Ngày hôm ấy, cô Trí mặc bộ quần áo may theo kiểu xẩm bằng vải xoa đỏ bông trắng trông rất gợi cảm và do vậy đấy chính là lần đầu tiên Lợi mới bắt đầu biết thầm để ý đến cô nhưng chẳng qua chỉ là để ý mà thôi chứ nó chưa hề có ý tưởng gì cả. Thức ăn cô mang theo cho cô và Lợi là một gamen cơm thịt sườn nướng với dưa leo và canh cải bẹ xanh rất ngon, lại còn có thêm mấy gói mì Vĩnh Hảo. Cô Trí là một cô giáo vui tính, dễ hòa đồng cùng học sinh vì thế trong những buổi đi câu cùng thằng học trò lớp chủ nhiệm, cô luôn là đề tài muôn thuở của đủ mọi chuyện trên trời dưới đất ; cô kể những chuyện ở quê Bình Định cho Lợi nghe để nó và cô đủ đốt thời gian trong những buổi đi câu như thế này. Làm sao hai cô trò biết được đây lại chính là buổi đi câu đáng nhớ của hai cô trò? Hai cô trò vừa câu cá vừa rong chơi gần khắp doi đất đến khoảng ba giờ rưỡi chiều mới chuẩn bị ra về vì sắp đến giờ nước thủy triều lên nhưng bỗng đâu như một cơn lốc ào tới tàn phá vạn vật, bốn chiếc xe Honda nổ máy ầm ĩ ngừng trước mặt hai người ; trên xe là một lũ thiếu niên mặt mày đã khá dày dạn gió sương cộng với nét du côn dữ dằn và cô Trí cũng như Lợi trong phút chốc nhận ra ngay thằng Nhân, thằng Hùng, thằng Thanh vì chúng mới vừa bị đuổi học khoảng tròn tháng nay mà thôi. Chúng nhảy khỏi xe, trên tay lăm lăm mã tấu, kiếm, giàn thun, nhị khúc, batrắc…đằng đằng sát khí nhìn cô Trí cười nham nhở bằng những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Một thằng lạ mặt trạc tuổi khoảng mười bốn áp sát Lợi, kê cây batrắc vào cổ nó còn lại bảy thằng kia thì nhào tới bao vây cô Trí. Thằng Hùng lên tiếng :
– Chào cô. Cô còn nhớ tụi này không hả?
Nét mặt cô Minh Trí chỉ hơi biến sắc chứ cô không có vẻ gì là sợ hãi cả. Cô lẳng lặng gật đầu rồi đáp :
– Mấy em muốn gì?
– Muốn gì à?-Thằng Thanh hằn hộc-Tụi này muốn…cô đấy. Cô hiểu chưa?
Không cần phải suy nghĩ dông dài, qua lời nói của thằng Thanh, cô thừa biết là tụi mất dạy này muốn gì ở nơi cô rồi. Cô nhẩm tính là chúng có đến tám thằng nên cho dù cô và Lợi có võ đi chăng nữa cũng chưa chắc gì thắng nổi bọn chúng, huống hồ chi là…
– Sao đây người đẹp? Giờ cưng tự cởi hay là để tụi anh cởi?
Câu nói thô tục, sống sượng của một thằng khác khiến cả bọn khoái chí, cười hô hố. Nãy giờ, Lợi chẳng nói chẳng rằng mà cứ mãi nhìn chăm chăm vào hai cái tổ ong treo lủng lẳng trên đầu bọn khốn nạn đang vây khốn cô giáo nó dưới gốc cây sung. Bất chợt như là thần giao cách cảm, cô Trí ngước mặt lên nhìn thấy hai tổ ong và cô quay sang nhìn Lợi, cô biết nó cũng đang nhìn về mục tiêu có thể lấy làm vũ khí lợi hại chống lại bọn nhóc du côn lăng loàn này.
– Thôi được, tui sẽ chìu từng em một vậy!
Vừa nói cô vừa lần tay cởi hàng nút bên sườn phải chiếc áo sẩm cô đang mặc và chẳng mấy chốc, cô đã cởi xong áo ; trên người cô chỉ còn lại quần và áo ngực. Bọn nhóc dâm tặc cũng như cả Lợi, thằng nào thằng nấy đều rung động trước làn da trắng hồng như tuyết, mịn màng như nhung như lụa của cô Trí. Thằng Nhân là đại ca lớn tuổi nhất nên được cả bọn nhường cho lượt đầu tiên chơi cô giáo Trí trước, một thằng trãi tấm bôngsô chúng mang theo dưới gốc cây sung và ra dấu cho cô Trí ngồi xuống ; thằng Nhân lật đật cởi quần áo và chưa gì mà dương vật nó đã cương dài ra làm độn đũng quần đùi phía trước của nó lên một cục. Thằng Hùng đến bẹo má Lợi, cười hô hố một cách thật dâm đãng :
-Ê, đứng im không được quậy nghe chưa mậy. Ngoan đi rồi tụi tao sẽ cho mày hưởng sái cú chót chứ không quên mày đâu.
