– Thằng Miên hồi bữa ở trại tôm của thằng Cường… cô quen nó hả cô?
Cô mắc cỡ đáp:
– Ơ… thì quen… là bạn cô thôi… em… em cũng thấy rồi đó… còn hỏi nữa…
Đang nói tự dưng cô sựng lại, cô đứng lại quay qua hỏi nó:
– Em nói trại tôm… trại tôm của ai… trại tôm nào…
– Thì cái trại mà hôm bữa em gặp cô chứ trại nào?
– Em… em nói nó của ai…?
– Thì… thì của nhà thằng Cường…
– Cường nào?
– Thì thằng Cường Đô La, hình như cô cũng dạy lớp nó mà…
– Trại tôm đó là của nó hả?
– Ừa… của ba nó… ba nó là chủ mấy trại tôm lớn, mẹ nó bán vàng, bộ cô không hay hả…?
Nhận thông tin đó của thằng Dương cô hơi hoang mang. Cô ngẫm nghĩ, nếu chỗ đó là chỗ của ba thằng Cường, thằng Miên làm ở đó lâu vậy không lẽ không biết. Nếu thằng Miên biết, thì nó chính là người làm của thằng Cường… sao mà hôm đó khi hãm hiếp cô, hắn không nhận ra. Hắn và thằng Cường cũng giáp mặt nhau rồi, không lẽ không biết. Cô ngờ ngợ và thấy điều gì đó không hợp lý ở đây, giống như kiểu đang bị vào tròng bởi một âm mưu nào đó… âm mưu của thằng Cường. Cô mãi lo suy nghĩ mà đi xuống đất hồi nào không hay.
Chia tay thằng Dương một hồi là học sinh bắt đầu vào trường, cô lại dạy tiếp lớp chiều. Suốt cả tiết dạy đầu óc cô cứ đâu đâu, nghĩ ngợi mãi mọi chuyện, thấy hình như bị thằng Cường xí gạt hay sao ấy. Cô ấm ức quá, cả buổi chiều không yên.
Đến đầu giờ chiều, thằng Cường đến nhà cô học như mọi khi. Hôm nay cô mở cửa đợi hẵn cậu ta, cô mặc quần áo chỉnh tề và nhìn mặt có vẻ nhăng nhăng. Cường đi vào nhà vô tư hỏi:
– Chào em… chuyện gì mặc mày chù ụ vậy?
Cô giận quá, hỏi thẳng cậu ta:
– Cường… em… hỏi anh… chuyện thằng Miên… là anh sắp đặt phải không?
Cường hơi ngạc nhiên, cậu ta lắp bắp:
– Thằng Miên… thằng Miên nào…
– Thì thằng Miên ở trại tôm của ba anh chứ thằng Miên nào… anh… anh xếp đặt cho nó hãm hiếp em… rồi chơi em phải không?
– Ơ… không có… ơ thì… cũng đúng…
– Anh nói sao em không hiểu?
– Ơ… mà ai nói em nghe chuyện này… bộ thằng Miên nói hả?
– Không… không phải nó… anh đừng hỏi… vậy đúng là chuyện thằng Miên… anh là tác giả?
– Ơ thì phải?
– Sao anh dám làm vậy?
– Ơ anh…
– Sao anh gạt em?
Thấy cô có vẻ giận dữ, thằng Cường cũng sợ, cậu ta nói:
– Em bình tĩnh… tại anh thấy em thích… nên anh mới biểu nó chơi em…
– Anh… sao anh dám nói vậy? Anh nghĩ em là loại người nào… sao lại tuỳ tiện kêu người ta chơi em… anh biết… anh biết làm vậy em sợ lắm không…
– Thôi em đừng xạo… anh thấy em bị thằng Miên chơi cũng sướng quá trời…
– Làm gì có chuyện đó… lúc nó hãm hiếp em… em sợ lắm anh biết không?
– Em xạo quá đi… coi nè…
Vừa nói Cường vừa lấy máy ra cho Phương coi cái đoạn mà cậu ta quay khi thằng Miên nắc cô rồi xịt tinh dịch lên mặt mũi của cô. Cô giận hơn:
– Anh… anh quay phim em ah…?
– Thì quay làm kỹ niệm thôi… em làm gì dữ vậy?
– Sao anh nỡ đối xử với em như vậy?
– Đối xử sao… anh cho em sướng quá rồi… anh còn chưa nói… em nói làm gì?
– Anh… anh nói vậy mà nghe được hả… anh nghĩ em là loại người gì… bộ cho ai chơi em cũng được sao. Hay là… anh thấy em vậy rồi… anh coi thường em đúng không?
Thằng Cường bực bội:
– Không… trời ơi… hôm nay em làm sao vậy… em nói chuyện gì đâu không vậy?
