– Anh… anh ra rồi… anh ra rồi… em ơi…
Cậu ta báo hiệu cho Phương để cô rút ra, hoặc bú cho cậu ta nhưng hôm nay Phương không làm vậy, cô nắc nhanh hơn, rập rập vài ba cho thằng Cường bắn tinh ra thằng vào trong âm hộ mình. Cô cảm giác tinh khí cậu ta nóng thật, hôm nay Cường ra nhiều, bắn xịt xối xả, chắc kiểu mấy bữa nay không mần ăn gì thiệt rồi. Cô dựa vào ngực thằng Cường, hở hào hển. Cường ôm lấy thân hình đang toả nhiệt của cô, mồ hôi ướt đẫm áo dài, cậu ta chọc:
– Bữa nay gan, dám cho vô trong luôn ta ơi…
– Mới hết kinh có mấy bữa… anh quên rồi sao?
– Àh… anh không để ý ba cái vụ đó… em nói nó ra trong khoản một tuần mà, đúng không…
Cô gật đầu: – Ừa… sau đó một tuần nữa thì vẫn an toàn… anh cứ thoải mái…
– Hi hi… cô giáo có khác… rành cái môn “Giáo dục giới tính” ghê… àh… nếu vậy… mấy bữa nay… mình tranh thủ chơi nhiều nhiều cho sướng nghe…
Cô cười ngất, đánh nhẹ vào ngực cậu ta:
– Thôi đi… lo mà tịnh dưỡng… ở đó mà chơi… chiều anh bữa nay thôi đó…
– Vậy thiệt sao???
– Ừa… lo ăn uống… nghĩ ngơi gì đi… rồi đi học – Nói đến đó cô đỏ mặt – rồi hãy tính…
– Chu choa… vậy chắc phải mau khoẻ để đi học quá… nứng… ý lộn… nóng lòng quá…
Phòng Cường có toilet riêng, cô vào đó rửa lại âm hộ, mặc quần áo vào rồi hỏi thăm cậu ta thêm chút nữa. Bà giúp việc lúc nãy chắc là đi mua đồ cho cậu ta. Hai cô trò vừa mần ăn xong thì bà ta cũng về. Cả hai lại đổi giọng, nói với nhau vài câu rồi để bà giúp việc tiễn cô ra cửa. Làm lành lại với Cường xong tự dưng lòng cô Phương thấy vui lắm. Cô đi từ chợ về nhà mà tung tăng phấn khởi, khác với cảm giác nặng nề lúc nãy khi qua nhà cậu ta.
Theo mức độ thương tích của thằng Cường, cậu ta cứ nói không có gì nhưng cô Phương nhìn thấy cái kiểu này chắc độ cũng phải ở nhà hơn tuần lễ chứ chẳng chơi. Vậy là tiếp tục phải đợi một tuần lễ nữa chắc cậu ta mới đi học được, hai cô trò mới gặp lại nhau. Cô thấy mình làm giáo viên mà cũng ‘hư’ lắm. Ngày thứ hai đã đi ‘gặp’ thằng Cường thì không sao, mới sang đến ngày thứ ba mà đã đã thấy hơi khó chịu rồi. Cô nghĩ mình không lẽ dạo này mất nết đến thế sao, bộ sống không thể thiếu cái đó của cậu ta à, từ trước đến giờ cô vẫn sống vậy có sao đâu. Bởi thế người ta mới kêu tình dục là ‘trái cấm’ cái thứ trái đó mỗi lần đã nếm qua rồi là sẽ thèm, sẽ ghiền sẽ còn muốn ăn mãi thôi.
Sáng thứ ba cô Phương có tiết ở lớp thằng Dương. Sau lần nó dắt cô ra bờ sông chơi, ngoại trừ nhớ đến Cường, rãnh rãnh cô cũng hay nghĩ đến nó. Cô thầm trách bản thân sao lại có thể buông thả đến vậy, bây giờ cứ nghĩ ngợi lung tung về tụi học trò, mà toàn nghĩ về cái chuyện thể xác không thôi. Cô gọi thằng Dương lên bảng làm bài tập, không lo nhìn chữ nó viết trên bảng, cô toàn nhìn cái tướng nó trong bộ đồng phục học sinh thôi. Bữa nay không đến lượt nó ‘địa hàng’ cô mà đến phiên cô giáo cứ liếc liếc nhìn nó. Cái thằng gì mà thiệt ngoan, hiền, thiệt dễ thương hết sức, bữa nay không đến lượt nó mà đến phiên cô cũng thèm muốn nó quá. Dù sao thì tuần sau cô mới gặp được thằng Cường, không biết thằng Dương có rãnh rãnh mà lấp cái khoản trống này dùm cô không nữa. Đến cuối buổi, tan tiết cũng là tan trường rồi, cô nhìn xa xa nhưng mắt cứ địa thằng Dương miết, muốn nói gì với nó mà chẳng nên lời. Cảm giác cứ âm ỷ thúc giục cô, khiến cô luống cuống tay chân cả. Cô thu dọn sách vở trên bàn giáo viên mà quơ tay làm đổ cả mấy quyển sách xuống đất. Cô Phương đang định bước xuống bục để lượm lên thì thằng Dương đã nhanh nhẹn bước đến, gom sách lại dùm cô. Cô thấy vậy cũng bước xuống, cùng gom lại với nó. Thằng Dương giúp cô nhưng mắt nó ngó láo liên, bạn bè nó thấy tan học rồi ai cũng như ong vỡ tổ, chạy bay ra ngoài, chẳng để ý gì nữa. Thấy vậy nó bỗng thủ thỉ:
– Cô ơi!
