Do Lợi về Bà Rịa còn cô Thân về Long Thành với chồng con nên hai cô trò cùng đi một chuyến xe ; cả hai đều tỏ ra bịn rịn, quyến luyến vô cùng vì sau buổi chia tay này thật khó cho hai cô trò biết đến khi nào có dịp gặp lại nhất là hiện tại hai người đã trót lỡ nặng tình với nhau, đã cùng đồng cam cộng khổ trong những ngày cắm trại và đào thoát, đã từng cho nhau tất cả những gì quý báu nhất mà mình có để dệt thành mộng yêu đương. Chiếc xe tốc hành Sài Gòn – Bà Rịa chở hai cô trò chạy khá nhanh, khoảng một tiếng đồng hồ sau thì xe đã đến Long Thành ; xe dừng ở trước con ngõ dẫn vào trường cấp III Long Phước, cô Thân liền bóp chặt tay Lợi rồi xách túi bước xuống xe. Khi xe chạy, qua khung cửa xe, nó vẫn còn thấy cô đứng nơi lề đường nhìn theo ; bỗng dưng nó cảm thấy buồn vô cùng, nó lật đật mở tờ giấy trắng gấp tư mà lúc còn trên xe cô đã nhét vào túi áo nó ra xem. Trên tờ giấy ghi nguệch ngoạc mấy chữ : “Cô cám ơn em nhiều lắm! Mong rằng em đừng bao giờ quên cô. Có thể sang năm cô sẽ về Long Thành dạy học? Đừng tìm cô nữa!”./.
Hết