Cả hai tranh luận dữ dội, cô Phương mắng Cường, lúc đầu cậu ta còn nhịn, về sau nóng gà chửi lại cô. Cô mắng Cường nói dối, Cường bảo cô đạo đức giả, dâm lắm mà còn bày đặt. Lúc Cường nói vậy thì cô không nói gì nữa, chỉ ôm mặt khóc nức nở. Cô khóc dữ quá làm thằng Cường nhìn cũng bực bội. Cậu ta định chạy lại ôm cô an ủi nhưng cô xô cậu ta ra. Cường tức tối mắng cô thêm vài câu rồi quay ra bỏ đi, để lại cô một mình khóc lóc trong phòng.
Từ hồi về Miệt Thứ dạy học, gặp thằng Cường đời cô như bước sang một trang mới. Những đam mê, dục vọng cô có được đều do cậu ta khai phá. Cô lớn đầu lớn tuổi nhưng vẫn ngây thơ khờ dại, cô thấy mình thật ngu ngốc, như món đồ chơi trong tay Cường vậy. Hổm rày vừa dạy học, vừa thoả mãn sinh lý cho cậu ta, cô không nghĩ ngợi gì cả, nhưng điều đó là sai trái, là nhơ nhớp so với đạo đức nhà giáo. Chính cô cũng sai nên mới trượt dần vào đam mê không lối thoát. Giờ biết mọi chuyện, rõ ràng là Cường coi thường cô, chỉ chơi đùa với cô thôi. Cô mắc cỡ quá, cô xấu hổ quá, một nhà giáo mà lại đi làm ba cái chuyện như vậy.
Cô ngồi trong phòng khóc lóc tý thì mấy cô giáo tầng dưới chạy lên. Họ nói nghe tiếng cô cãi nhau với ai, rồi chạy lên thấy cô khóc nên hỏi thăm. Cô không dám nói ra với ai, bảo họ không có chuyện gì để họ về nhà. Cô thấy ở trong phòng thế này không tiện nên cô khoá cửa đi ra ngoài. Trời bên ngoài đang về chiều, gió thổi mát mẻ không còn nóng nực nữa. Cô đi vòng quanh vừa tự suy nghĩ. Cô cứ tức cái chuyện Cường nói cô thích lắm mà làm bộ, chắc cậu ta coi thường cô lắm, nghĩ vậy mà nước mắt cô cứ ứa ứa ra. Cô đi một hồi đến chỗ con sông lớn của thị trấn, chỗ này có cái cầu dây văng đẹp nên chiều chiều người ta hay ra đây ngắm cảnh. Cô đứng đó xớ rớ một hồi thì nghe tiếng ai gọi:
– Cô Phương… cô Phương…
Cô quay qua thì thấy thằng Dương đang vẫy vẫy tay chào cô. Thằng nhóc đang cầm một cái rổ trái cây, lại gần thấy cô thì hỏi:
– Ủa… có chuyện gì vậy? Cô khóc hả?
Cô quệt nước mắt chối rồi hỏi lại nó:
– Đâu có… chắc bụi nó bay vô mắt cô thôi… Còn em… làm gì ở đây vậy?
– Dạ… em phụ ba mẹ bán hàng ở đây… chỗ này người ta hay tới chơi nên bán được lắm…
Cô chào rồi lướt qua nó vì thằng Dương hình như còn bận bán hàng. Cô đi đến chỗ cái cầu treo, đứng đó ngắm nhìn dòng sông. Cũng lâu rồi từ hồi đến đây dạy, thứ bảy chủ nhật cô không đón xe về thăm mẹ, chắc bà nhớ cô lắm. Nghĩ đến mẹ, cô lại ứa nước mắt. Đang lúc đó đột nhiên thằng Dương lại xuất hiện, chìa khăn giấy cho cô. Cô lấy lau tạm rồi nói:
– Cảm ơn em. – Nhìn không thấy cái rổ của nó cỏ hỏi – Ủa… em không bán nữa hả?
– Em để mẹ em bán rồi… lại hỏi thăm cô thôi. Cô có chuyện gì buồn hả? Nói em nghe đi…
– Thôi ngại lắm… cô không nói đâu…
– Cô cứ nói đi… nhìn cô vậy em không yên tâm. Hay là… em chở cô đi vòng vòng cho mát nhé.
Cô nghe vậy thì xua tay nói:
– Thôi không cần đâu… để cô một mình được rồi…
Thằng Dương không thèm nghe, nó chạy một nước đi lại chỗ gần đó của người quen, nói một hồi rồi lấy chiếc xe đạp ở chỗ đó chạy lại cầu. Nó nói: