Bố của Lợi có một người anh ruột tên là Dương vào năm 1954, tập kết ra Bắc và cưới vợ ở Hà Nội. Hai vợ chồng sinh được mỗi một cô con gái rượu năm nay được 20 tuổi, đặt tên là Nguyễn Trần Ngọc Huyền. Gia đình bác Dương hiện nay trú ngụ tại một căn hộ rất sang trọng và đầy đủ tiện nghi ở trong một con hẽm trên đường Huyền Trân Công Chúa, Quận 3 – Thành phố Hồ Chí Minh. Chị Huyền là sinh viên trường Cao đẳng Sân khấu – Điện ảnh Thành phố. Hai vợ chồng bác Dương đều cùng giữ chức vụ lãnh đạo cấp cao của hai xí nghiệp xuất khẩu thủy hải sản quốc tế của thành phố nên hầu như mấy khi ở nhà. Vào dịp Tết Nguyên đán năm học lớp 10, được nghỉ Tết hai tuần, theo chỉ dẫn của chị Hai Hảo, lần đầu tiên lên Sài Gòn ghé thăm và ở lại nhà bác Dương, Lợi gần như choán ngợp trước gia cảnh giàu sang, tráng lệ của gia đình bác : từ salon, giường tủ cẩm lai, tivi, đầu video, tủ lạnh, máy điều hòa…cho đến nội thất trang trí khung hình cẩn bằng xà cừ hay in lụa trông thật đẹp mắt. Trong nhà chỉ có hai vợ chồng bác, chị Huyền, bà quản gia và nếu tính luôn cả Lợi thì vẫn không thể nào ở hết số phòng trong nhà từ tầng trệt lên đến lầu hai. Khi Lợi đến nhà thì vợ chồng bác Dương đều đã đi công tác ở Singapore, qua Tết mới về ; ở nhà chỉ còn chị Huyền và bà quản gia mà thôi. Được hai ngày thì bà quản gia đi về quê ở Bến Tre ăn Tết ; vậy là trong ngôi nhà nguy nga, đài các ấy chỉ còn mỗi hai chi em chú bác ruột Nguyễn Trần Ngọc Huyền và Nguyễn Hùng Lợi, hơn kém nhau 4 tuổi. Tính tình chị Huyền rất vui vẻ, thân thiện, quan hệ bình thường với mọi người ; do ít có thời gian tiếp xúc với nhau cho nên Lợi cũng chưa hiểu hết được chị Huyền. Từ ngày bà quản gia về quê ăn Tết rồi, cứ sáng ra, chị Huyền đưa cho Lợi những 50.000 ( một số tiền rất lớn) để Lợi tự xoay sở, ăn uống trong ngày và mua một số thực phẩm dự trữ trong nhà mà chị cần. Chị giao cho Lợi một cái xe Honda Dame để đi tới đi lui hoặc đi chơi tùy ý. Gần một tuần rong ruỗi từ nhà bác Dương ra chợ hoặc thông ra đường lớn, Lợi đã thuộc làu tất cả mọi đường ngang nẻo tắt ngoằn ngoèo phân xẻ như bàn cờ vì Lợi còn hơi nhát, không dám đi ra đường lớn, chỉ nhằm đường hẻm mà đi. Vì được nhà trường cho nghỉ Tết sớm và nhiều (những một tháng lận) nên ngày nào cũng như ngày nào, chị Huyền cũng đều rong chơi đàn đúm với nhóm bạn của chị : hết picnic, sinh nhật lại dạ hội, vui Xuân…Đêm nào cũng vậy, có sớm lắm thì cũng phải 11 giờ, chị Huyền mới về đến nhà. Chính đây là nguyên do xui khiến chị Huyền suýt nữa là mất cả cuộc đời con gái bởi bọn du đãng nếu bọn chúng không tình cờ gặp Lợi giữa đường và đây cũng chính là tác nhân đưa đẩy hai chị em Huyền và Lợi cùng nhau đến với mối tình loạn luân tội lỗi ngay trong đễm giao thừa. Do có yếu tố di truyền giống mẹ nhiều hơn nên chị Huyền nói giọng Hà Nội rặc sệt. Nhan sắc chị tuy không kiêu sa đài các như những cô gái thành phố nhưng ngược lại chị rất duyên dáng và mặn mà bởi nước da ngăm đen của chị. Thân thể, vóc dáng chị không mập cũng không ốm, tuy thấp nhưng vừa người và rất có da có thịt. Mái tóc uốn xiton phủ xõa ngang vai do lúc nào cũng được chăm sóc cẩn thận nên thật mượt mà, óng ả, mềm mại, óng ả và thướt tha, luôn cột gọn lên bằng sợi vải thun nhiều màu. Vầng trán chị thấp, hai hàng lông mày đậm đen nằm vắt ngang trên cặp mắt tuy nhỏ nhưng đen láy, cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau, đúng là cặp mắt “trời trong liễu rũ hồ thu xanh rờn”. Sống mũi chị Huyền thấp nhưng nhỏ gọn, cân đối giữa hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền ở hai bên. Hai bờ môi chị mỏng, thắm đỏ , mềm mại và hơi dảnh lên kết thành hình một trái tim khêu gợi. Tuy thấp người nhưng vầng cổ của chị lại cao và lộ rõ ba ngấn, trông thật là nữ tính và có chút gì đó hoang dại. Điểm đặc biệt nhất nơi cơ thể chị Huyền là hai gò ngực căng tròn và đầy đặn, kết nối với những đường nét gợi cảm từ hai bờ vai đầy đặn, hai vòng eo thon thả, hai bờ mông no tròn, cặp đùi gợi dục tạo thành một tấm thân con gái đồng trinh tuyệt mỹ và hấp dẫn. Mái tóc đó, khuôn mặt đó, đôi môi đó và tấm thân đó đã khiến Lợi chết mê chết mệt trong cái đêm giao thừa về sáng của mùa xuân mà nó mới vừa được 16 tuổi…
Ngày giao thừa, cũng như mọi ngày khác, chị Huyền cũng không thể nào có mặt ở nhà được. Mới có 7 giờ sáng, chị đã ra khỏi nhà sau khi dúi vào tay Lợi 50.000đ như mọi khi và thêm 50.000đ lì xì Tết. Còn lại một mình trong nhà, sau khi xem xong hai bộ phim xã hội đen, chẳng biết phải làm gì cho hết ngày, Lợi nấu cơm trưa ăn với thịt heo kho trứng ( món này do chị Huyền làm vào lúc sáng sớm nay) rồi lăn ra ngủ một giấc đến chiều. Tỉnh dậy, lúc đó đã là 4 giờ, Lợi lòng vòng đi lên hai tầng lầu rồi xuống tầng trệt một chập để giết thời gian. Nó nghĩ “bây giờ, nếu ở Bà Rịa thì vui biết mấy ? Tự nhiên lại đâm đầu lên ở trong cái nhà mồ này chi không biết ?”. Bỗng dưng, Lợi muốn khóc dữ dội vì nhớ nhà, nhớ chị Hảo, nhớ chị Hoàng, nhớ chị Hường vô cùng, không sao tả được. Giá như bây giờ có thể đi về Bà Rịa được thì dù có chết, Lợi cũng sẽ đi về ngay? Sau khi ăn cơm tối với thịt kho dưa giá và canh khổ qua ( Lợi tự nấu ), ngó đồng hồ thấy đã gần 7 giờ, Lợi dắt xe Honda ra khỏi nhà, dự định sẽ vào một cái quán nào đó uống café và mua một phong pháo trung để về đốt cúng giao thừa. Sau khi khóa cửa nhà và cổng ngoài cẩn thận, Lợi chạy xe ra đường lớn. Nó không dám chạy xa, được khoảng 1 km thì nó vào một cái quán cóc bên đường và gọi một ly café đá. Chủ quán là một người đàn ông đã lớn tuổi ; ông ta mang café ra cho Lợi rồi ngồi tán hươu tán vượn với nó đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nữa tiếng đồng hồ sau, giã từ ông chủ quán café, Lợi sang tiệm tạp hóa bên cạnh mua một phong pháo trung. Lúc nó quay ra lấy xe chạy về, do chạy chậm nên nó nhìn thấy rõ phía trước có một chiếc xe máy đậu sát lề ; trên xe có 3 người và người ngồi sau vẫy tay ra hiệu cho Lợi ngừng xe. Nhờ chổ đó gần đèn đường nên khi đứng lại, Lợi suýt nữa giật mình la lên vì trên chiếc xe máy nọ, người ngồi giữa chính là chị Huyền – người chị chú bác ruột của nó – đang trong tình trạng say khướt, không còn biết trời trăng mây gió chi cả. Người cầm lái tóc đinh và người ngồi sau tóc dài đều là hai thanh niên mặt mày bặm trợn, ra dáng vẻ dân không đàng hoàng. Tên tóc dài hất hàm bảo Lợi :
– Thằng nhóc, gần đây có cái nhà trọ nào không mậy ? Đưa bọn anh đến đó, được chứ ?
– Được chứ ! Ở ngay trong con hẻm kia kìa nhưng mà các anh phải chi vài chục lì xì nhé!
Trong đầu óc Lợi lúc này đang tính toán mưu kế để giải thoát cho chị Huyền vì nó thừa biết rằng hai tên du đăng này kiếm nhà trọ lúc này là để làm gì rồi. Khi Lợi vẫn còn đang suy nghĩ thì thời may, tên tóc dài la lên :
– Chết mẹ! Tao làm rớt gói hàng của đại ca rồi! Tính sao đây ?
– Đm, có thiệt không đó ? Mày tới số rồi. Thôi, mình quay lại kiếm coi!
– Ê nhóc, tụi tao nhờ mày chở giùm con nhóc này đến nhà trọ trước rồi quay lại chổ này đón tụi tao nghe không ?
Lợi mừng như là hơn cả bắt được vàng. Nó nhẩm tính là từ con hẻm cách đó 20m bên trái chạy về đến nhà có nhanh lắm cũng phải 10 phút và dĩ nhiên là không được quẹo sai đường ; nếu không thì…
– OK, hai anh yên tâm đi!
Thằng tóc dài rời khỏi yên xe và dìu chị Huyền sang ngồi lên yên sau xe của Lợi
– Lẹ nghe mậy, tụi tao chờ ngoài này đấy!