– Mày về rồi đấy hả, ăn uống gì chưa ? Đi chơi với tao không ?
– Tao ăn bát phở rồi. Thôi mày đi đi, tao không có hứng đi chơi
– Dạo này mày như xác không hồn vậy, chuyện cũ xử xong rồi thì phải sống tiếp chứ cứ như thế này không ha ho gì đâu. Thôi tao đi đây, ở nhà chán thì rủ ai qua mà chơi
– Uh mày yên tâm, đi chơi vui vẻ nhé
Trang đi chơi rồi giờ còn mình Huyền ở nhà. Việc một mình trong căn phòng giờ đã trở thành một thói quen của cô từ khi nào không biết. Huyền bật bài nhạc yêu thích rồi ngồi lặng nhìn qua cửa sổ. Không biết bao lần cô đã ngồi như thế này cho đến khi ngủ quên. Trong mắt cô giờ mọi thứ thật u ám, xám xịt. Huyền lôi điện thoại ra nghịch bỗng bất giác thấy số điện thoại “Phong chủ nhà” khiến cô chợt nhớ đến hình ảnh Phong. Không chỉ là nụ hôn tạm biệt mà là tất cả, từ lúc hắn hiếp dâm cô, lúc hắn liếm lồn cô ở ban công hay địt cô trên sân thượng… Trên môi Huyền bỗng nở nụ cười, cô cười bởi vì dù sao Phong đã bộc lộ bản chất ngay từ đầu nhưng sau đó hắn vẫn quan tâm và mang cho cô cảm giác được trân trọng, được nâng niu chứ không phải lừa lọc khốn nạn như thằng Nam. Cũng hơn một tháng rồi kể từ nụ hôn tạm biệt cô không nghe thêm tin gì từ hắn, bất giác cô gửi một dòng tin nhắn
– Anh Phong dạo này khỏe không ? Nhà trọ vẫn đông khách chứ anh ?
– Anh vẫn ổn cả, nhà trọ vẫn kín phòng nhưng không có em nên cứ thiếu thiếu. Em dạo này ra sao rồi ? Có còn bị đau đầu nữa không ?
– Em ổn rồi anh à. Em vẫn đi học rồi học thêm đều đặn vậy thôi, không có gì mới cả.
– Ổn hơn là tốt rồi chứ đợt trước anh lo cho em quá.
– Hi hi em cám ơn, may lúc đó có anh và mọi người ở chỗ trọ chứ không chắc em chết mất ý. Cuối tuần này anh rảnh ko ? Mình đi dạo phố, uống ly cafe, lâu lắm em ko ra ngoài chơi rồi.
Nhắn xong Huyền chợt nhận ra không hiểu sao cô lại nhắn cho hắn như vậy. Có lẽ từ trong sâu thẳm con tim, hình ảnh Phong vẫn mang đến cho cô cảm giác thoải mái và có gì đó an toàn, nên bất giác cô muốn gặp lại hình ảnh đó để lấy lại những cảm xúc đó cho thế giới băng giá này ấm lên.
– Vậy à, thế phải đi thôi, còn trẻ mà không ra ngoài chơi thì phí chết. Cuối tuần anh qua đón em.
– Vâng, thế anh nhé
Kết thúc cuộc nói chuyện qua tin nhắn, Huyền bỗng thấy trong lòng tươi vui háo hức chờ đến cuối tuần. Niềm vui nho nhỏ này gần đây tưởng đã biến mất nay đã được tìm lại, Huyền nhoẻn miệng cười rồi vùi mình vào chăn…..
