Hai tên du đãng quay xe lại chạy mất thì Lợi tay phải cầm tay lái chiếc xe Honda Dame cũng bắt đầu rồ ga lên đường, tay trái quặt ra sau ôm giữ chị Huyền. Khi xe đã rẻ vào con hẻm, Lợi mới bắt đầu cảm thấy run. Tuy gió lạnh nhưng mồ hôi xuất ra đầy người Lợi như tắm. Đây là lần đầu tiên Lợi phải đương đầu với chuyện sống chết trong cuộc đời, quả là một thử thách quá lớn đối với Lợi, một thằng con trai mới có 16 tuổi. Mấy lần, tay phải của Lợi lạng quạng suýt nữa là đâm vào lề đường nhưng cũng may là đường vắng nên xe Lợi chạy khá nhanh và chỉ sau 7 phút lưu thông ngoằn ngoèo trên các con hẽm, nó chở chị Huyền về đến nhà an toàn. Nó tắt máy xe, không quên ngoáy lại ngó phía sau rồi dựng tó, để chị Huyền nằm úp lên yên xe ; nó lấy chìa khóa ra mở ngược tay ổ khóa cổng bên trong. Xong rồi, Lợi vận dụng hết sức bình sinh bế chị Huyền và chay nhanh vào bên trong, đặt chị nằm đại trên hành lang tối hù ; nó trở ra dắt xe vào sân rồi bóp ổ khóa cổng lại. May là hai bên nhà bác Dương từ 10m đổ lại, các nhà đều đã tắt hết đèn hành lang nên không ai trông thấy Lợi và chị Huyền về nhà như thế nào cả. Lúc này, Lợi mới hoàn hồn và bình tâm trở lại. Nó tiếp tục dùng chìa khóa mở cửa chính vào phòng khách, dắt xe vào trong rồi tiếp tục bế chị Huyền thẳng lên trên lầu sau khi đã khóa kỹ cửa lại cẩn thận. Lên đến phòng ngủ chị Huyền, lúc bấy giờ Lợi mới cảm thấy lưng áo nó lành lạnh, ươn ướt bởi một chất dịch nhầy nhụa thấm từ bên ngoài vào. Thì ra, lúc ngồi sau yên xe của Lợi chạy về nhà, có lẽ do thấm gió lạnh và bị động mạnh, thành thử ra chị Huyền đã nôn hết tất cả những gì ở trong bụng chị ra ngoài. Việc đầu tiên là Lợi đặt chị Huyền xuống nền gạch bông rồi cởi nhanh chiếc áo chemise trắng nó đang mặc ; tiếp theo, nó nhanh chóng cởi chiếc áo kiểu bằng vải soa trắng lúc này đã bị dơ của chị Huyền. Nó bế chị nằm lên chiếc giường nệm trãi drap màu xanh dương. Lợi thản nhiên cởi hết tất cả những gì có ở trên người chị Huyền : từ quần Jane, nịt vú cho đến quần lót. Nó mang hết tất cả quần áo dơ của nó và chị Huyền sang phòng tắm, cởi quần dài và quần đùi của nó, cho hết vào máy giặt rồi dùng vòi hoa sen xịt nước tẩy rửa những chất ô uế trên người do chị Huyền làm ra. Lợi lau khô người, về phòng ngủ của nó cạnh phòng chị Huyền, mặc vào người cái quần đùi vải kaki và chiếc áo thun trắng ngắn tay. Sau đó, Lợi mang vào phòng chị Huyền một cái thau nước sạch và hai cái khăn. Nó vắt nước một cái khăn, lau sạch sẽ khắp người chị Huyền và dùng cái khăn thứ hai lau khô lại. Nó đứng dậy, mở tủ quần áo lấy ra một cái áo đồ bộ vải bông màu nho cài nút, một cái quần lửng cùng loại, luôn cả nịt vú và quần lót. Lợi từ từ mặc quần áo cho chị Huyền đàng hoàng ; sau đó, nó lấy một cái khăn khác vắt nước ấm rót từ bình thủy dưới bếp rồi dấp lên trán chị. Cách làm này, Lợi học được ở mẹ mỗi lần bố uống rượu say. Nhìn đồng hồ, nó thấy chỉ 8h30 nghĩa là đã gần một giờ kể từ khi bắt đầu giải cứu chị Huyền chạy thoát về nhà. Dĩ nhiên, lúc này nó không còn cảm giác run sợ nữa vì nó và chị Huyền đã được cố thủ an toàn trong một “pháo đài” vững chắc và hiên ngang. Lợi thầm nghĩ chả biết hai cái thằng du côn kia có đi kiếm mình hay không? Lúc này, khuôn mặt chị Huyền đã có phần tỉnh táo hơn, tuy vậy chị vẫn ngủ say sưa. Lợi toan đứng dậy về phòng ngủ thì chị Huyền bổng khẽ cựa mình, tỉnh giấc…
– Ủa, chị về nhà hồi nào vậy ? Với giọng ngơ ngác, chị Huyền hỏi
– Chứ chả nhẽ chị muốn vô nhà trọ ? Lợi đùa
– Vô nhà trọ làm gì cơ chứ ?
