em trai cuốn lưới , dò mực nước để khỏi mắc cạn .Ngọc cũng có công việc cô giúp Phi chuẩn bị chiếc xuồng nhỏ để tý nữa đi vào bờ, bây giờ được mấy người trên thuyền coi như một thành viên của tàu
Biết rất rõ luồng lạch nên Hải đưa con thuyền cập sát vào bãi cát .Chiếc xuồn nhỏ thả xuống .Ngọc và Phi là người vào đảo đầu tiên .Phi mang theo mấy can nước to tướng để tý nữa lấy nước vào đó chở lên thuyền.Phi và Ngọc đi qua mấy rặng cây đến cái hồ mà Hải vẫn nói đó là một điều thú vị .Ngọc vục tay xuống nước đưa lên miệng uống .Nước mát thật ,cô vã chỗ còn lại lên mặt .thích quá .Mấy hôm nay ở trên tàu mặc dù được anh em Hải ưu tiên hết cỡ Ngọc vẫn không tắm thoải mái .Cô biết nước ngọt trên biển là rất hiếm và làn da mỏng manh của cô không chịu nổi những làn nước mặn ngoài biển .Ngọc đứng trên bờ khỏa chân xuống nước .Phi vẫn đều đặn lấy nước vào nước vào can đưa lên thuyền .Lúc này Hải và Khoái cũng lên bờ giúp người anh
Làm xong việc ba anh em nhảy ùm xuống nước tắm táp kỳ cọ vui đùa .Ngọc thấy lúc này mấy chàng trai có cái gì giống mấy đứa trẻ Hải vẫy Ngọc
-Ngọc xuống đi – Cô lắc đầu
-Nước mát và ấm lắm – Khoái phụ họa với anh .Ngọc vẫn lắc đầu
Phi lặn người xuống nước bơi đến chỗ Ngọc rồi bất ngờ nhô lên kéo tay cô
-Ôi – Ngọc rơi tùm xuống nước .Cô cười như nắc nẻ đấm túi bụi vào anh chàng láu cá .Phi lè lữoi trêu cô rồi bơi ra xa . Hải và Khoái đập tay với Phi ra chiều tán thưởng .
Ngọc chìm người xuống nước cởi quần áo ngoài lộ ra bên trong bộ đồ tắm biển 2 mảnh màu đỏ .
-Đẹp quá – Ba anh em Hải không hẹn đều thốt lên
-Nhìn thôi nhé – Ngọc giơ tay lên đe nhưng đáp lại là những nụ cừoi ngờ nghệch của ba anh em .
Cô bơi lại chỗ ba chàng trai .Nước hồ trong vắt nên chuyển động mềm mại của Ngọc là nước giống như vũ điệu mê người
-Nhận lấy này – Ngọc té nước vào Phi trả đũa việc lúc nãy cậu ta kéo cô xuống nước
-Thôi em sợ rồi – Phi cũng té nước lại .Hải và Khoái cũng hùa vào trêu chọc
Bốn người đùa qua lại vui vẻ.Ngọc hình như đã tạm quên nỗi buồn trong lòng
Ngâm mình trong làn nước chán chê .Ngọc leo lên tấm đá trên bờ sưởi nắng .Hải và 2 em thì lụi cụi căng một cái lều ở đó .Họ chiều theo ý định của Ngọc .Cô muốn ngủ đêm trên đảo .Ngọc là người thành phố cô không muốn ở hoài trên con tàu dù gì nó trông cũng bí bách thế nào ấy
Ngọc vẫn theo phân công làm bữa tối .Cô nướng thịt bò trên những cái xien nhỏ .Thịt mua được của mấy thuyền lớn trên biển .Hải và các em mang rượu ra uống và hò hát .Quả thức những tay này uống rượu như hũ chìm .Nhìn can rươụ to tướng vơi đi quá nửa thì biết .Ngọc vì vui và cả sự nài ép của Phi đã uống cạn một lý .Tưởng là nặng lắm nhưng thật lạ thứ rựou này rất êm và ngọt ,thơm Rựou chảy xuống cổ họng rồi mùi hương vẫn còn lưu luyến nơi đầu luõi
-Thứ rượu này tuyệt thật – Ngọc khen
– Bọn tôi chưng cất bằng nước của cái hô này đấy .Có lẽ vì vây mà nó có hương vị thật đặc biệt-Hải ngửa cổ uống hết bát rựou của mình giảng giải cho Ngọc biết
Cô gật gù và tự cho mình làm thêm một ly nữa cái thứ rượu được chưng cất đặc biệt này .
