Cô Giáo Thân

Dĩ nhiên, họ không sao biết được là hai cô trò dường như là đang sắp sửa yêu nhau trong một ngôi nhà cả hai xin vào ngủ nhờ cách khách sạn khoảng chừng 7-8 cây số đường chim bay. Thực vậy hiện tại, cô Thân và Lợi chẳng biết có phải là đang yêu nhau hay không mà hai cô trò cứ càng lúc càng ôm xiết lấy người nhau, càng lúc càng trao tặng và đón nhận những nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng ; không hẹn mà gặp, không kiếm mà thấy, bỗng nhiên hai đôi môi hai cô trò khẽ chạm vào nhau lại rời ra, chạm vào lại rời ra lại chạm vào…với nỗi niềm khao khát, ham muốn một thứ gì đó có ở nơi nhau. Cuối cùng những tưởng là hai đôi môi của cô và nó rời xa luôn để dứt khoát với nhau vì đó chẳng qua là tội lỗi, là điều không thể nhưng thật không ngờ, nụ hôn đầu đời và cũng là đầu tiên của hai cô trò đã bắt đầu hiện diện trên cõi đời đắng cay, nghiệt ngã này. Với cảm giác bồi hồi, xao xuyến lẫn lộn một chút hồi hộp, lo sợ, đôi môi hai cô trò lúc đầu còn hơi dè dặt nhưng càng về sau càng dạn dĩ hẳn ra mà luồn sâu vào với nhau cho đến khi răng chạm vào răng, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi. Vậy là không thể nào chối cãi được nữa, cô và nó đã bất ngờ bất chấp tất cả dư luận miệng đời thế gian, gạt bỏ mối quan hệ giữa một cô giáo và một học sinh lớp Chín để yêu nhau, để đến được với nhau trong cõi tình nồng thắm. Thật quả là chẳng hiểu vì sao, do cớ gì, bởi nguyên nhân nào mà hai cô trò lại yêu nhau một cách vội vã, nông nổi như thế trong khi Lợi thì không vấn đề gì để mà bàn cãi chứ còn cô Thân mặc dù đã có chồng có con lại sinh tật ngoại tình với ngay cả học trò của mình? Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do cái hội trại đáng nguyền rủa, chết tiệt kia chăng? Một hội trại hè tổ chức cho giáo viên và học sinh đúng ra phải thật sự thân thiện, vui vẻ và tôn trọng chứ không thể nào hành hạ, đày đọa, chèn ép, làm tình làm tội trại sinh một cách dã man, khổ sở như trên! Do vậy, thoát ly gần 500 trại sinh còn lại đến núi Bà Đen, Tây Ninh từ Bà Rịa, Vũng Tàu, Long Đất, Sài Gòn, hai cô trò sau khi chịu đựng bốn ngày trời đã hoàn toàn bị ức chế, căng thẳng tâm lý đến giờ phút này đây muốn có nhau để cùng nhau tự giải tỏa sự căng thẳng ức chế trên đang đè nặng cõi lòng cả hai. Tuy đây là lần đầu tiên nhưng cô và trò chỉ thực sự lúng túng, vụng về trong những giây phút đầu mà thôi chứ về sau thì cả hai đều tỏ ra khá dạn dĩ, tự nhiên với những thao tác làm tình, ân ái ; nước bọt liên tục tứa ra dẽo quẹo dính bệt hai bên khóe miệng hai cô trò nhưng cả hai đều có vẻ như không hề bận tâm để ý đến. Hai vợ chồng bác nông dân và cậu con trai ở căn nhà trên, họ cũng lên giường ngủ sớm vì buổi tối chẳng có công việc gì để làm và cho dù họ có thức đi chăng nữa thì họ chắc chắn cũng không thể nào biết được là cặp cô giáo –học trò đi thăm bà con bị lạc đường kia đang say sưa yêu nhau ở căn nhà trong vườn của họ trừ phi có việc gì đó đột xuất họ phải đi xuống nhà vườn để giải quyết. Hai cô trò không ngớt lăn qua lộn lại trên chiếc chiếu hoa cạp điều hơi cũ, tấm mền bông không biết tự lúc nào đã rời khỏi không còn đắp trên thân thể cô trò nữa, nằm lăn lốc trơ trọi một bên. Đương nhiên Lợi thật sự khó có thể nào tưởng tượng được rằng cô giáo Tổng phụ trách của trường nó lúc nào cũng dữ dằn, uy nghi đến nỗi đứa học trò cũng đều phải sợ tóe khói đêm nay lại chẳng khác gì một con mèo con mũm mĩm ngoan ngoãn nằm trong vòng tay nó để nó mặc sức được tìm hiểu, khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt. Đúng như vậy, mặc dù biết hai bàn tay thằng học trò nhỏ bằng phân nữa tuổi cô lúc này đây