-Bây giờ đã lột sạch ròi nhé- Ngọc cố gắng làm ra vẻ nghiêm nghị nhưng rồi cô lại bò lăn ra cười
-Để nghĩ xem nào .Bắt mấy anh chàng này làm trò gì nhỉ -Ngọc ngẫm nghĩ vẻ mặt cực kỳ ranh mãnh .Cô biết ngay từ đầu là chỉ cần mình thi thố chút thủ đoạn như vậy là đủ giành phần thắng rồi nhưng quả thật vừa rồi hơi liều nếu mà mình thua ,Ngọc thực sự chưa biết lúc đó cô phải làm gì
-Mấy anh có biết nhảy điệu nào không ,nhảy múa cho Ngọc xem nào –
-Trong tư thế này ư –
-Phải , sao định chạy nợ à –Ngọc chau mày cảnh cáo
-Ư khong có – Phi vội vã im re không thở ra một câu nào nữa
Và rồi bắt đầu là những đọng tác cứng ngắc không tự nhiên lắm nhưng tiếp sau đó là một vũ điệu thật đẹp và có cái gì đó hoang dại
Quả thực Ngọc càng ngày càng cảm thấy những người bạn đồng hành luôn là một mảnh đất đầy các điều bí ẩn .Họ đánh bắt cá giỏi là những thủy thủ lành nghề dũn cảm trước giông bão ,họ có những phút dây thật lãng mạn ,họ cũng biets yêu và yêu thật mãnh liệt và giờ đây những con người đang trình diễn cho cô xem một màn vũ đạo thật đẹp đẹp một cách hoang dại .Nó khác hắn thứ mà cô vẫn xem trên TV Ngọc không thạo về múa nhưng cô cảm nhận động tác của ba người vừa mềm mại vừa quết liệt mạnh bão .Làn da màu đồng hun của các chàng trai phản chiếu dứoi ánh trăng nhìn trông mê hồn .Ngọc mải mê theo dõi không chớp mắt .
-Tuyệt quá ,hoan hô- Cô thốt lên lời khe từ đáy lòn mình khi màn trình diễn kết thúc
-Các anh làm sao biết điệu múa này –
-Mọi chàng trai trong làn chài đều biết mà .Nó được dùng khi người con trai muốn tỏ tình với cô gái mà anh ta yêu ,anh ta sẽ múa trước nhà cô gái mà mình yêu nếu cô gái đó đồng ý cô ấy sẽ mời chàng trai vào nhà .Tùy vào mỗi gia đình mà có những sự biến tấu khác nhau ,có thể múa một người hai người ,ba người –
-Tập tục hay nhỉ- Ngọc nghe không bỏ sót một lời
-Theo tục lê,lúc nãy Ngọ khen tụi tôi là phải lấy tụi tui đó biết khong – Hải pha trò .
-Đừng có mơ ,người không biết không có tội Ngọc đâu có biết nếu biết nửa câu cũng không khen-Cô vẩu môi đanh đá đáp lời
Thôi không tranh cãi nữa đi ngủ đây – ngọc quay ngoắt người đi thẳng bỏ lại cho ba người một sự hụt hẫng.Cô gái này thật lạ đang vui thế mà lại bỏ đi một nước chả giải thích gì cả
Ngọc đang đứng ở mũi tàu mắt hướng về phía xa đã lờ mờ trông thấy dải đất xanh rì phía xa .Tàu sắp cặp bên ,cô hồi hộp mong chờ điều đó xảy ra .Nếu còn ở trên con tàu này một ngày một giờ thì khẳng định là cô sẽ không giữ được mình sự kìm nén bản thân đã đi đến giới hạn tận cùng rồi .Việc phản bôi Quang khi chưa biết tình hình cụ thể của anh ấy là điều khó chấp nhận ,Ngọc dự định về thành phố thông báo cho mẹ và em gái Quang rồi sao đó thì liệu .Có thể cô phải chính thức chấp nhận chuyện Quang đã ra đi rồi sau đó Ngọc sẽ quay lại nơi này ,để làm gì ư .làm theo tiếng gọi của trái tim .Mới một thời gian thôi nhưng cô nhận ra mình quá gắn bó với con tàu khó có thể rời ,lần trở về này là để rũ bỏ hoàn toàn quá khứ.Ngọc chưa thổ lộ điều này với ai trong 3 anh em vì cô muốn cho họ một sự bất ngờ .Nghĩ mà xem Hải sẽ vui thế nào khi thấy Ngọc quay lại nhưng mà cô vẫn còn suy nghĩ chuyện về tập tục kỳ lạ ở cái làng của Hải .Cô chắc là nếu chấp nhận quan hệ với bất cứ ai một trong 3 anh em thì cũng có thể phải… với hai người còn lại .Điều này là một thứ hấp dẫn nhưng ….quá xa lạ với Ngọc
Con tàu rú hai tiếng còi dài trước khi cặp vào bến .Sự nhộn nhịp ở nơi này vẫn như hồi cô mới ra đi .