-Nó sợ thụt cu rồi làm sao mà chơi nổi – Một thằng cười khả ố.
Mấy thằng đệ tử của thằng Nhân đứng ngồi xung quanh ngay dưới hai tổ ong lơ lửng trên đầu để chờ đến lượt mình, trong lúc thằng Nhân sắp sửa chơi cô Trí thì Lợi nhanh nhảu lượm cục đá khá lớn rồi ném lên phía tàng cây sung. Chỉ đợi có thế, cô Trí cầm áo vùng lên chạy vào mé trong doi đất, cục đá Lợi ném bay vèo qua bên kia đã tiện đứt một tổ ong to nhất rơi xuống ngay giữa bọn nhóc dâm tặc. Bọn này trong lúc chưa kịp trở tay thì rất nhiều ong từ tổ đã túa ra đốt chí tử vào mặt mũi bọn chúng khiến chúng la làng như bị chọc tiết, ào ra phóc lên xe Honda chạy bán sống bán chết về phía cầu; riêng Lợi sau khi ra tay cứu cô Trí xong cũng nháo nhào chạy theo cô vào sâu trong doi đất để chạy trốn đám du côn cũng như là trốn cả…ong. Lúc bấy giờ, nước thủy triều đang từ từ lên, bọn thằng Nhân may mắn chạy ra khỏi con đường đê phóng lên mặt đường lộ ; chúng ngừng lại nhưng không dám trở vào nữa vì sợ ong vả lại nước đang lên ngập con đường đê mất rồi. Vậy là cô Trí và Lợi hai cô trò thoát nạn trong gang tấc nhưng cô Trí lại đâm lo nước lên sẽ khiến cho cả hai không có lối về và có thể sẽ ngủ lại trên doi đất này đêm nay? Thời may, hai cô trò bỗng phát hiện ra một cái chòi mái lợp bằng lá dừa xé thấp lè tè nằm sau một bụi táo dại ; khi nãy cô Trí đã chui vào một bụi cây để mặc áo vào lại và lúc này, khi đã hoàn hồn trở lại, Lợi mới lò dò quay lại chổ hỗn chiến ban nãy để lượm lại giỏ cá và túi đựng thực phẩm. Bầy ong cũng đã lặng lẽ quay trở về tổ chứ không hung hãn như khi nãy nữa nhưng bọn thằng Nhân thì lại bắt đầu hung tợn và hăng tiết lên trong nỗi niềm bực dọc không thể nào đè nén nổi. Thằng nào thằng này ít nhất thì cũng bị lãnh đủ hai mũi ong chích, chúng tụ tập trên cầu nhưng không phải là để đón lõng cô Trí và Lợi vì chúng thừa biết rằng có sớm lắm thì cũng đến 6-7 giờ sáng hôm sau, hai cô trò mới có đường ra do thủy triều rút xuống. Chúng hậm hực, chửa rủa cô Trí và Lợi một chập, hẹn tuần sau sẽ tìm cách khác để chơi cô Trí một cách tàn bạo nhằm rửa mối nhục này rồi kéo nhau ra chợ Mới nhậu gỏi vịt. Khi ấy, ở trong doi đất, nơi căn chòi lá, cô Trí và Lợi đang co ro ngồi cạnh nhau với nỗi lo lắng càng lúc càng tăng dần vì khổ nổi hai cô trò xác định là đêm nay đành phải ngủ lại chốn này rồi chứ không thể nào khác đi được. Hai cô trò không lo sao được khi đây đều là lần đầu tiên không ngủ ở nhà mình của cả hai. Vì thời gian này đã là đầu tháng chạp nên tiết trời tối rất nhanh, chỉ nhoáng cái là trời đã bắt đầu nhá nhem, chạng vạng ; những tia nắng vàng nhạt cuối cùng dần dần tắt hẳn, nhường chổ cho bóng tối giăng tràn, cho màn đêm bao phủ vạn vật sinh linh. Người ta thường nói đêm tối là đồng nghĩa, song hành cùng tội lỗi xấu xa nhưng cô Trí – cô giáo chủ nhiệm hai mươi bảy tuổi và Lợi – thằng bé học trò mới có mười ba tuổi dù cho có là thánh đi chăng nữa vẫn không thể nào lường trước được điều gì sắp sửa xảy ra. Lợi thấp thỏm, đứng ngồi chẳng yên vì nó lo là không biết ngày mai về nhà sẽ ăn thế nào nói ra sao với bố mẹ và các chị đây cho họ tin. Như là có thần giao cách cảm, đoán biết được tâm lý thằng học trò, cô Trí khẽ âu yếm nhẹ vuốt tóc nó đồng thời nhỏ nhẹ lên tiếng :
– Em đừng lo. Để cô tính như vầy có được không? Hai cô trò mình cứ yên tâm ngủ lại chổ này chứ làm sao mà về cho được. Sáng mai nước xuống, về rồi cô sẽ ghé nhà em nói rõ sự tình cho bố mẹ biết. Dẫu sao thì cô cũng đã đến nhà em vài lần, chả nhẽ bố mẹ em lại không tin cô sao?