Lợi kể lại tất cả mọi diễn tiến sự tình câu chuyện cho chị Huyền nghe. Nghe đến đâu, sư kinh ngạc sững sờ hiện ra trên khuôn mặt chị đến đó.
– Chị với tụi bạn vào nhà hàng liên hoan. Chị uống nhiều quá lại không ăn gì cả nên gục lúc nào chả nhớ.
– Chị đói không ? Em lấy cơm cho chị ăn nghe?
– Em nấu cho chị gói mì và khui cho chị chai xá xị đi, chị khát nước ghê gớm!
Lợi xuống nhà bếp, đun một ít nước sôi và mở tủ lạnh lấy ra một gói mì tôm hảo hạng cùng với một khoanh chả lụa và một ít hành ngò. Nó xé giấy bao, cho vắt mì vào một cái tô rồi dùng dao thái khoanh chả lụa thành từng miếng nhỏ và xắt hành ngò để lên trên mặt vắt mì. Khi nước sôi, nó chế vào tô mì, lấy nắp đậy lại cho mì chín rồi lấy một cái ly, mở tủ lạnh cho vào một ít đá viên, khui một chai xá xị con cọp rót vào ly. Một chập sau, Lợi lể mễ bưng tô mì và ly nước ngọt lên phòng ngủ chị Huyền nơi lầu 2. Chị Huyền bưng tô mì, ngồi trên giường ăn ngon lành và quá đói. Ăn xong, chị cầm ly nước ngọt Lợi đưa cho và tu ực một hơi cạn sạch.
– Thế còn xe của chị để đâu rồi ?
– Xe thì chị nhớ ra rồi! Lúc chiều, xe của chị bị ngộp xăng, tắt máy liên tục nên chị đã gửi ở nhà nhỏ bạn rồi đi chung xe với nó.
– Thật em chả hiểu bạn bè của chị như thế nào cả ? Lẽ ra, thấy chị uống say như vậy thì họ phải đưa chị về nhà mới phải chứ ? Ai đời, họ lại vô tình để chị lọt vào tay hai thằng lưu manh. Nói thật, em chả phải tài giỏi gì đâu. Nếu hai thằng kia không tình cờ thấy em thì em cũng không thể nào biết được là chị đang gặp nguy để mà ra tay giải cứu đâu. Chị phải xem lại tính cách của nhóm bạn chị đi!
Chị Huyền giọng gần như muốn khóc :
– Khốn nạn, chị không ngờ tụi bạn chị lại vô tâm như vậy ? Ngày mai, em chở chị đi lấy xe rồi chị sẽ chửi cho chúng một trận. Chị sẽ không giao du với chúng nữa. Tết này, chị ở nhà vui Xuân với em nghe!
Lợi dọn dẹp tô và ly mang xuống bếp, rửa tay sạch sẽ rồi trở lên phòng chị Huyền. Trong nhà bác Dương tuyệt nhiên không hề có muỗi nên phòng nào cũng đều không giăng mùng, chỉ có đặt giường cẩm lai trên trãi đệm mút dày phủ drap cùng với gối nằm, gối ôm và mền đắp. Lợi đến bên giường vừa đúng lúc chị Huyền nhớm đứng dậy ; không ngờ, chị thấy sây sẫm mặt mày, lảo đảo muốn té và Lợi nhanh tay ôm chụp chị kịp. Chị Huyền vì sợ té nên ôm chặt lấy thằng em họ, ngã úp người xuống nên đè Lợi té ngã xuống đệm. Lúc ấy, đôi môi của chị Huyền bất cẩn quẹt lên đôi môi của Lợi giống như là một nụ hôn khiến Lợi chỉ trong chớp mắt đã cảm thấy xốn xang và rung động con tim. Nó ngồi dậy, đỡ chị Huyền nằm lên ngay ngắn, trải tấm mền con rồng màu xanh ra đắp lên người chị. Nó nói :
– Thôi chị ngủ đi, đừng có đi đâu nữa !