Phút chia tay khá lưu luyến nhưng không kéo dài .Phi là người đưa cô vào bờ bằng thuyền nhỏ .Anh trầm tư không nói nhưng sự buồn rầu hiện rõ trên khuôn mặt.Ngọc quay đi để không pahir khóc nức lên nhưng mọt giọt nước mắt vẫn lăn trên mặt cô
Khi con thuyền nhỏ vào gần bờ Ngọc chợt sững người cô nhận ra mẹ của Quang và cả em gái anh ấy nữa .họ đứng chờ cô ở đó
Vui mừng vì gặp người nhà chưa chờ cho thuyền cặp hẳn vào bời Ngọc đã nhảy ào lên
-Mẹ – Cô lên tiếng gọi
-Chát – Một cái tát cháy má từ phía mẹ của Quang in lên má cô.bất ngờ Ngọc ngã chúi xuống đất
-Sao mẹ lại……..- Ngọc ngơ ngác xoa má ngồi trên đất .Đám đông trên bờ xúm vào xem chuyện lạ ,Phi cũng chen tới
-Đừng gọi tôi là mẹ nhà này không có thứ con dâu chồng mới chết đã chạy nhơn nhơn theo trai.Cô là cái thứ gái lăng loàn …cô ..cô-Một loạt từ ngữ thô tục lăng mạ thoát ra từ mồm bà mẹ chòng .Thúy em gái Quang cũng phụ họa với mẹ cô ta mắng mỏ Ngọc .Cô mấy lần đinh lên tiếng nhưng cô không có cơ hội những lời chửi rủa xa xả cứ xối vào Ngọc
Ròi 2 người đó xông vào tát cô túi bụi ,ngọc không phải là người yếu đuối nhưng cô chỉ biết giơ tay lên chống đỡ yếu ớt
-Đủ rồi ,dừng lại- Phi đứng ngoài không chịu thêm được nữa anh xô bật hai mụ đàn bà đanh đá sang bên
-Cô ấy không làm gì sai cả .Cô ấy chỉ thuê chúng tôi đi tìm chồng cô ấy thôi .Chúng tôi không làm gì sai cả –
-Tìm chồng ,chồng nó đã được người ta đưa xác về mấy tuần nay rồi- bà mẹ chồng chu mỏ giận dữ nói .Nói xong rồi bà chùi tay lên mắt
-Anh ấy làm sao -Ngọc thoảng thốt nói và cô đổ gục ngay xuống mà không kịp nghe câu trả lời, Phi vội đỡ lấy cô anh bế cô đi thẳng đám đông vội tách ra nhường lối cho anh
-Ngọc uống chút nước nữa ,đừng buồn nữa – Hải ôm lấy Ngọc an ủi .Ngọc chấp nhận cừ chỉ đó tự nhiên như thể anh đã làm điều đó lâu lắm rồi.Cô ngoan ngoãn cầm lấy cốc nước gừng nóng uống từng ngụm nhỏ.Bây giờ Hải mới thực sự cảm thấy Ngọc giống như một cô gái bé nhỏ yếu đuối cần một sự che chở giúp đõ
-Bây giờ em định thế nào – Hải phân vân mãi mới thốt lên câu đó.Anh sợ chạm đến nỗi đau mới vơi đi chút ít trong cô
Đã hai tuần trôi qua kể từ buoir sáng trên bến cảng .Khỏi phải nói sự ngạc nhiên của Hải và Khoái khi thấy Phi bế Ngọc mềm oặt ,bất tỉnh về .Họ không dám hỏi Phi là đã có chuyện gì xảy ra vì khuôn mặt anh in đầy vẻ dữ tơn và tức giận.Ba người mang Ngọc vào nhà ,chăm sóc cho cô .Những ngày đàu Ngọc chỉ khóc suốt ,vụng về chậm ăn nói họ chả biết phải làm gì đành kệ cho cô tuôn những giọt nước mắt ướt đàm gồi.Cũng phải thôi ai ở hoàn cảnh của cô mà không đau khổ cho được chứ.Chồng gặp nạn ,bỏ bao công sức ,gặp cả hiểm nguy để đi tìm anh ấy nhưng rồi vừa về đến nơi lại nghe tin chồng chết ,gia đình nhà chồng thì hiểu lầm xua đuổi thậm chí còn không cho cô ấy dự tang lễ nữa chứ .May mà cô còn có ba anh em Hải an ủi chăm sóc chứ nếu không thì gục mất