Nó đi về phòng của nó bên cạnh nhưng cứ nằm trằn trọc mãi trên giường, không sao ngủ được vì nụ hôn môi bất chợt giữa nó và người chị họ chú bác ruột. Lúc ấy, nó mới cảm nhận được sự mềm mại, đầy đặn của thân thể chị Huyền ; chứ còn hồi nãy, chính tay Lợi đã cởi hết quần áo của chị, lau sạch sẽ cho chị rồi lại mặc quần áo khác cho chị, dĩ nhiên là đã nhìn thấy hết toàn bộ thân thể chị nhưng Lợi vẫn thấy thật bình thường hơn là một sự đụng chạm bất ngờ nhỏ nhặt. Nó biết chị Huyền là chổ bà con ruột thịt ; nếu có gì thì mang tội rất lớn với bác Dương nhưng đối với Lợi thì chị ruột cũng còn không bỏ qua, huống hồ là chị họ. Còn chị Huyền thì cũng không sao chợp mắt được. Rõ ràng, đêm nay không thể chối cãi được, dù muốn dù không, dù tài giỏi hay dốt nát thì thằng em họ của chị cũng chính là anh hùng cứu tinh cho cuộc đời con gái trong trắng của chị suýt chút nữa bị bọn du đãng cướp mất. Lúc này, chị Huyền mới nhận ra được là chị đã được thay quần áo, người chị còn được lau sạch.Không có bố mẹ ở nhà, bà quản gia đã về quê ; vậy thì chắc chắn chỉ có Lợi làm công việc này thôi, chứ còn ai trồng khoai đất này nữa? Chị lần nhớ ra là chị có nôn nhưng không nhớ là nôn lúc nào thôi. Chị ngẫm nghĩ “Chắc là lúc nó chở mình về, mình đã nôn hết lên người nó? Thật tội nghiệp cho thằng nhỏ!”. Chị Huyền cứ đỏ mặt lên, hơi thở mạnh dần, toàn thân cứ nóng ran lên khi cứ nghĩ đến hình ảnh Lợi cởi quần áo của chị rồi lau người cho chị, mặc dù là Lợi chả hề có ý đồ đen tối gì cả nhưng vẫn làm cho chị Huyền thêm phần ngượng ngùng, xấu hổ vì dù sao chị cũng là phận gái, còn nó lại là con trai khác giới với chị. Một chập sau, vì mệt mỏi nên chị Huyền từ từ chìm đắm trong giấc ngủ say sưa…
Lợi về phòng của nó được chừng 20 phút sau thì nghe tiếng chị Huyền thét lên hãi hùng từ phòng của chị vọng qua. Nó lật đật chạy sang thì thấy chị Huyền dáng vẻ sợ hãi, ngồi thừ người trên giường. Lợi vừa ngồi xuống giường thì chị Huyền đã vòng tay ôm chặt lấy nó. Chị nói như khóc :
– Chị sợ quá! Chị nằm mơ thấy hai cái thằng kia…
– Thôi, chỉ là mơ mà, sợ làm gì chứ? Lợi lần tay vuốt tóc chị, vỗ về.
Tình cờ, Lợi thấy hột nút áo ngực chị Huyền bị bung ra. Có lẽ là nó sơ ý khi nãy mặc quần áo cho chị. Lợi thản nhiên lần hai bàn tay lên gài nút lại cho chị nhưng chị Huyền lại đỏ mặt và dùng hai tay chụp hai tay nó lại.
– Em làm gì vậy ?
– Có làm gì đâu ! Em cài lại nút áo của chị bị bung ra mà !
– Thì cài lại nút áo cho chị cũng là làm, có phải không? Vậy mà còn chối là chẳng có làm gì! Chị Huyền đùa, đưa Lợi vào bẫy.
– Nè, chị hỏi thiệt! Em cứu chị thoát khỏi bọn du đãng, vậy em là ân nhân của chị. Em muốn chị trả ơn thế nào thì cứ nói. Điều hệ trọng là từ mai trở đi, em không nên ra khỏi nhà vì sợ bọn chúng nhớ mặt sẽ trả thù đấy.
– Em biết rồi nhưng em muốn hôn chị, chị có cho không ?
Lợi ý chỉ muốn nói đùa thôi nào ngờ, chị Huyền lại trả lời thiệt :
– Em nói thiệt ?
Chị Huyền khẽ lim dim cặp mắt, ra dáng vẻ chờ đợi. Thấy cử chỉ của người chị họ thật đáng yêu, cầm lòng không được, Lợi từ từ kề sát mặt và hôn nhẹ vào mái tóc phủ xỏa ngang vai bồng bềnh, óng ả, tha thướt, mềm mại, mịn màng và êm ái như nhung của chị. Tuy chị Huyền xấu hổ, e thẹn, đỏ cả mặt nhưng chị vẫn cố gắng dạn dĩ hôn trả vào tóc, vào tai thằng em. Khi đôi môi của Lợi bắt đầu hôn lần xuống trán và hai bên mang tai chị Huyền thì cũng chính là lúc hai cánh tay của nó khẽ cử động ôm siết nhẹ lấy vòng lưng đầy đặn, thon thả, mềm mại của chị. Chị Huyền và Lợi âu yếm hôn qua hôn lại từng cái một trên khắp khuôn mặt của nhau trong hơi thở hổn hển và nhịp tim dồn dập. Từ trán, Lợi hôn xuống cặp mắt cong vút hai hàng mi của chị Huyền ; rồi từ cái sống mũi thấp của chị, nó hôn sang hai gò má ngăm đen nhô cao hai lưỡng quyền. Thân thể chị Huyền càng lúc càng mềm đi, thả lỏng, ngây ngất trong vòng tay ôm của Lợi. Lợi đâu có biết rằng hai thằng du đãng khi nãy đã goi thêm hai tên nữa và hơn một tiếng đồng hồ từ nãy đến giờ, chúng chạy xe cứ quần qua quần lại con hẽm để tìm cho ra cái thằng nhóc tì khoảng 15, 16 tuổi dám cả gan phổng tay trên ma cướp mất “con mồi béo bở”của chúng. Dĩ nhiên, chúng không thể nào lục soát từng nhà được ; do đó, chúng không thể nào ngờ được rằng lúc này, trong ngôi nhà hai lầu sang trọng mà chúng chạy qua chạy lại 3, 4 lần, “thằng nhóc” chúng tìm đang cùng với “con mồi” của chúng hôn nhau âu yếm, say sưa. Hai cánh tay chị Huyền giờ đã ôm níu qua sau gáy của Lợi và hai chị em đang từ từ ngả người nằm xuống tấm đệm ấm êm trải tấm drap màu xanh dương thật dịu mắt. Lợi nhã nhặn gối đầu chị Huyền lên chiếc gối tai bèo trắng tinh như cuộc đời con gái của chị. Khuôn mặt nó kề sát vào khuôn mặt người chị chú bác ruột và chị Huyền đang chờ đợi một động thái khác của nó. Cặp mắt đẹp của chị khẽ nhắm lại khi đôi môi Lợi đang từ từ nhẹ chạm vào đôi môi mềm mại, mọng đỏ và hơi dảnh lên của chị. Đó là nụ hôn môi đầu tiên hai chị em lén lút, vụng trộm trao cho nhau trong ngôi nhà vắng lặng và yên ả, không hề có lấy một bóng người, ngoại trừ trái tim của hai đứa ra mà thôi. Chị Huyền và Lợi, cả hai chị em đều ngượng ngùng, e thẹn, run rẫy, vụng về nhưng không kém phần hưng phấn, rạo rực, nồng cháy khi trao cho nhau nụ hôn trinh nguyên đầu tiên. Chị Huyền lúc đầu cứ mãi lúng túng mím môi lại, hai bàn tay chị cứ ngắt mạnh vào vai Lợi (lúc ấy, Lợi chẳng hề thấy đau chi cả nhưng qua ngày sau mới cảm thấy ê ẩm) nhưng rồi, càng lúc đôi môi chị càng mở rộng dần ra để đón nhận đôi môi của thằng em càng luồn sâu vào và chị cũng thôi không ngắt vào vai Lợi nữa. Vậy là mối tình loạn luân tội lỗi giữa hai chị em chú bác ruột, Nguyễn Trần Ngọc Huyền và Nguyễn Hùng Lợi chính thức bắt đầu vào lúc 22 giờ 35 phút đêm giao thừa. Bố mẹ và gia đình Lợi cũng như vợ chồng bác Dương, tuyệt đối không ai biết được để mà ngăn cản. Trong thâm tâm, chị Huyền tuy cũng ý thức được rằng chuyện giữa chị và Lợi không được phép làm vì vi phạm đạo đức gia phong nhưng vì hoàn cảnh bố mẹ chị ít khi nào có mặt ở nhà, mặc chị muốn làm sao thì làm ; do xảy ra chuyện vì đi chơi, nhậu nhẹt với bạn bè suýt chút nữa là mất trắng cả cuộc đời nếu không gặp được Lợi, thành thử chị Huyền cảm thấy là việc chị trao thân gửi phận cho Lợi chẳng qua là một cử chỉ tạ ơn, dẫu sao thì Lợi cũng là bà con ruột thịt còn hơn là bọn du đãng giang hồ. Nghĩ vậy, trong lúc yêu đương cùng Lợi, chị Huyền mới cảm thấy thư giãn, thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Tuy vậy, đôi khi chị cũng có những phản ứng kịch liệt mỗi khi thấy thằng em của chị có hành động sỗ sàng hoặc là bàn tay của Lợi táy máy, mày mò vào những chổ gợi cảm trên cơ thể chị. Một chập lâu sau, bổng nhiên, chị Huyền đẩy Lợi ra. Chị đỏ bừng mặt, không dám nhìn Lợi mà chỉ nói trong hơi thở hổn hển :
– Đèn sáng quá, Lợi! Em tắt đèn đi! Sáng như thế này, chị ngượng lắm!