Cô giáo Miệt Thứ

– Dạ…

Thằng này tính cũng hiền, cỡ như thằng khác đã hõi cô nó là nó chịch cô sướng hay thằng Miên chịch cô sướng. Nhưng nó biết cô buồn, chắc có chuyện nên nó không dám hỏi ba cái chuyện đó, nó cũng đang an ủi cô mà, vậy nên nó nằm im, ôm lấy thân thể cô nó, cả hai thở mạnh, nghe nhịp thở của nhau, cảm nhận dòng tinh đang chảy giữa hai người. Bây giờ giữa nó mà cô giáo nó đã kết nối với nhau bằng một khúc thịt ở giữa rồi.

Cô Phương và thằng Dương quay trở về thì trời đã sụp tối. Thằng Dương tiễn cô giáo đến gần chỗ trường học thôi, còn lại để cô tự đi bộ lên nhà. Cô hỏi nó:

– Em đi với cô như vầy, liệu ba má có nói gì không?

Thằng nhóc gãi đầu cười:

– Cô an tâm, hồi nãy em nói ba má là đi công chuyện với cô nên không sao đâu.

– Vậy thì được… em biết đó… đừng để ba má em biết chuyện vừa rồi… không hay đâu…

– Cô không cần nhắc em cũng hiểu mà. Ai lại đi mang ba cái chuyện này ra khoe khoan bàn tán chứ. Hi hi… nhưng cho dù em em có nói ra chắc cũng chẳng ai tin đâu… làm sao mà người ta tin nổi là một cô giáo xinh đẹp, giỏi giang như cô lại để mắt đến một thằng học sinh nghèo, xấu trai như em được chứ.

Cô Phương xoa đầu nó mỉm cười:

– Cái thằng… sao lại nói thế. Nhìn em cũng đâu đến nổi tệ. Em cũng được lắm mà… ngoan, học giỏi, tướng tá cũng ngon lành và… làm tình cũng… cũng được lắm chứ bộ.

Chia tay nó, cô đi một đoạn thì nó chạy theo hỏi:

– Cô ơi… mai mốt rãnh… mình… mình đi chơi giống vậy nữa nha cô.

– Ừa… nhất định mà!

Thằng nhỏ mừng như bắt được vàng, nhảy cỡn lên, hát ca líu lo. Nhìn thấy cái dáng nó chạy đi mà Phương cầm lòng không đậu. Hôm nay tưởng sẽ có một ngày vui vẻ bên thằng Cường, aid è lại xảy ra cái chuyện này, làm cả hai căng thẳng mất cả vui, may nhờ gặp nó làm cô cũng đỡ tủi thân, đỡ buồn bã. Cãi lộn với nhau như vậy dự là tối nay thằng Cường chẳng mò lên nhà cô đâu, chắc phải ngủ một mình rồi. Lúc nãy cô cũng tính rũ thằng Dương nó ghé nhà cô nhưng nghĩ lại thằng Dương không phải thằng Cường, nó không ngủ nhà chắc ba má nó lo lắng lắm nên cô thôi. Cô tản bộ lên nhà, gặm nhấm đêm dài buồn bã chỉ một mình.

*

* *

Đúng như Phương nghĩ buổi tối Cường không quay trở lên nhà tìm cô. Lúc chiều cãi nhau, cô giận nên mắng rồi trách cậu ta cũng nhiều. Cường còn trẻ lại có tự ái của con nhà giàu nên cô nghĩ chắc cậu ta giận lắm. Chả hiểu giận đến thế nào mà sáng hôm sau cô cũng không thấy Cường lên lớp đi học. Cô còn ngại chả biết giận nhau vậy rồi, lên lớp dạy học sao nhìn mặt cậu ta, vậy mà không thấy cậu ta, cô cứ ngóng ngóng, nhiều lúc ngó ra cửa, mong rằng hôm nay cậu ta chỉ đi trễ thôi chứ không bỏ học. Bữa nay cũng là thứ sáu, nghĩ cũng lâu rồi không về thăm mẹ nên buổi sáng dạy xong, cô về thu xếp nhà cửa rồi ra bến xe đón xe về Cần Thơ.

Ở Cần Thơ với mẹ mà tâm trí cô cứ nghĩ ngợi về Miệt Thứ. Hồi nhận được tin phải tạm chuyển công tác về đó dạy, cô hoang mang lắm, nghĩ thấy ngán vì cho là mình bị ‘đì’. Mẹ cô cũng lo cho cô lắm, nhưng khi cô về thăm nghe con kể dạy học ở Miệt Thứ cũng vui, cũng cơ sở vật chất khang trang, mẹ Phương lòng cũng an tâm phần nào. Về với mẹ có hai đêm hai ngày mà Phương thấy ngày dài dằng dặc, cứ nghĩ lại chuyện của mình và Cường, về mối quan hệ giữa cô và cậu ta. Thực chất trên lớp học thì cô là cô giáo của cậu ta, khi về đến nhà thì nói xin lỗi gần cả tháng nay cô sống với cậu ta chả khác gì vợ chồng. Đến với nhau bằng một dịp tình cờ, bỏ qua cái lỗi của cả hai bên, cứ coi như đó là duyên nợ đi, cả hai ăn ở với nhau khá hồn nhiên, không tính toán gì cả. Cô thì nhút nhát, sợ sệt sợ đổ bể chuyện sẽ ảnh hưởng đến thanh danh nhà giáo, cậu ta thì quá hồn nhiên, quá vô tư, quá nghịch ngợm đến nỗi bày cái trò… cái trò kêu thằng khác đến hiếp dâm cô. Chả hiểu cậu ta nghĩ gì, cậu ta có ý định sao khi làm vậy. Cậu ta làm cho Phương phải sợ chết khiếp, phải khóc cũng nhiều. Gây nhau rồi, không nhìn mặt nhau luôn cũng được, nhưng nghiệt ngã là cô và cậu ta sẽ còn gặp nhau dài dài, gặp hầu như mỗi bữa, không biết tương lai sẽ phải đối mặt nhau như thế nào đây.

Phương trở về Miệt Thứ chiều chủ nhật. Sáng thứ hai lên trường có tiết dạy thì nghe tin sét đánh từ lớp thằng Cường. Thì ra từ bữa chiều thứ năm cãi nhau với cô xong, thằng Cường đi nhậu, đi quậy với đám bạn đến tối, trên đường về do say xỉn nên đụng xe gây tai nạn. Cô nghe tụi bạn nó bàn tán thì chắc cũng không bị gì nghiêm trọng đến mức gãy tay gãy chân nhưng cũng xây xát ghê lắm, phải ở nhà nằm tịnh dưỡng mấy bữa nay. Lúc gây với thằng Cường thì cô giận lắm, chẳng muốn nhìn mặt cậu ta nữa, không thấy cậu ta đến xin lỗi này nọ thì cô ngóng, chừng hồi nghe Cường gặp tai nạn, tự nhiên lòng cô như bị lửa đốt. Cô không dám hỏi thăm tụi bạn trong lớp của cậu ta nhiều hơn nữa vì ngại không tiện. Cường cũng thuộc dạng quậy phá có tiếng nên bị cái chúng bạn cũng ‘thương’ lắm. Nghe cậu ta bị tai nạn mà tụi nó cứ vui ra mặt, không đứa nào chịu đứng ra vận động, tổ chức cho bạn bè đi thăm nom nên cô cũng không có cơ hội ‘đi ké’. Đến giờ trưa, tan trường rồi mà cô vẫn nấn ná ở lại chưa muốn về nhà. Cô cứ tần ngần suy nghĩ mãi chẳng biết phải làm gì. Lòng cô có gì đó cứ thôi thúc, biểu cô phải đến chỗ thằng Cường ngay. Cô thấy cũng lo lắm vì… vì dù sao nghĩ cho cùng cậu ta cũng là… là học trò của cô mà. Vắng mặt hôm thứ sáu, đến hôm thứ hai là tận hai buổi rồi, là giáo viên bộ môn của cậu ta, cô thấy mình có trách nhiệm phải hỏi thăm coi thế nào. Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, cô quyết định sẽ đi thăm cậu ta. Muốn biết thằng Cường ở đâu hình như không khó lắm ở thị trấn này. Cô nghe thằng Dương nó nói mẹ Cường bán vàng có tiếng ở chợ. Cô lân la ra đó, hỏi thăm mấy người bán hàng, hỏi thằng Cường thì ít người biết chứ hỏi Cường Đô La thì ai cũng hay. Theo lời chỉ dẫn của người ta, cô lại trước cửa một căn nhà lầu khá khang trang. Chỗ này là trung tâm thị trấn, chắc toàn là nơi mấy người giàu có ở, nhà ai cũng to đẹp lắm, mà to nhất đẹp nhất thì đúng là chỉ có nhà của cậu ta thôi. Cô tần ngần đi qua lại, nữa muốn nhấn chuông nữa ngại ngùng chỉ muốn về thôi. Lát sau có một người đàn bà xách giỏ mở cửa từ trong nhà đi ra, thấy cô đi qua đi lại nhòm nhòm thì kêu cô lại hỏi:

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49Next page
Back to top button