Vớ lấy đống hóa đơn từ quầy thu ngân, Tuấn vội vã leo lên văn phòng với tâm trạng nửa vui nửa lo. Vui vì được gặp lại người tình yêu dấu mà lo vì không biết có sai lầm gì trong giấy tờ như dạo trước hay không. Cửa văn phòng vừa mở, cậu đã bị kéo tuột vào trong gấp gáp như cách cánh cửa bị đóng lại. Nụ hôn nóng bỏng ngay sau đó cũng khiến Tuấn giật mình nhưng nhanh chóng thở phào và đê mê. Gương mặt lạnh lùng ban nãy giờ đang áp sát lấy nút say mê lưỡi cậu, ủng hồng và quyến rũ lạ kỳ.
– Ưm….nhớ quá..cơ….ưmm…
– Ư….chị…đang giờ…làm…
– Chị chị cái gì, người ta vừa có một tiếng thôi đấy, nhanh nào
Cái quần âu nhanh chóng bị tụt xuống tận mắt cá chân, và cái buồi chưa kịp cương hết lên cũng đã bị xoa nắn, hít hà với bàn tay mịn màng và đôi môi mềm mại
– Ôi, đây rồi, cái của nợ này làm người ta thèm muốn chết ý
– Suỵt, bé bé mồm thôi em
– Không ai dám đi qua văn phòng đâu, chụt…chụt….
Tiếng bú mút bắt đầu vang lên đều đặn trong văn phòng, cũng đều đặn như cái buồi kia đang cương lên vậy. Khi nó đã cương cứng hết cỡ cũng là lúc Phương há to mồm cố ấn nó vào họng nhưng vẫn thừa 1 đoạn
– Ọc…ọc…sướng…ọc….
– Ưm…..
Hoàn cảnh lén lút ngay tại nơi làm việc và hơn hết là sự hoang dại của Phương khiến Tuấn cong mình chịu đựng cơn phê đang lao lên từ cái đầu khấc bị o ép ở họng cô. Cậu định kéo cô lên để kìm cơn sướng lại nhưng đã bị ngăn lại, Phương nhổm dậy lè lưỡi khua khoắng trong miệng Tuấn, tay không quên tiếp tục sục cái buồi ướt đẫm
– Em chưa ăn sáng…cho em uống sữa đi….
– Xoay người lại…
Tuấn răm rắp tuân lời chị quản lý đang bừng bừng cơn dâm. Chẳng mấy chốc Phương đã ngồi xổm ở sau, một tay banh mông cậu ra, tay kia vươn ra trước sục sục. Cái lưỡi mềm mại nóng ấm nhanh chóng liếm láp hai bên mông rồi lùa vào liếm vòng quay cái lỗ kia.
– Xoẹt…xoẹt…ưm….chụt….ưm…
Dường như Phương đang thưởng thức một món ăn vô cùng ngon miệng, mặc kệ Tuấn đang nhắm tịt mắt chịu đựng để không bật ra tiếng rên to. Bỗng có tiếng bước chân ngoài hành lang như một tiếng sét đánh thẳng vào tai cậu, nhưng bất chấp điều đó, cái lưỡi kia thậm chí còn len lỏi vào trong, còn bàn tay kia còn sục nhanh hơn. Cảm giác lo lắng kết hợp hưng phấn tạo thành sự kích thích tột độ, Tuấn nhanh chóng xoay người lại tự sục buồi mình hướng về khuôn mặt xinh đẹp kia. Phương ngửa cổ, há miệng liếm mép chờ đợi
– Cho em ăn sáng đi….ưm….không được phí giọt nào ra ngoài đâu…
– A.a…a….
Tiếng rên đã được kìm tối đa phát ra cùng với từng bụm tinh phóng từng đợt vào cái miệng xinh xắn kia. Bao nhiêu nhung nhớ tích lũy đang được xả ra, Phương hứng không sót một chút nào rồi ngậm lấy cái đầu khấc đang giật giật mà mút nhẹ, liếm nhẹ như muốn thêm nữa.
– Ưm….chụt…ực…ngon quá….ngậy thế….
– Eo ơi lần nào cũng phải nhiều như thế này đấy nhé, yêu lắm ý
Phương thủ thỉ vào tai cậu trai trẻ đang đê mê sau cơn cực khoái rồi chỉnh sửa lại trang phục. Hai người nhanh chóng rời khỏi văn phòng để đi kiểm tra các khâu, mùi vị tinh dịch còn nồng trong họng khiến Phương rất phấn chấn, bữa sáng tuyệt hảo vừa rồi đã xua tan mọi mệt mỏi sau một tuần nghỉ ốm của cô…..
Phong tỉnh dậy trong căn phòng trống trơn quen thuộc, giờ đây sự cô đơn một mình này khiến hắn cảm thấy dễ chịu, thoải mái chứ không còn chút mong ngóng nào vào sự ấm cúng của một gia đình. Hắn vớ lấy cái điện thoại rồi nhắn tin ngay cho Huyền
– Em dậy chưa ?
5 phút, 10 phút rồi nửa tiếng trôi qua, tiếng tít tít báo tin nhắn làm Phong tỉnh người
– Em dậy rồi
– Em đang làm gì đấy ?
– Em ở nhà thôi, mấy hôm nay em nghỉ học
– Uh em cần nghỉ n ngơi mà. Anh muốn gặp em được không ?
– Vâng, anh qua đi
Phong vội vàng thay quần áo rồi phóng xe đi, trên đường không quên ghé vào mua ít hoa quả và hộp sữa. Huyền bây giờ là mối quan tâm lớn nhất trong hắn, không biết nàng ra sao rồi, có lẽ vẫn còn shock lắm, có lẽ đang mệt mỏi lắm… Gửi xong xe, bỏ qua luôn cả chờ thang máy, Phong lao lên cầu thang bộ với mong muốn nhanh chóng được gặp nàng. Khi cánh cửa phòng mở ra, khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi của Huyền khiến hắn đau thắt lòng
– Em ăn sáng chưa ?
– Em chưa, em không muốn ăn
– Phải ăn chứ không được như thế này đâu. Anh có mua ít sữa đây, em uống tạm đi để anh chạy xuống nhà mua bát phở nhé
Dúi túi sữa và hoa quả vào tay nàng, hắn lại vội vã đi xuống để mua phở. Nghịch lý trong cuộc sống là đây, những hành động đáng lẽ một người chồng nên dành cho người vợ của mình thì nay được dành cho một cô gái khác. Đổ phở ra bát, Phong ngồi lặng nhìn và ân cần động viên Huyền ăn từng chút một
– Cố gắng ăn vào mới có sức khỏe em à
– Vâng, nhưng em nhạt miệng lắm, đầy bụng nữa
Ngồi sát lại gần nhìn ngắm ánh mắt buồn mênh mang của nàng, Phong nhẹ nhàng vuốt tóc âu yếm và đút từng thìa phở. Nỗ lực và sự tận tình của hắn cũng được đền đáp khi bát phở đã được ăn hết, Huyền ngồi co ro trên chiếc ghế sofa nhìn hắn với ánh mắt xấu hổ pha lẫn chút sợ sệt. Có lẽ sự hiện diện của Phong làm nàng nhớ lại những gì đã xảy ra
– Anh Phong….cám ơn anh…..
– Em đừng nhắc lại chuyện cũ đó nữa. Mọi thứ đã qua rồi, giờ em phải cố gắng trụ vững và tiến về phía trước
Phong tiến lại, nhẹ nhàng và từ tốn quàng tay lên vai nàng để ngăn sự run rẩy đang lộ rõ trên đôi vai thon. Sự ân cần và hơi ấm đó khiến Huyền rúc vào nách hắn rồi lại nức nở
– Hức….hức….anh ơi….
– Uh anh hiểu mà, em cứ khóc đi, khóc cho thỏa hết ra đi rồi sẽ mạnh mẽ lại
– Hu…hu….hu….em sợ…lắm…hu…hu…
– Không có gì phải sợ nữa đâu, sẽ không ai dám làm gì em nữa đâu
– Hu…hu….hu….
Những giọt nước mắt thấm xuống làm nóng rực bên vai khiến Phong cũng nghẹn ngào theo. Hắn nghẹn vì cảm thông với nỗi đau mà nàng đang phải chịu đựng, và còn nghẹn hơn khi bản thân không làm được gì khác để giúp nàng vơi bớt đi. Suy nghĩ nung nấu trong tâm can Phong lúc này là làm sao để có thể chuyển đến đây ở cạnh Huyền từng ngày một để làm chỗ dựa tinh thần cho nàng mà thôi
– Hức…anh không trông nhà…à…hức….nhà trọ để không thế…không tốt đâu…hức
– Em đừng lo, anh thu xếp mọi chuyện rồi, anh muốn ở bên em
– Hức….em cám ơn…hức….
– Đừng cám ơn suốt thế, em khách sáo thế nữa là anh buồn đấy
– Không….hức…không….em không muốn…làm anh buồn….hức….
Dứt lời Huyền ôm chặt Phong hơn như không muốn hắn rời xa nàng dù chỉ nửa mét, Phong cũng quàng cả hai tay lại mà ôm nàng, cứ như thế hai người như bất động trong căn chung cư, dù không một lời nào được thốt lên thêm nhưng tâm hồn họ như nối vào làm một.