đang bắt đầu mày mò, sờ soạng nơi vai, nơi ngực, nơi bụng cô nhưng cô hoàn toàn không hề tha thiết gì đến chuyện phản đối, cự tuyệt chi cả. Từ trước đến giờ, nó chưa có dịp nào quan hệ gần gũi giúp đỡ cô Thân cả nhưng trong bốn ngày qua, cô mới nhận ra ở nơi thằng học trò này một ý chí kiên cường sắt đá, dũng cảm một cách lỳ lợm, rất tâm đầu ý hợp với cô trong việc đào thoát khỏi hội trại để tìm đường hồi hương trở về chứ gặp đứa khác chưa chắc gì cô đã chạy thoát được ; do đó trong đêm thanh vắng trừ tịch này, thâm tâm cô cảm thấy việc cô và nó yêu nhau cho dù thế gian có biết đi chăng nữa thì cô cũng phải đấu tranh đòi hỏi để được quyền thừa nhận cho mối tình giữa cô và nó. Đối với nó, cô Phụng là cô giáo đầu tiên trở thành người tình của nó, cô giáo thứ hai là cô Minh Trí, cô giáo thứ ba là cô Thúy còn bây giờ, cô Thân là cô giáo thứ tư trở thành người tình của nó ; lúc này sau khi tư lự một chút, hai bàn tay nó mới khẽ lần lên cởi mở hai hột nút áo nơi cổ và ngực cô giáo gấp đôi tuổi nó. Bấy giờ tại khách sạn, sau khi biết sự vụ hai giáo viên-học sinh trốn trại thì nữa tiếng đồng hồ sau lại có đến thêm hai mươi người nữa lợi dụng chộn rộn trốn đi, chứng tỏ cách tổ chức hội trại Sống trẻ này không thể nào trẻ nổi mà phải nói là sống chết thì đúng hơn và hoàn toàn không có cái gì đủ để làm cho trại sinh tâm phục khẩu phục.

Trong căn nhà nhỏ ẩn sâu trong vườn điều, hai trại sinh trốn trại đầu tiên đang ngất ngây, say sưa, cuồng loạn yêu nhau với tất cả tâm tình, ý chí cũng như sinh lực bởi vì họ luôn luôn tâm niệm từ trước đến giờ là tình yêu không hề phân biệt tuổi tác, địa vị, nghề nghiệp. Nơi chiếc áo thanh niên vải màu xanh cô đang mặc trên người, hột nút áo thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng là hột nút áo thứ năm của cô lần lượt bị thằng học trò cởi mở hoàn toàn ; tiếp đó hai bàn tay lão luyện, tinh vi của nó khẽ lần lên cởi hai vai áo cô tuột xuống vầng lưng ong sau khi mở rộng hai vạt thân áo trước của cô sang hai bên. Từ nãy đến giờ, đôi mắt cô vẫn cứ nhắm nghiền nhưng không phải là cô đã rơi vào giấc ngủ mà trái lại cô vẫn còn tỉnh táo, thao thức nên cô nhanh chóng nhận ra nó đang tìm cách cởi áo cô ra, một hành động tự nhiên, bình thường của con người khi ân ái làm tình với nhau ; cô xác định tư tưởng lúc này rất nhanh và cô thấy rằng cô phải giúp đỡ, hỗ trợ nó hết mình mới được để chứng tỏ là cô yêu thương, quý mến nó xuất phát từ một mối tình một đêm mà giữa cô và nó không ai có thể lường trước cho được. Tuy việc cởi áo cô không phải là việc khó khăn nhưng dầu gì đi nữa thì cũng phải nhờ cô nghiêng người hết qua phải rồi qua trái, lại lần lượt co duỗi hai cánh tay, cánh tay phải đến cánh tay trái, nó mới cởi tuột được hai ống tay áo ra khỏi người và hai cánh tay cô. Do chiếc giường hạnh phúc bất chợt của hai cô trò có kích cỡ những 1m6, cả hai dù có nằm cách xa nhau cũng còn khá rộng rãi nên Lợi thật thoải mái để chiếc áo cô qua một bên mà không sợ rớt ; nhờ ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn dầu nhỏ từ bên ngoài hắt vào, nó trông rõ mồn một lớp vải áo ngực bằng thun mouse trắng mới tinh đang che đậy hai bầu vú tròn căng tựa hai hòn hỏa diệm sơn sắp sửa phun trào nham thạch không ngớt rung động, phập phồng liên tục nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển, gấp rút của cô. Bằng động tác thuần thục, chuẩn xác đến 100%, hai bàn tay nó lần ra phía sau lưng cô mò mẫm, sờ soạng trong chốc lát đã mở được hai cái móc nhôm nhỏ cài hai sợi dây chiếc áo ngực của cô ; do đó mà lớp vải bảo vệ hai bầu vú cô không còn bó sát vào người nữa mà lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới. Từ lúc bắt đầu cuộc tình cho đến bây giờ, vì vẫn còn biết là cô giáo của mình đã ban cho mình một đặc ân mà không phải bất kỳ người nào cũng có đó là được phép thưởng thức, tận hưởng thân thể cô cho nên nó tỏ ra hết sức nhẹ nhàng, từ tốn, lịch sự, tế nhị, trân trọng với cô. Đó chính là ưu điểm nổi bật nhất của nó mà từ trước đến giờ bất kỳ người tình nào dù lớn hay nhỏ hễ ngã vào vòng tay nó thì không thể nào không đón nhận một cách nồng nhiệt cả hai tay ; sau khi để chiếc áo ngực cô qua một bên cùng chổ với chiếc áo thanh niên màu xanh, nó lại lần tay cởi nút chiếc áo chemise sọc caro trắng đen nó đang mặc rồi cánh tay trái cởi ống tay áo phải ra khỏi cánh tay phải và ngược lại. Lúc này, cô Thân hoàn toàn quên mất hẳn đi trong tâm trí hình bóng người chồng cô-một vị Hiệu trưởng trường cấp III ; cô chỉ còn có Lợi-người tình nhỏ tuổi chỉ bằng phân nữa tuổi cô đang say sưa, mê mệt làm tình, ân ái cùng với cô. Hai cô trò không còn áo trên người nữa tức là lõa thể 50% đang hối hả, cuồng nhiệt lao vào nhau trong vòng tay của nhau với những nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng ; trong cảnh tranh tối tranh sáng, đôi môi nó bắt đầu lần xuống ngực cô, ngậm nút lấy bầu vú phải của cô đồng thời cũng không quên sử dụng bàn tay phải mày mò, nắn bóp bầu vú trái cô còn lại. Hiện tại, xung quanh trong cũng như ngoài ngôi nhà hoàn toàn tuyệt đối không còn một chú chuột nào cả vì chúng đã di chuyển hết ra ngoài đồng để kiếm ăn nhưng nếu như chúng chưa đi đâu cả thì giờ đây chúng cũng chẳng là vấn đề quan trọng đối với hai cô trò gì nữa cả bởi vì cả hai không còn tâm trí nào để ý đến những gì xảy ra xung quanh nên việc gì còn phải sợ chúng cơ chứ. Rõ ràng là chuyện tình hy hữu có một không hai của hai cô trò xem ra chỉ có cô và trò biết với nhau mà thôi chứ ngoài ra không còn có ai ở đây đâu mà biết với lại không biết ; chính vì rành như vậy nên cô và nó càng lúc càng tỏ ra dạn dĩ, táo bạo chứ không e dè, sợ sệt như lúc đầu nữa. Trong thâm tâm, nó nghĩ ngợi dẫu sao nó cũng chỉ là một thằng học trò mới có mười lăm tuổi ăn chưa nó lo chưa tới thì trách nhiệm của nó về mối quan hệ giữa nó và cô đâu có ngang bằng nặng nề như là người lớn cho được ; vả lại hơn nữa, cô cũng tự nguyện đồng tình với nó chứ đâu phải là nó cưỡng hiếp cô mà phải sợ. Cậu con trai của bác nông dân năm nay đã mười tám tuổi rồi vừa mới thi tốt nghiệp cấp III xong, chuẩn bị thi Đại học đến giờ phút này đây vẫn chưa hề có lấy một người bạn gái nếu so sánh với Lợi thì hoàn toàn thua xa vì nó tuy mới học xong cấp II mà nó đã có đến mười ba mối tình, đầu tiên đó là chị Đông và hiện tại thứ mười ba là cô giáo Thân mà nó đang có diễm phúc được cô hiến dâng trao tặng. Cũng thật là may mắn cho hai cô trò là cô bé Minh Anh vào ngày khởi hành cách đây bốn ngày đã bị trễ xe chứ nếu không, trong chuyến đi dự hội trại này chưa chắc gì cô và nó đã trốn ra được khỏi khách sạn chứ đừng nói chi là yêu nhau tha thiết như thế này ; bởi lẽ tính tình cô bé rất hậu đậu, chậm chạp chứ không được khôn lanh như nó. Sự vắng mặt của cô bé ở đợt cắm trại này âu cũng là một trong những lý do thiên định mà cùng một mục đích đưa đẩy đó là vun đắp tạc nên mối tình nồng thắm cho cô và nó ; hai cô trò đêm nay có yêu nhau đến tận cùng hay không cũng phải phụ thuộc vào những lý do trên và suy cho cùng ra thì cái lý do chủ yếu then chốt nhất chính là do ban tổ chức hội trại không những không quan tâm đến sinh hoạt đời sống của trại sinh trái lại còn hành hạ, chèn ép, đày đọa mọi người vào những hoạt động vô bổ…

Previous page 1 2 3 4 5 6Next page
Back to top button