Sau khi chị Hồng Lê bỏ đi về Quảng Trị mà không một lời nào từ biệt, Lợi rất buồn và để nguôi ngoai một phần nào đó nỗi buồn cứ mãi gặm nhấm con tim, hễ chiều nào không đi học phụ đạo là một thân một mình nó lại xách cần câu mang giỏ, lập lại công việc trước kia nó và chị Sương hay làm thường xuyên đó là đi câu. Lần này, nó không ra cầu Cỏ May nữa mà đến cầu Rạch Hào ; nơi đây nước cũng trong gió cũng mát và thật lắm cá nhiều tôm chẳng kém gì Cỏ May. Mỗi lần kết thúc một buổi đi câu là trong thâm tâm Lợi phần nào cũng giảm đi nỗi niềm da diết nhớ nhung ánh mắt, đôi môi, tiếng cười, hơi thở của chị Lê nay đã xa cách nó nghìn trùng van dặm. Tuy nhiên chỉ có mấy ngày đầu là thui thủi một mình nó còn về sau, niềm vui được nhân đôi và hoàn cảnh cô đơn hoàn toàn được xóa sach bởi lẽ nó có thêm người bạn đồng hành rất vui, rất xinh, rất dễ thương đó chính là cô Bùi Thị Minh Trí – giáo viên dạy Toán cũng là giáo viên chủ nhiệm của nó. Cô Trí năm nay đã hai mươi bảy tuổi (lớn hơn Lợi những mười bốn tuổi) gốc người Bình Định, tốt nghiệp khoa Toán trường Cao Đẳng Sư Phạm Đà Lạt cô về giảng dạy tại trường cấp II Phước Lễ A đã được sáu niên khóa. Cô chưa có gia đình, vẫn còn độc thân, gần hai năm qua cô có quen biết với thầy Cao dạy Văn cùng trường nhưng mới đây, giống như Lợi, cô cũng bị nỗi đau buồn hoành hành giằng xé bởi thầy Cao đang tâm bỏ rơi cô để quen với một cô giáo trường cấp II Long Hương và nghe đâu là hai người đã đính hôn. Đó chính là lý do khiến cho cô Trí chịu khó tham gia đi câu cá với thằng học trò để rồi sau đó hai cô trò dính lẹo với nhau thành một cặp trời sinh đến nỗi dù cho Thiên Lôi có dùng sét đánh đi chăng nữa cũng chưa chắc gì can ngăn được hai cô trò. Chuyện tình cô Trí và Lợi còn liên quan đến ba đứa học sinh cùng lớp với nó chưa ngoan, thiếu ý thức bị nhà trường kỷ luật đuổi học và chuyện này hạ hồi phân giải sau. Nói về nhan sắc thì khỏi phải nói, nếu cô Trí có đi thi hoa hậu mà không giành được vương miện hoa khôi thì cũng phải là á khôi chứ không thể nào kém hơn được. Nước da cô trắng hồng như tuyết, mịn màng như nhung như nệm với vóc dáng vừa tầm nghĩa là không cao không thấp, không mập cũng chẳng gầy ; cân đối từ cặp giò thon thả lên đến vòng eo thon thả, vòng ngực vun tròn, hai bờ vai nuột nà, vầng lưng đầy đặn tạo thành những đường nét nhiều gợi cảm trên pho tượng Thần Vệ Nữ sống động, hài hòa. Mái tóc cô buông thả đến hơn nửa lưng chẳng khác gì vầng mây ảm đạm đang trôi dạt về phía trời xa ; một mái tóc óng ả, mềm mại, mượt mà và êm ái ôm lấy khuôn mặt trái xoan khả ái, dịu dàng. Vầng trán cô tuy thấp nhưng bù lại cô có đôi mắt to tròn, đen láy, sáng long lanh ngời ngợi và xoe tròn như hai hột nhãn nằm dưới cặp chân mày vắt ngang đậm nét thanh tú ; hai hàng mi cong vút như vằng trăng lưỡi liềm khiến cho ánh mắt cô Minh Trí càng thêm sắc lẽm như dao cau sẵn sàng cứa nát bất cứ trái tim gã đàn ông con trai si tình nào trên thế gian này. Sống mũi kiểu túi mật bổ đôi nằm giữa hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền và đặc biệt nhất, nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là đôi môi dày mọng, thắm đỏ như một đóa hoa hàm tiếu ngào ngạt sắc hương. Ở con người cô chắc có lẽ là chỉ có một yếu điểm đó là hai chân cô khi đi cứ khập khễnh, bước thấp bước cao chứ ngoài ra thì cô hoàn toàn là một mỹ nhân mà bất kỳ người khó tính nào cũng đều phải thừa nhận ngay lập tức. Sông cầu Rạch Hào giống như sông cầu Cỏ May ở chổ nó có một doi đất khá rộng nối với bờ bằng một con đường đê mà khi thủy triều buổi chiều lên sẽ bị ngập nước lên đến cổ ; chính cái doi đất này qua một đêm về sáng đã là nơi thụ hưởng tình yêu, trao thân gửi thể cho nhau giữa cô Minh Trí và Lợi. Trước đó, trong những lúc đi câu, tuyệt nhiên hai cô trò không hề có tình ý gì với nhau cả mà trái lại quan hệ sư đồ vẫn ở mức bình thường ; vậy là có thể nói tình yêu đến với cô giáo chủ nhiệm và thằng học trò thật quá đỗi bất ngờ đến đỗi không ai có thể lường trước cho được. Hai cô trò suy cho cùng ra thì đều có những điểm tương đồng như nhau : Lợi thì buồn thiu khi chị Hồng Lê ra đi không nói lời từ biệt còn cô Trí thì bị người tình phụ bạc ; chính vì thế nên hai cô trò đã dễ dàng đến với nhau hơn, chấp nhận nhau trong cuộc tình tuy rằng tuổi tác cả hai quá so le nhau gần như một trời một vực.
