Con nhỏ tầng 4 (p2)

Cuộc nói chuyện kết thúc ngắn ngủi, Huyền vốn không thoải mái nhưng bản thân nàng đã vượt qua được chuyện cũ, mặt khác thủ phạm chính là Nam đã phải đền tội nên nàng cũng không muốn giữ sự oán giận với Tiến mãi. Sau hôm đó, những lần sinh hoạt hay đi làm từ thiện khác, chính gã là người chủ động giữ khoảng cách với nàng, mặt khác lại rất xông xáo, tích cực hoạt động như một người có tấm lòng nhân hậu thực sự. Dần dần, ác cảm cũ không còn quá mạnh, tự bản thân Huyền cũng đã coi gã là một thành viên bình thường như những người khác trong nhóm. Đến một dịp nọ, cả hai vô tình được xếp vào một nhóm nhỏ đi thăm và nấu ăn cho một xóm người tàn tật. Hôm đó Huyền là người lo nấu còn Tiến phụ trách dọn dẹp sửa sang lại những căn nhà tồi tàn. Đến bữa ăn, có một người bị chứng động kinh nên rất khó để Huyền cho ăn nổi một thìa, Tiến đã chủ động giúp cô, động viên, bày đủ mọi trò, nói chuyện để người đó ăn được. Mất hơn một tiếng để hai người cho ăn được bát cơm với ít thức ăn, khi dọn dẹp Huyền chủ động lên tiếng
– Khổ thân những người này anh nhỉ, họ tàn tật rồi lại còn phải chịu vấn đề về trí não, vậy mà không mấy ai thăm nom chăm sóc gì cả
– Uh, anh thấy đau lòng lắm, có lẽ cũng vì gia đình họ cũng quá nghèo nên buộc phải đi kiếm miếng ăn từng bữa, có muốn cũng không thể ở cạnh chăm lo được
– Giờ em mới biết là anh cũng thương người thế đấy
– Cùng là con người với nhau mà em, sao không thương được cơ chứ. Những chuyến đi như thế này đã dạy anh nhiều điều lắm
– Em cũng học được nhiều thứ, cũng vui là mình có thể góp chút sức nhỏ vào để giúp những mảnh đời khốn khó như vậy

Sau buổi đó, không khí khó xử giữa hai người gần như đã hết, những cuộc trò chuyện xoay quanh những buổi từ thiện trở nên nhiều hơn. Sự cảnh giác và phòng thủ trong Huyền đã hoàn toàn biến mất, nhưng đó cũng chính là lúc con nai vàng bất cẩn nhất trước sự rình mò của con sói già…

Ting ting….
Tiếng tin nhắn từ điện thoại làm Phong giật mình, đang làm báo cáo cuối năm nên hắn rất ghét bị quấy rầy, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn từ Huyền thì mọi chuyện khác đều là vô nghĩa.
– Anh Phong đang làm gì đấy ?
– Anh không làm gì cả, đang nghĩ về em đấy, lâu rồi không biết em thế nào
– Hi hi em dạo này vui lắm, học được nhiều điều hay lắm, còn đi làm từ thiện nữa cơ
– Ủ ôi thế á, anh cũng vui lây đây này, em giỏi ghê đó
– Hi hi giỏi gì đâu anh. Chiều nay em đi làm văn nghệ ở 1 xóm trẻ em mồ côi, chỗ đó hình như gần xóm trọ nhà mình hay sao ý anh
– Ơ vậy á, nhắn cho anh cái địa chỉ, anh thu xếp được công việc là sẽ qua xem vỗ tay ủng hộ nhiệt tình luôn
Vài dòng tin nhắn cũng cuộc hẹn bất ngờ của Huyền làm rực sáng cả ngày của Phong. Hắn ngồi viết báo cáo mà đầu óc như ở trên mây. Nụ cười thiên thần ấy, đôi mắt ấy, dáng hình ấy…sắp được gặp cô gái trong mơ của mình khiến hiệu suất làm việc của hắn gần như bằng không. Gạt luôn báo cáo qua một bên, Phong lượn một vòng quanh khu nhà trọ để đảm bảo mọi thứ đâu vẫn vào đấy để buổi tối sẽ không có gì ngăn hắn ra ngoài.

Nhưng người tính luôn không được như trời, chiều hôm đó Phương do cảm nặng đã phải xin về sớm, mặc dù bản thân cô cũng chẳng muốn tẹo nào. Vậy là cô vợ nằm sốt hừ hừ trên giường đã phá tan mọi dự định của Phong khiến trong lòng hắn như có lửa đốt. Hết tình thì dù sao vẫn còn chút nghĩa, Phong vẫn mua thuốc, nấu cháo, động viên Phương ăn rồi uống đầy đủ. Trời đã tối, bản tin thời sự cũng đã hết được một lúc, địa chỉ cũng đã có nhưng không đi được, hắn cũng không muốn phải nhắn tin từ chối Huyền nên đi ra đi vào phòng như gã hâm
– Anh làm gì mà đi lại chóng hết cả mặt vậy
– À không có gì đâu, đang đau đầu vì mấy báo cáo cuối năm thôi
– Báo cáo thì phải ngồi làm chứ đi lại giải quyết được gì, em nằm nghỉ mà nhìn anh đi lại thế cũng không nghỉ nổi
– Uh uh để anh ra ngoài hút điếu thuốc, em cứ nghỉ đi
Bỏ Phương nằm làu bàu trên giường, Phong ra thẳng góc trong cùng chỗ để xe rồi nhấc máy gọi cho Huyền. Dù không đi được nhưng hắn cũng muốn phải nghe được giọng nói của nàng trong chốc lát cho thỏa nỗi nhớ.
– Alo Huyền à, em biểu diễn chưa
– Tụi em diễn xong rồi, các bé thích lắm, hò hét quá trời. Sao anh không đến vậy ?
– Xin lỗi em nhé, anh có việc đột xuất ở nhà nên không đi được, anh đang tiếc đứt ruột đây. Em đang làm gì đấy
– Em đang về nhà nghỉ để tắm rửa nghỉ ngơi chút, lát còn đốt lửa trại với các bé ý. Ơ…anh giữ máy đợi tí, bạn em gọi cửa
– …….
– Á, anh làm cái gì thế ? Buông em ra….rầm…tút…tút…tút….
Tiếng la thất thanh của Huyền và sau đó là tràng tút tút kéo dài khiến Phong như phát điên. Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Rõ ràng là bạn qua gọi cửa mà sao lại thế ? Hay là ăn cướp ? Hay là….hàng tá câu hỏi quẩn quanh trong đầu khiến hắn không tài nào yên. Phong lục lại địa chỉ mà Huyền nhắn tin rồi vào phòng thay nhanh quần áo
– Anh đi đâu đấy
– Bạn anh có việc gấp cần anh giúp, em cứ nằm nghỉ đi
– Nhưng mà em đang s…
Mặc kệ Phương còn chưa nói hết câu, Phong bỏ ra khỏi phòng. Trước khi leo lên xe, hắn không quên vớ lấy cái gậy gỗ bình thường vẫn cất trong nhà xe đề phòng trộm, cho vào balo rồi phi đi. Từ nhà trọ đến địa chỉ đó mất khoảng 15p đi xe máy, chưa kể còn phải tìm được cái nhà nghỉ nữa, hy vọng sẽ đến kịp, vừa vội vã vít ga Phong vừa lo nghĩ…

Trong căn phòng nhỏ của nhà nghỉ giá rẻ, Huyền nằm chỏng chơ trên cái ga giường nhàu nhĩ, hai tay nàng đã bị trói, miệng thì bị nhét giẻ. Nàng lơ mơ tỉnh dậy sau khi bị úp cái khăn tẩm ête lúc Tiến quật ngã nàng xuống. Ngay bên cạnh giường, Tiến đang ngồi lù lù ở đó, nhìn nàng không chớp mắt. Ánh mắt đầy ác ý dâm dục của gã làm Huyền thấy thật kinh tởm, nàng cố giãy dụa nhưng chịu thua vì tay bị trói còn hai chân thì bị trói dạng ra vào hai chân giường
– Em tỉnh rồi đấy hả, cũng nhanh, anh tẩm có tẹo ete ý mà
– Ứm…ứmmmm
– Em đừng có gào lên thì anh sẽ bỏ cái giẻ ra, đồng ý chứ ? Nhưng trước đó anh sẽ chụp một tấm ảnh đã
Dứt lời, gã sộc thẳng tay vào trong áo của Huyền mà vạch ra rồi giơ điện thoại lên selfie. Do góc chụp mà thân hình Tiến đã che mất cái tay bị trói, chỉ lộ rõ phần ngực bị vạch ra và khuôn mặt tóc tai bù xù của nàng.
– Em xem, ảnh đẹp chứ ? Cái này là để đảm bảo thôi, nếu em ko giữ lời thì nó lên facebook có vài giây, mọi người sẽ nghĩ chúng mình đang cosplay với nhau đấy he he
Hai dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, Huyền nhắm mắt gật đầu ra hiệu mình sẽ ngoan. Cái giẻ nhanh chóng được tháo ra
– Anh Tiến…..sao anh lại làm thế này với em ? Em đâu có lỗi gì với anh đâu, chuyện cũ em đã bỏ qua hết rồi mà
– Haizzz cũng vì chuyện cũ đấy, sau lần đấy anh không thể nào bỏ em ra khỏi tâm trí được Huyền ạ. Em đẹp quá, ngon quá
Vừa nói bàn tay Tiến vừa vuốt ve lên tóc, lên cổ rồi lên cả đùi nàng
– Anh không thể quên được giây phút tận hưởng những thứ tuyệt vời này. Sau lần đó, có ngủ với ai anh cũng toàn nhớ về em thôi, mà cũng không con nào được như em hết
– Anh thật kinh tởm. Anh thả em ra, sắp đến giờ lửa trại rồi, mọi người sẽ tìm em
– Ấy chết, anh nói với mọi người là em có việc gấp nên anh hộ tống em về rồi. Mình có cả đêm nay với nhau, em yên tâm
– Đồ đốn mạt, anh quá bệnh hoạn rồi đấy, anh nghĩ sau hôm nay anh có thể thoát được tội hiếp dâm à
– Em đừng dùng từ mạnh thế, anh đã làm gì đâu, mà đây sẽ không phải là hiếp dâm
Gã vớ lấy một cái lọ bên cạnh bàn rồi giơ đung đưa trước mặt Huyền
– Cái thứ hay ho này sẽ giúp em hoàn toàn tự nguyện nhanh thôi. Bật mí thêm chút là anh có pha thêm chút kích thích “nhẹ” nên em yên tâm, đây mới chỉ là mở đầu cho những đêm tuyệt vời của chúng mình không
– Không, không, anh tránh xa tôi ra, đồ khốn!!!!!!!
Huyền khóc lóc thảm thiết, nàng không ngờ tên bệnh hoạn này che đậy vỏ bọc quá tốt, nàng lỡ lơi là phòng bị có một chút thôi mà đã để gã có cơ hội. Cái kim tiêm nhỏ nhanh chóng được đặt lên đùi non, cảm giác đau nhói không là gì so với sự sợ hãi và cảm giác nhục nhã lúc này của nàng.
– Thế, thế, em ngoan lắm, giãy dụa chỉ làm vỡ ven thôi. Chờ chút là em sẽ thấy hiệu quả ngay thôi

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53Next page
Back to top button