Rượu say Hải ,Phi ,Khoái khật khưỡng kéo nhau về thuyền ngủ .Họ dặn cô cứ ngủ trong lều thoải mái .Đảo này không có thú dữ hay rắn rết gì đâu
Ngọc ngồi ngắm sao trời một lúc nữa rồi mới đi nghỉ .Lúc nằm trong lều mấy ly rượu uống hồi nãy bây giờ mới làm cô thấy hơi nóng bức .Ngọc tặc lưỡi vì lúc này vội nên mang nhầm áo ngủ bông .Thứ này mặc mùa đông thì được chứ lúc này thì nóng thật .Ngọc chần chừ một chút rồi cởi ra .Cô chỉ mặc một chiếc quần lót lưới nhỏ đi nằm .Cảm thấy giấc ngủ chưa thể đến với mình Ngọc ra ngồi trước cửa lều ngửa mặt đón những đợt gió biển mát lạnh thổi vào .
Ngọc lim dim mắt ,rồi ngả người nằm xuống .Bất chợt Ngọc quay đầu lại cô cảm thấy nong nóng sau gáy .Khoái đứng ngay sau lưng cô chỉ cách có vài bước chân .Cậu ta cầm trên tay chiếc đèn pịn.Ngọc vội đưa tay lên che ngực và co người lại.Khoái cũng vội vã quay mặt đi
-Tui chỉ định đưa chị chiếc đèn pin thôi –Khoái lúng búng nói như ngậm hột thị .Anh vẫn quay mặt đ và chìa chiếc đèn pin về phía Ngọc
-Ừ .Ngọc hiểu rồi .Không sao cứ để đó đi – Ngọc nói bình tĩnh tự nhiên
Khoai thả vội chiếc đèn xuống đất rồi vội vã bước đi .Nhanh đến nỗi vấp chân rồi ngã lăn kềnh .Ngọc bịt mồm cười thành tiếng.Tiếng cười của cô làm cho Khoái càng lúng túng tợn .Cậu ta ngồi dậy đi lại vấp
-Thôi nào ,từ từ thôi – Ngọc gọi với tới chỗ Khoái
Khoái lại đứng dậy lần này cạu ta bước đi không vấp nữa
-Lại đây ngồi cạnh Ngọc cho bình tĩnh đã vội làm gì chứ – Ngọc với chiếc áo khoác tạm lên người ngồi xích ra một bên vẫy tay gọi Khoái
Anh chàng mon men lại gần cô và ngồi cách Ngọc khoảng hơn một sải tay.Chiếc áo chỉ che được phần trên cơ thể của cô ,cặp chân trắng và thon thả vẫn lộ ra ,nó hút chặt lấy mắt của Khoái .Anh phải dùng hết nghị lực để dứt ra khỏi đó
Hai người ngồi im lặng không nói gì .Khoái vỗn không biết giao tiếp với phụ nữ nên anh cứ ì ra ngối một đống .Cuối cùng thì Ngọc lên tiếng trước
-Khoái năm nay bao nhiêu tuổi rồi –
-Tui năm nay 19 – Khoái không thích xưng em với Ngọc mặc dù rõ ràng anh ít tuỏi hơn cô
-Vậy đã có người yên chưa – Ngọc nghiêng đầu nheo mắt nhìn Khoái
-Có mấy đứa con gái bên xóm chài cũng thích tui lắm .Tui cũng đã từng thích một cô trong đó nhưng bây giờ thì hết rồi-
-Sao lạ vậy – Ngọc ngồi thẳng người lên chăm chú lắng nghe
-Từ khi tui gặp chị .Tui thấy con nhỏ đó thật tầm thường –Khoái ấp úng nói nhưng thái đọ nghiêm túc không có gì là đùa cợt
-Sao lại tầm thường – Không hiểu tại sao Ngọc lại cảm thấy câu chuyện của chàng trai này
-Con nhỏ đó so với chị xấu hoắc à – Khoái lắc đâu – Lại còn học không cao .Lớn đùng rồi mà đọc tờ báo không xong .Nấu ăn thì dở tệ ,thua xa chị – Khoái dừng lại một lúc rồi nói –Mai sau lấy vợ tui chỉ muốn lấy chị thôi –