Tin nhắn tối hôm qua với Huyền khiến Phong phấn chấn tinh thần hơn hẳn mọi ngày. Hắn có cảm giác hồi hộp lâng lâng như sắp đến cuộc hẹn đầu tiên vậy. Đối với Phong, cảm xúc dành cho Huyền bây giờ không còn đơn thuần là ham muốn xác thịt mà còn là sự gần gũi về tâm hồn, sự cảm thông và quan tâm. Không hiểu do duyên số hay điều gì nhưng dường như giữa hai người đã xuất hiện một sự kết nối về tình cảm ngay cả sau khi Phong cưỡng ép cô phải kết nối thể xác với hắn. Có lẽ vì sự phấn chấn đó nên sáng hôm sau hắn dậy sớm hơn hẳn mọi khi, cũng là lúc Phương đang trang điểm để chuẩn bị đi làm
– Gớm, hôm nay chắc sắp có bão lớn về Hà Nội nên mới thấy anh chồng tôi dậy giờ này
Câu nói pha chút chế giễu của Phương không làm Phong mảy may chú ý, vì đầu hắn đang nghĩ đến việc khác. Phải rồi, hẹn hò cuối tuần gì thì tối nay còn phải lên “trả bài” cho Liên trước. Phong quay ra trả lời vợ mình hờ hững cho có
– Uh mới được tăng lương nên ra vẻ dậy sớm làm việc thôi
Nhìn dáng ngồi thon thả eo, mông, ngực vòng nào ra vòng nấy của Phương trước bàn trang điểm mà Phong không thấy mảy may chút rung động. Cuộc sống vợ chồng lạnh nhạt quá lâu khiến hắn gần như coi cô chỉ là một người ở cùng phòng. Mặt khác, những kích thích, ham muốn khi vụng trộm với Liên, Nga rồi cảm xúc dành cho Huyền càng khiến phần nhỏ nhoi trong tim hắn dành cho vợ mình gần như tan biến.
Hôm nay Phương mặc bộ đồ công sở với chân váy bó sát làm nổi bật lên khuôn đùi thon thả mượt mà, bên trên là cái áo sơ mi trắng hàng hiệu tuy nhìn lịch sự nhưng đường chiết eo làm tôn lên dáng hình đồng hồ cát của cô. Bên trong cô vẫn mặc cái áo lót trắng đồng màu để không làm hỏng hình ảnh nữ quản lý nghiêm khắc, nhưng bên dưới lại là chiếc quần lót ren mỏng cực kỳ khiêu gợi. Sau buổi tối được cả Khánh và Tuấn “khai thông” bế tắc trong người, Phương giờ muốn lột xác ngay thành cô gái trẻ trung gợi cảm hết mức ngày nào, nhưng công việc và lý trí vẫn đủ để cô giữ hình ảnh của mình. Cái quần lót này là phần quà đặc biệt cô muốn dành cho Tuấn, chàng tình nhân trẻ của mình. Không có quà sao được sau khi được thưởng thức cái buồi báu vật đó, hồng hào mà lại to, dài và cong, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô nuốt nước bọt rồi.
Trong cô không mảy may chút lo lắng hay cảm giác tội lỗi, bởi vốn dĩ Phong đã lạnh nhạt với Phương một thời gian dài trước đó rồi. Thay vì động viên và ở bên cạnh tiếp thêm sức mạnh cho cô sau khi cả 2 biết cái hung tin bị vô sinh, hắn lại chọn cách rời xa dần dù đêm nào cũng nằm cạnh nhau, điều đó khiến Phương luôn tự ghìm mình trong cái thế giới cô đơn, sáng đi tối về. Nhưng giờ mọi chuyện khác rồi, cô sẽ thả tự do cho mình, sẽ làm cho bản thân được thỏa mãn, sẽ tận hưởng cái buồi báu vật đó hay kể cả cái buồi khác nếu ưng, chứ chẳng việc gì phải tự làm khổ mình nữa cả. Với suy nghĩ đó, Phương lạnh nhạt cười khẩy sau câu trả lời vu vơ của chồng rồi đứng dậy đi làm. Hai con người này quả thật chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, còn thực sự là 2 người lạ vì hoàn cảnh mà ở chung một phòng mà thôi.