Tư nhưng nó đổi giọng nói, cô thấy cũng ‘có vấn đề’ nên ngước mắt nhìn nó:
– Bữa nay… bữa nay cô rãnh không?
– Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng hỏi cô vậy?
– Tại… tại em tính rủ cô đi chơi… như hồi bữa đó cô…
À… lòng cô như muốn reo lên, như người thiếu đói thấy được bữa cơm ngon vậy. Thằng nhỏ hỏi vậy cô mừng muốn chết, nhưng vẫn giả bộ làm cao, cô đáp:
– Chuyện đó… ơ… chắc không tiện đâu em… cô sợ người ta để ý…
Thằng Dương nghe vậy thì tiu nghỉu thất vọng. Cô sợ nó đổi ý nên vội nói tiếp ngay, giọng cô lúc này hơi ấp úng một tý, mặt thì đỏ:
– Nhưng… lát nữa… em có thể đến nhà cô… nếu em muốn…
Thằng Dương hiểu ngay ý cô. Nó mừng rỡ lắm, phấn khởi lắm:
– Dạ được… dạ được…
Sách vở đã dọn xong, cô đứng lên chất lên bàn. Cô đưa tay bảo nó:
– Nói nhỏ thôi… la lớn quá làm gì… Ờ… – Cô hạ giọng thì thầm – thôi về tắm rửa đi… rồi lát qua nhà cô… cô chờ.
Thằng nhỏ cúi đầu cảm ơn rối rít, chào cô rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Hẹn được thằng Dương xong, cô như trút được cái gánh nặng ngàn cân. Cô cũng hứng như nó lắm, nhưng không dám lộ ra ngoài. Cô nhanh chóng trở về nhà, dọn dẹp phòng ốc, ăn cơm, và dĩ nhiên là không quên tắm rửa sạch sẽ. Lúc dọn dẹp cái giường của mình, cô thấy áy náy quá. Cô nghĩ mình dù sao cũng là giáo viên, rồi thì bị thằng Cường hãm hiếp cho là tai nạn đi, sau đó là những ngày trượt dài trong dục vọng với nó, và thậm chí là với cả thằng người làm của nó. Giờ đây, cô lại sắp sửa đón một cậu học trò nữa, thằng nhỏ này ngoan, ngây thơ và hiền hơn Cường nhiều. Sao với thằng Dương, cô thấy mình… mình là cô giáo kỳ quá… toàn bài đầu cho nó trong chuyện dục vọng thôi. Cô Phương tặc lưỡi, thôi lỡ sai rồi, chỉ sai thêmlần này nữa thôi. Tuần sau thằng Cường đi học bình thường, cô sẽ khéo khéo mà từ chối thằng Dương.
Cô Phương chuẩn bị xong mọi thứ thì thằng Dương đến. Cô mở cửa cho nó vào rồi ngượng nghịu nhìn quanh như cảnh giới. Thằng Dương nói nhỏ:
– Không sao đâu cô… nãy giờ em không gặp ai hết á…
Cô gật đầu rồi cho nó vào nhà, không quên đóng cửa lại cẩn thận. Vào trong nhà, nhìn thấy dáng cô giáo trong bộ đầm ngủ thằng Dương tròn xoe mắt, nó khen cô giáo nhìn đẹp quá, nhìn khác với lúc trên lớp học. Thằng nhóc khen mà làm cô xấu hổ quá. Thằng Dương hiền chứ không manh động như Cường, nó vào nhà vẫn lễ phép, chờ đợi cô chứ không vội vã bốc hốt như thằng Cường chút nào. Ngoan vậy nhưng cũng có cái dở của nó, cô là con gái mà nó không chịu chủ động thì cô biết làm sao, thành thử ra cả cô lẫn nó cứ đứng giữa nhà mà lúng túng như vậy hồi lâu. Cô nghĩ, chẳng nhẽ cứ như vầy thế mãi, đằng nào thì cũng đã hẹn thằng nhỏ đến rồi. Cô Phương đành lấy hết can đảm nói với nó bằng giọng gần như lạc hẳn đi: