Ở cùng phòng tập thể với cô Thúy có một cô giáo rất dữ, rất nghiêm nghị và cũng rất khắc khe ; cô tên Mai Thị Thân, người Hà Nội chính gốc, là cô giáo Tổng phụ trách của trường cấp II Phước Lễ A. Chẳng biết cô công tác ở trường được bao nhiêu năm rồi vì khi mới vào học lớp 6P4 thì Lợi đã thấy cô có mặt ở trường rồi, cô và thầy Nam là thành viên ban kỷ luật của trường vốn là hung thần khét tiếng của tất cả học sinh trường, từng triệt tiêu bọn học sinh cá biệt vi phạm kỷ luật nhà trường như bọn thằng Nhân, thằng Hùng, thằng Thanh học cùng lớp với Lợi (truyện Cô giáo Minh Trí) bị trường ra quyết định đuổi học chính là do cô Thân là người đầu tiên viết giấy đề nghị thành lập hội đồng kỷ luật. Vì là tổng phụ trách Đội Thiếu niên tiền phong của trường cho nên ngoài gương mặt lạnh lùng trơ như đá cẩm thạch, cô còn là một con chim sơn ca vì cô hát rất hay, một chú chim công do cô múa đẹp và một con ve sầu vì cô đàn giỏi. Không có một Hội diễn Văn nghệ cấp thị xã nào mà trường không đề cử cô tham gia và cũng không có một Hội thi hát múa nào mà cô không mang giải thưởng nhất nhì về cho trường ; về Nghi thức Đội thì cô khỏi phải nói, cô rất rành đội hình đội ngũ cũng như kiến thức lịch sử, sử dụng tín hiệu Morse, tín hiệu câm rất chuẩn và biểu diễn Xemaphor khá tài tình. Chính vì vậy vào dịp cuối năm Lợi học xong chương trình lớp Chín và thi Tốt nghiệp THCS, cô Thân được đi dự Hội Trại Liên hoan Tổng phụ trách –Đội viên giỏi khu vực Nam Bộ tổ chức tại núi Bà Đen, Tây Ninh cùng với hai học sinh của trường mà nó là một trong hai học sinh được ưu tiên ấy bởi lẽ không những nó học giỏi mà còn tham gia hoạt động Đội xuất sắc. Thật là nực cười vì một thằng có số đào hoa như nó hết cuộc tình này đến mối yêu khác, không những dám “ấy” cùng với chị ruột, chị họ, người ngoài mà đến cả cô giáo của nó, nó cũng không từ vậy mà được bình bầu là Đội viên xuất sắc ; ấy chẳng qua là do chưa có ai biết mà thôi chứ nếu biết thì chắc chắn là nó sẽ bị đuổi ra khỏi trường ngay chẳng khác gì bọn thằng Hùng, thằng Thanh,…Khi được nhận giấy thông báo của trường về lý do nó được chọn đi dự Hội Trại, nó mừng cả ra mặt, về nhà rối rít khoe với bố mẹ và các chị ; nó trông ngày trông đêm sao cho nhanh chóng đến ngày 15 tháng 06 sẽ lên đường mãi đến ngày 30 mới trở về. Cùng đi với cô Thân và nó đợt này là bạn Minh Anh học lớp 9A1 cũng là Đội viên xuất sắc như nó nhưng đến giờ phút cuối cùng, khi chị Sương chạy xe Honda chở nó đến điểm xe đón tại Nhà Tròn, Chợ Cũ vào lúc 6h30 ngày khởi hành thì chỉ có mỗi một mình cô Thân thôi chứ còn bạn Anh không thấy mặt mũi đâu cả.
Vì xe đón rất nhiều người nên không thể nào chờ được, đành phải bỏ luôn cô bé ở lại vì bố cô bé chở cô bé đến chổ đón xe do xẹp lốp bánh xe dọc đường nên đến trễ ; cô bé khóc bù lu bù loa, tiu nghỉu trở về nhà tiếc ngẩn tiếc ngơ một chuyến đi cắm trại thật vui và thú vị. Vậy là chuyến đi ấy chỉ có hai người đó là cô giáo Tổng phụ trách trường cấp II Phước Lễ A và thằng học trò lớp 9P2 và cuộc hành trình xa xôi này cũng chính là cầu nối cho cuộc tình đầy bất ngờ nảy sinh giữa hai cô trò hơn kém nhau những mười lăm tuổi, tình tiết cô bé Minh Anh đến trễ xe thực sự là một cơ hội tốt hiếm có để tạo điều kiện cho hai cô trò yêu nhau nồng nhiệt, cuồng loạn ở nơi đất khách quê người. Chẳng hiểu vì sao cô Thân, một cô giáo dữ dằn, nghiêm nghị và cứng rắn đến nỗi như vậy lại dễ dàng ngã vào vòng tay Lợi ; cô cũng đâu còn đơn chiếc cô quạnh một thân một mình đâu mà trái lại cô đã có chồng làm Hiệu trưởng một trường cấp III ở Long Thành và đứa con trai đầu lòng nay lên bảy tuổi học lớp Hai hiện đang ở chung với bố, cớ sao cô lại còn sinh tật phản bội chồng con để ngoại tình nữa mà tình nhân của cô chẳng phải giám đốc, bác sỹ…gì cho cam mà chỉ là một thằng học trò mới có mười lăm tuổi không hơn không kém. Có lẽ vì xót xa cho hoàn cảnh thân phận mình và học trò của mình bơ vơ, lạc lõng nơi đất khách quê người? Một phần nữa nếu như ban tổ chức hội trại đừng đưa ra kỷ luật khắc khe quá, sắt đá quá và phục vụ cho trại sinh chu đáo hơn thì chưa chắc gì đã có chuyện giữa hai cô trò? Cô Thân là cô giáo lớn tuổi nhất trong số cô giáo ở tập thể, ở tuổi ba mươi quả thật cô rất đúng với câu nói dân gian người ta thường nói “gái một con trông mòn con mắt” ; vóc dáng, thân thể cô săn chắc, gọn gàng, cân đối, không sồ sề chảy xệ, trông rất mặn mà, nồng nàn và quyến rũ làm sao. Mái tóc đen nhánh, óng ả, mượt mà, mịn màng, mềm mại như nhung của cô được uốn tém gọn lên ôm lấy khuôn mặt ngăm ngăm đen giòn một cách rất có duyên có nét ; vầng trán cô cao tỏ vẻ thông minh, học cao biết rộng ngược lại cặp mắt cô tuy hơi nhỏ nhưng long lanh, ngời sáng, sắc lẻm như dao cau khi nhìn ai cũng đều ánh lên vẻ mãnh liệt, dữ tợn vô cùng. Sống mũi dọc dừa khả ái như ống mật bổ đôi nằm cân bằng giữa hai gò má bầu bầu phinh phính, mịn màng ; nằm trên chiếc cằm lẹm nhỏ xinh là cặp môi dày mọng hấp dẫn, quyến rũ tươi thắm như đóa hoa anh đào Nhật Bản, khi cười luôn để lộ hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền hai bên khóe miệng tương xứng với vầng cổ cao đủ ba ngấn ra dáng vẻ quý phái, sang trọng. Từ hai bờ vai thon thả, vầng lưng tôm của cô đến hai gò ngực căng tròn cùng hai vòng eo thon thả ; từ vùng bụng dưới, hai bờ mông đầy đặn đến cặp đùi săn gọn, hai giò thon dài và hai bàn chân nuột nà, tất cả tạc nên một pho tượng thần Vệ nữ tuy yêu kiều nhưng thật dũng mãnh với những đường nét cong gợn tự nhiên, mộc mạc, dễ khêu gợi lửa tình và đúng là một món quà mà tạo hóa đã ban cho Lợi chủ quyền khám phá, thưởng thức, chiếm đoạt vào một đêm trừ tịch, không trăng không sao trong ngôi nhà vườn một bác nông dân vắng vẻ…..
Vào sáng ngày 15 tây, chuyến xe đò 52 chổ chở gần bốn mươi tám giáo viên-học sinh của thị xã Bà Rịa, Huyện Long Đất và thành phố Vũng Tàu đậu lại trước một khách sạn ở trung tâm tỉnh Tây Ninh lúc năm giờ chiều. Có tất cả là ba thành viên trong ban tổ chức hội trại là ba thanh niên một nam và hai nữ hướng dẫn, sắp xếp, phân chia mọi người vào từng phòng trong khách sạn theo từng đơn vị trường ; những tưởng là ở chung với các thành viên của những trường khác thì hơi bất tiện, khó chịu nhưng không, cô Thân và Lợi được ở chung một phòng hai giường chiếc. Đến bữa ăn tối, quả thật không ngờ mọi người chỉ được phát một ổ bánh mì không ăn qua đêm ; quá tức tối, cô và một số thầy cô khác liền đi chất vấn nhóm đại diện ban tổ chức thì được giải thích là do đoàn đến trễ nên họ không kịp đặt cơm, họ hứa là ngày mai sẽ tiếp đón đoàn tử tế. Một số giáo viên, học sinh do có mang theo tiền nên kéo ra ngoài mua cơm, hủ tiếu, cháo lòng…ăn dặm thêm nhưng đa số do không có tiền nên đành phải gặm bánh mì không rồi uống nước dằn lòng đỡ đói. Do có mang theo ít tiền nên cô dẫn nó ra ngoài phố ăn mỗi người một tô hủ tiếu, do vẫn còn giận nên mặt cô cứ lầm lầm lỳ lỳ, chẳng nói chẳng rằng chi cả ; do sợ cô trút thêm xăng vào lửa nên nó im lặng, không thưa cũng chả gửi. Sau này khi về đến Bà Rịa, cả cô lẫn trò đều cảm thấy ân hận lý ra không nên đi Tây Ninh tham gia hội trại vì không ngờ đó lại là một trại giam lỏng, hành hạ giáo viên –học sinh không hơn không kém nhưng thẳng thừng mà nói, cả hai cũng phải cảm ơn cái hội trại chết tiệt kia vì nhờ có nó đã giúp cho hai cô trò yêu được nhau, cho nhau hết tất cả những gì mình có. Số là hội trại này quy tụ số trại viên khá đông gần 500 người từ Vũng Tàu, Bà Rịa, Long Khánh, Long Đất, Biên Hòa, Sài Gòn…được phân bổ thành mười trại ; hai cô trò nhà ta được xếp vào trại số 5 với các thành viên hoàn toàn xa lạ, chẳng biết ai là ai, cả hai đi đâu cũng đều nắm tay nhau mà đi vì sợ lạc. Ngày đầu tiên là ngày dựng trại, mọi người đều ngán ngẫm, chán nản vì cơm trưa cũng như cơm chiều đều ít, ăn không no lại khê lẫn cháy, thức ăn chỉ có cá khô còn mặn hơn cả muối đâm ; dĩ nhiên ban tổ chức lại bị kiện cáo tiếp tục, họ giải thích là do số trại sinh quá đông nên cơm nấu không xuể, tiền Nhà nước cấp quá ít nên chỉ đủ mua cá khô.