Chỉ chờ Phương đi xe ra khỏi cổng, Phong nhanh chóng lôi cái hộp bửu bối dưới gầm giường ra. Quả trứng rung hôm trước vẫn luôn được hắn giấu dưới này chờ ngày trở lại, và ngày đó đã đến. Phong biết sáng nay Liên phải đi học nên thường dậy sớm và cũng sắp đến giờ ra khỏi nhà nên mau mau kiểm tra pin rồi leo lên phòng Liên. Đúng như suy tính, khi hắn gõ cửa cũng là lúc Liên thay đồ xong xuôi chuẩn bị đến trường. Thật ra việc lên giảng đường chẳng có hiệu quả gì với cô nàng lắm, nhưng hôm nay có tiết lão chủ nhiệm khó tính, nếu lỡ điểm danh thì rất phiền phức nên cô nàng vẫn chịu khó dậy sớm để đi.
– Cộc…cộc…..
– Hạnh hả mày, chờ tao tí, xong rồi đây
Hạnh là bạn cùng trường và cũng là cùng xóm trọ với Liên, thỉnh thoảng hai người vẫn đi học cùng nhau
– Anh Phong đây, anh lên xem lại cái ổ điện hôm trước chập chứ lát em đi khóa phòng nhỡ làm sao thì không ổn
Nghe giọng Phong là Liên nhớ ngay ra cuộc hẹn buổi tối nay, giờ mới sáng sớm mà không hiểu lão này định làm gì nhỉ. Cô nàng vẫn mở cửa cho Phong vào, không quên tặng hắn một ánh mắt đầy khiêu khích ướt át.
– Đấy, anh “kiểm tra” nhanh đi em còn đi học. Hình như ổn rồi vì em không thấy có mùi khét gì nữa
Vừa nhấn nhá từ kiểm tra Liên vừa tinh nghịch vỗ mông hắn, vừa vỗ được một cái đã bị Phong nắm lấy tay rồi lôi vào góc phòng.
– Ơ ơ, anh này, để em đi học đã, hôm nay không bỏ tiết được đâu
– Thì em cứ đi học đi, nhưng phải mang cái này theo
Phong vừa trả lời vừa lôi quả trứng rung ra. Nhìn thấy cái vật nhỏ nhỏ đấy làm Liên nhớ lại ngay buổi thừa sống thiếu chết vì sướng hôm trước, cô nàng hơi đỏ mặt rồi cự lại
– Anh dở hơi à, mang cái này theo thì chết em à
– Hôm trước em có chết không hay sướng té đái ra thế cưng ?
Phong cười khả ố rồi thọc tay vào trong quần Liên như thể đấy là đồ dùng riêng của hắn. Sự bạo dạn này cùng cảm giác sung sướng hôm trước khiến Liên thấy bị cuốn theo. Cô nàng để yên cho Phong đút quả trứng vào trong lồn mình mà không kháng cự, lần này quả trứng không có bao gai xung quanh nên chắc cũng không đến nỗi khổ quá. Thêm vào đó, suy nghĩ ngồi trong giảng đường của lão chủ nhiệm đáng ghét khó tính với vật đáng yêu này ở trong lồn khiến Liên càng hưng phấn.
– Nhưng anh không được bật nó lên đâu đấy, em không có quần để mà thay đâu
– Yên tâm em chỉ cần để yên nó trong này thôi, vả lại làm gì có cái nào bật được liên tục 8 tiếng hả cưng
– Ừa, thế còn chấp nhận được
Nói đoạn Liên rời khỏi phòng, trước khi ra khỏi cửa không quên cúi xuống cong mông ra hướng về phía Phong như khiêu khích. Nhìn cái dáng nuột nà ngúng nguẩy rời đi, Phong tặc lưỡi rồi nuốt nước bọt khi nghĩ đến tối nay sẽ được hưởng hết những thứ đó.