-Mình có chồng rồi mà Khoái – Ngọc thấy câu nói của anh chàng trai trẻ này rất xồng xã nhưng không thô tục chút nào
-Thì Khoái làm chồng nữa cũng được chứ sao – Khoái vỗ ngực khẳng định
-Sao thế được – Ngọc rũ ra cười anh chàng này thật tếu
-Có gì không được – Khoái vẫn tỏ ra không hiểu
-Thì đấy .Một cô gái chỉ lấy một chồng được thôi – Ngọc giảng giải một thôi một hồi
-Vậy à – Khoái gật gù – Khác với chỗ tui –
-Khác thế nào – Ngọc dò hỏi
-Chỗ tui đàn bà được lấy nhiều chồng mà – Khoái nói .Ngọc tròn mắt nhìn anh
-Thật sao –
-Thật mà .Mẹ tui cũng lấy bố và chú tui mà –
-Nhưng …-Ngọc vẫn còn bán tín bán nghi
-Chắc tai mấy xóm chài ai cũng muốn đẻ con trai .Đàn ông làm cái nghề chài lưới này quanh năm suốt tháng trên biển .Cuộc sống lại khó khắn vất vả nên con gái cứ lớn là đi lấy chồng chỗ khác hết nên thiếu con gái lắm .Những cô còn lại không xấu thì tính tình cũng có vấn đề .Họ cần lấy chồng ,đám con trai cần lấy vợ ,thế nào cũng xong .Phong tục này xuất phát như vậy đó – Khoái nói mà như đang tự sự một mình
-Vậy sao buồn nhỉ .Ngọc lại thấy sống ở dây cũng vui đấy chứ –
-Lúc đầu thì cũng có vui nhưng mãi thì chán lắm –
-Khoái đã đi học bao giờ chưa – Ngọc nói sang chuyện khác cho vui hơn
-Hồi còn nhỏ xíu thì Khoái có được bố cho đi .Nhưng rồi lớn phải đi biển phụ giúp gia đình nên quên hết chữ rôi.Tui chỉ biết đếm và làm toán thôi .Thì bán cá phải tính toán cẩn thận không thì người ta lừa hết .Các anh của Khoái cũng thế cũng chả nhớ gì mặt chữ cả nhưng tính nhẩm không ai bằng
-Vậy Khoái có thích học chữ không –
-Tui thích lắm .Hồi trước ở trường tui học giỏi lắm .Bạn bè vui nổ trời luôn.Nhớ lại thấy tiếc –
-Vậy để lúc nào Ngọc dạy Khoái viết chữ nhé –
– Thật không – Khoái vui mừng quay lại nắm lấy vai Ngọc lắc lắc .Chiếc áo vốn chỉ khoác hờ trên người cô trượt xuống .Bầu vú trắng to,ngay chính giữa là đầu ti đỏ hồng của Ngọc hiện ra lấp loáng trong ánh trăng
-Ơ- Khoái lại quay đi .Ngọc từ từ nhặt áo lên khoác lại vào người lần này cô cẩn thận hơn .Ngọc cài tất cả các nút áo
-Tui về đây – Khoái quay lưng đi như thể sợ hãi điều gì
-Ngủ ngon nhé – Ngọc chào vọng theo
Khoái vừa đi được mấy bước chân thì đột nhiên có tiếng sấm và gió thổi mạnh .Ngọc thấy những hạt mưa bắt đầu rơi trên cát
-Mưa rồi – Ngọc thốt lên
Chỉ trong chốc lát mưa rơi xối xả quất rát cả mặt
-Khoái đừng về nữa .Ở lại đi thời tiết này không đi được đâu – Ngọc chạy theo nắm tay chàng trai kéo về phía lều
Khoái có vẻ không muốn ở lại nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nghe theo cô
Chiếc lều nhỏ nhưng xem ra vững chãi kín đáo ra phết.Chui vào bên trong thì những tiếng gió mưa ngoài trời như ở một nơi nào xa lắm .Căn lều vốn chỉ dành cho một người nên bây giờ có thêm Khoái nó chật thêm .Khoái co người dán sát mình vào góc ,cậu ta cố tránh không chạm Ngọc .
-Quay mặt đi một lát được không – Ngọc bảo Khoái .Cô muốn cởi chiếc áo ướt trên người ra .Nước mưa làm cô hơi lạnh
Khoái quay mặt vào phía trong nhưng rồi anh lùi sát hơn về phía xa Ngọc và lặng lẽ quay người lại .Trong lều không có đèn .Ánh trăng thì do cơn mưa nên không còn .Nhưng bằng con mắt quen với bóng tối của người đi biển Khoái vẫn thấy dù chỉ là hình dạng mờ mờ của người phụ nữ phía trước .Ngọc cởi chiếc áo và cả chiếc quần lót trên người rôi mò mẫm xung quanh tìm đồ thay nhưng cô không tìm tháy bộ đồ ngủ đâu .Chăc là nó ở chỗ nào đó bây giơ tối thé này thì khó tìm lắm .Chợt tay cô chạm vào cái gì mềm mềm .Ngọc rụt tay lại vì cô biết mình vừa đụng vào ai
-Ơ .Xin lỗi – Ngọc lên tiếng
-Không sao – Khoái đang cảm nhận sự đụng chạm da thịt đó mãi một phút sau mới trả lời -Sao vậy Ngọc –
-Tìm hộ Ngọc bộ quần áo – Ngọc nói xong cô đỏ bừng mặt vì nói thế chả khác nói mình đang khỏa thân
Thật ra không phải chàng trai không biết chỉ là anh không nói ra thôi
Khoái dang mò mẫn quanh chỗ mình đứng thì có một tiếng sét rất to vang lên ánh chớp chói lòa rạch ngang màn đêm
-Á – Ngọc quên cả ngượng cô ôm chặt lấy Khoái .bầu vú cô dính sát vào cơ thể anh
-Ư- Một tiếng kêu xuất phát ra từ Khoái . Anh vòng tay siết lấy Ngọc
-Đừng sợ chỉ là tiếng sét thôi mà – Khoái thì thào vào tai Ngọc giọng anh gấp gáp và hổn hển
Ngọc qua cơn sợ thấy mình nằm gọn trong vòng tay Khoái cô hơi cựa ngươi để gỡ ra nhưng vòng tay cứ vòng qua eo siết lại mãi.Rồi bàn tay thô ráp khác di chuyển dần từ bụng lên ngực Ngọc nó dừng lại ở cặp vú cô và bóp lại chầm chập ,mở ra ròi bóp lại .Ngọc thấy có cảm giác nhồn nhột nhưng lại tê tê sướng đầu ti cô dần dần săn cứng lên trước sự vần vò đó .Cô lắc đầu vài lần cố lấy lý trí để không bị kéo vào cảm giác đầy mới lạ rất lôi cuốn toát ra từ bàn tay Khoái và cả thân hình hừng hực chất đàn ông đang áp sát vào người cô .Ngọc dùng tay nắm lấy bàn tay đang đậu dính trên dầu vú mình
-Khoái .Đừng làm thế – Ngọc nói bằng giọng nghiêm khắc
Chuyển động bàn tay đột ngột ngừng lại chỉ đơn thuần là ngừng lại chứ không rời ra
-Ngọc ,Anh yêu em – Khoái nói giọng da diết
-Đưng nói thế .Chị lớn hơn tuổi hơn em và chị có chồng rồi – Ngọ
-Anh sẽ người chồng thứ 2 – Khoái lại ngọ ngoâỵ ngón tay trên bộ ngực căng mềm của Ngọc .Hai ngón tay Khoái bây giờ đã leo lên đỉnh ngọn núi đang se se cái đầu tý của Ngọc
-Dừng lại – Ngọc dồn sức đẩy bật Khoái ra
Không phải vì cú đẩy mà là vì thái độ cương quyết của cô làm Khoái phải rút lui.Cậu ta lùi ra .Ngọc tranh thủ lúc đó vơ vội chiếc áo còn ướt che ngực .Ngọc cố kìm nhưng không được cô bật khóc thút thít.
Khoái ngỡ ngàn với thái độ của Ngọc .Quả thực cậu chỉ muốn bày tở tình cảm của mình với cô thôi chứ không phải là
-Xin lỗi ,,,xin lỗi …xin lỗi – Khoái lặp lại câu nói đến 3 lần
Ngọc chùi nước mắt,tiếng thút thít nhỏ dần .Cô khóc một phần vì những cừ chỉ sỗ sàng của Khoái phần nhiều hơn vì những mâu thuẫn bản thân .Vào lúc Khoái bóp vú Ngọc trong một thoảng cô đã nảy sinh ham muốn là để cho những ngón tay đó tự do hoạt động thám hiểm trên cơ thể mình .Lúc nắm lầy cỏ tay Khoái và những ngón tay đó dừng lại Ngọc thấy mình như hụt hẫng và luyến tiếc .
-Xoạt – Khoái hộc lên một tiếng nghe đày tức giận rồi bung cửa lều phóng ra ngoài bến mất trong làn mưa xối xả
Ngọc nhìn theo cô thực sự rất muốn lên tiếng gọi anh quay lại
Khi cơn mưa tạnh cũng là lúc trời hửng sáng Ngọc vẫn ngồi co ro và im lặng trong lều.Khi cô nghe thấy tiếng bước chân rón rén bên ngoài Ngọc hơi ngẩng đầu lên .Cô hy vọng đó là Khoái .Nếu cậu ấy xin lỗi thì mình cũng sẽ bỏ qua thôi
-Ngọc.Hôm qua chị có bị mưa không – Giọng nói không phải là của Khoái mà là của Hải
-Ơ …không – Ngọc trả lời .Cô tưởng là Khoái quay lại bây giờ là Hải nên hơi lúng túng
-Mưa tạnh là tôi ra đây ngay chỉ sợ chị bị làm sao – Hải vẫn nhiệt tình và quan tâm như mọi ngày
-Mình ổn mà – Ngọc gượng cười
-Cái thằng Khoái hôm qua trời mưa như thế mà chả hiểu ai xui khiến xông ra ngoài dầm mưa .Sáng nay bọn tui thấy nó ốm nằm rên hừ hừ trên thuyền đấy- Hải làu bàu
-Khoái bị ốm à – Ngọc thốt lên ,cô nắm lấy tay Hải lắc lắc liên hồi
-Ừ nó bị ốm .Lạ thật mọi lần nó khỏe lắm cơ mà .Dầm mưa một đêm thôi thì ốm gì chứ – Hải thắc mắc –Thôi Ngọc ra thuyền trước đi để tui dọn dẹp chỗ này –
Lo cho Khoái Ngọc quên cả chào Hải cô vội vã chạy về chỗ con tàu đậu