Trong lớp Lợi vào tháng trước có ba thằng học sinh bị nhà trường kỷ luật đuổi học một năm đó là thằng Hồ văn Thanh, thằng Bùi Đức Hùng và thằng Nguyễn văn Nhân ; ba thằng này trong cũng như ngoài trường đều quậy thần sầu quỷ khóc : nào là nhét cây vào ổ khóa các lớp làm hốc khóa, nào là cắt dây điện thoại của trường, nào là tổ chức đánh nhau và đặc biệt là nhiều lần mang phân người vào trét lên bảng, lên bàn trong phòng học khiến cho lớp không thể nào dạy học được đành phải nghỉ …; nào là tụ tập ăn trộm, hút xì ke và chúng còn dám ngang nhiên đe dọa con gái để thực hiện hành vi hiếp dâm. Thằng Thanh và thằng Hùng bằng tuổi với Lợi, còn thằng Nhân lớn hơn hai tuổi ; cả ba thằng chơi gái còn nhiều hơn cả Lợi, Lợi thì âm thầm trong tự nguyện đồng tình chứ chưa hề ép buộc ai còn chúng thì ôi thôi khỏi phải nói. Ấy vậy mà sau khi bị đuổi học, chúng vẫn những chưa thức tỉnh mà còn mang nặng lòng thù hận đối với một số thầy cô, đặc biệt là cô Minh Trí ; chúng cho rằng đầu dây mối nhợ tất cả đều do cái bà cô “què”( chúng đặt biệt danh cho cô Trí) này mà ra cả và chúng thầm nói với nhau khi nào có dịp, chúng sẽ tổ chức bắt cóc cô Trí chơi hội đồng cô để trả thù vì cái tội cô dám báo cáo nhà trường đuổi học chúng. Bọn chúng tụ tập thêm năm thằng nhóc khác vốn là chiến hữu của thằng Nhân, là dân giang hồ ăn chơi khét tiếng để có thêm lực lượng đồng minh ; nghe thông tin sắp sửa được chơi cô giáo, tụi kia thằng nào thằng nấy tất cả đều rạo rực đồng tình đồng ý. Thằng Thanh và thằng Hùng được giao nhiệm vụ giám sát chặt chẽ cô Trí để nắm quy luật đường đi nước bước của cô vì chỉ cần cô bước ra đường là lập tức chúng sẽ khống chế cô ngay ; hiện cô đang ở cùng phòng giáo viên tập thể cùng với cô Thúy dạy Văn và cô Dung dạy Sử Địa. Không cần phải mất nhiều thời gian vì vô tình vào một buổi trưa khoảng một giờ, tình cờ phát hiện thấy Lợi đạp xe chở cô Minh Trí ngồi sau, thằng Thanh và thằng Hùng lập tức bám theo sau do vậy nên chúng biết được là cứ vào chiều ngày lẽ trường không học hay chủ nhật là cô Trí hay đi ra cầu Rạch Hào câu cá với Lợi. Cả bọn liền lên ngay kế hoạch đón lõng cô ở chổ cái doi đất vào ngày thứ bảy tới nghĩa là còn đúng ba ngày nữa, chúng sẽ thay phiên nhau hiếp cô tại vị trí này và giờ thì một thằng trong bọn sẽ đi chuẩn bị hung khí cho cả nhóm từ kiếm, mã tấu, giàn thun cho đến nhị khúc, batrắc…Dĩ nhiên, cô Minh Trí và Lợi tuyệt nhiên không thể nào biết được là tai họa đang treo lơ lửng trên đầu mình và vào thứ bảy tuần này, hai cô trò hẹn nhau là mang theo thức ăn dùng bữa trưa để đi ra Rạch Hào sớm hơn mọi khi khoảng 10 giờ vì giấc nước ấy có nhiều cá bống. Khi vào đến doi đất, Lợi bỗng phát hiện ra trên cành cây sung cách mặt đất chừng 2-3m có hai tổ ong vò vẻ rất to mà mấy ngày trước nó không để ý đến ; dưới ánh nắng mặt trời vàng vọt rực rỡ, từng con ong vo ve bay ra bay vào đâm lên bổ xuống loạn xạ chẳng biết con nào ra con nào.