– Ừa… nhìn em bị trói coi đã lắm – Vừa nói Miên vừa chỉ xuống háng mình – Nó lại dựng dậy nữa rồi kìa… em thấy không?
Cô Phương tròn mắt nhìn thằng Miên:
– Trời! Mần ăn cả buổi rồi… vẫn chưa đã nữa hả?
– Hi hi… nhiêu đó ăn nhằm gì… đẹp như em vậy… anh nhìn kích thích hoài hà…
– Thôi đi… em đang sợ muốn chết… không chơi bời gì đâu.
Thằng Miên thấy cô đỏ mặt, cúi gầm xuống. Hắn tinh nghịch lấy tay vuốt một cái ngay chỗ hạ bô cô, rồi giơ ngón tay ướt nhem ra:
– Sợ thiệt hả? Sợ sao em lại chảy nước!
Ở đâu ra vậy trời, cô Phương nhìn chỗ nước đó mà cũng ngạc nhiên. Khi nãy lúc thằng kia xâm hại cô một cái thì đúng là nó hơi xót xót, chả hiểu thế nào giờ lại chảy ào ào. Cô nghị chắc tại lúc nãy trong phòng toàn mùi đàn ông, cả bọn ai cũng ở trần, cái mùi… mùi nồng nực… bởi vậy cô bị cũng không lạ. Cô giãy giãy:
– Làm gì có… anh…
– Ha ha ha… thôi… chịch cái đi… tính sau…
Mặc cho cô cứ chối, thằng Miên để yên tay bị trói của cô bắt cô ngồi lên thành lu. Hắn gác một chân của cô lên để khe lồn hở ra. Hắn đứng từ dưới, móc dương vật ra rồi canh ngay khe vào nhét vào ngọt xớt. Cô không có tay vịn, người chới với phải ngã vào lòng hắn để giữ thăng bằng. Thằng Miên cứ đứng đấy, chịch cô Phương theo tư thế thẳng đứng. Tình thiệt là đang bị trói mà thằng Miên nó chịch thế này, cô thấy cứ sao sao ấy, cảm giác nó rờn rợn hơn mọi khi. Thằng Miên nắc khá mạnh, lúc sau hắn còn ôm luôn cô, nhấc bổng cô lên như món đồ chơi. Cô không dám rên lớn vì nghĩ thằng đang nằm bên trong nó nghe. Cô càng mắc cỡ, lồn càng xiết, thằng Miên chơi càng sướng. Hắn nắc một hồi là bắn tinh ào ạt. Người cô và hắn lại đồ mồ hôi ướt nhẹp. Đến lúc xuất tinh xong, thằng Miên mới chịu cởi trói cho cô. Cô giận lấy tay đấm đấm ngực hắn, nhưng bị hắn ôm vào lòng, hun cho một cái thiệt sâu. Cô không nói tiếng nào. Người hắn và cô đều dơ nên lại xối nước chút nữa cho sạch. Cô móc chỗ tinh dịch hắn mới bắn ra vào lồn cô, chìa ra trét vào hắn cho bỏ ghét. Thằng Miên khoái chí cười nhe hàm răng trắng bóc.
Tắm xong, thằng Miên nói:
– Thôi em vào chòi nghĩ chút đi… anh đi đổ mớ tôm lại vô đầm…
Vừa nó hắn vừa chỉ hai cái bao lớn mà hai gã hồi nãy xách. Cô Phương nhìn vào ngần ngại nói:
– Thôi… em đi với anh… em sợ lắm… không vào đâu…
– Em đi theo làm chi… ngoài này tối thui… lại té nữa… em cứ vào đi… làm gì sợ nó… anh trói nó kỹ lắm… không làm gì được đâu.
Nghe hắn động viên, cô cứ ngại nhưng cũng ráng theo lời hắn. Cô che che người bước vào trong chòi. Thằng nhát gan đang nằm một góc đó, thấy cửa mở thì nhìn. Hắn thấy cô vào, hai mắt hắn tròn xoe, nhìn cô trân trân. Thằng Miên nó kêu cô vô chòi mà quên mất là cô đang ở trần thế này. Thằng nhát gan cứ nhìn cô trân trối, làm như nó thèm cô lắm vậy làm cô ngại muốn chết. Cô loay hoay không biết sao vội lại tủ của thằng Miên. Cô mở ra tìm thử coi có cái gì đó mặc lại cho đỡ loã lồ không, chứ giờ này mà mặc áo dài lại, mất công lắm.
Cô đang loay hoay thì nghe thằng bị trói nó gọi nhỏ:
– Cô Phương!
Lại nghe nó gọi đích danh mình, cô giật mình. Cô quay lại. Nó trân mắt:
– Nãy giờ nhìn không ra… giờ thì đúng cô là cô Phương rồi…
Cô đứng xoay người, run run hỏi nó:
– Sao… sao biết tên tui?
– Cô… cô không nhận ra hả… em… em là học sinh của cô nè…
Nghe nó nói vậy, cô giật mình. Cô quay lại gần nó, cúi xuống nhìn rõ. Nãy giờ trời tối, lại nhanh quá làm cô ngờ ngợ nhận không ra, thằng này nó nói không sai, cô nhận ra nó. Thằng này đúng là học sinh trường cô, học cùng khối với Cường nhưng khác lớp thôi, cô cũng dạy lớp của nó. Nhìn thấy nó, cô nhận ra, cô hỏi:
– Em… em là Dương… Dương phải không?
– Dạ đúng! Nãy giờ em cũng không nhìn ra cô… cô khác lúc trên lớp quá…
Vừa nói, nó vừa liếc liếc nhìn cô. Cô đang cúi gần với nó nên hàng họ từ vú tới lồn đều khoe ra rõ mồn một cho nó ngắm. Thấy mình hớ hên quá, cô giật mình đứng lên, quay mặt lại với nó nhưng nghĩ lại cũng vô ích vì nó lại thấy cặp mông tròn rung rinh phía sau của cô. Đứng xoay thế nào cũng không được, cô mắc cỡ quá, vội nói nó:
– Em… em quay mặt chỗ khác đi…
Cô nói xong, nhìn lại thấy nó cúi mặt xuống đất. Cô an tâm hơn, cô hỏi tiếp:
– Sao… em sao lại đi ăn trộm vầy…?
Thằng Dương giải bày:
– Tại… tại nhà em nghèo quá… em mắc đi học… thấy ba mẹ lo cho em cực quá nên em xót… Hồi chiều đi chơi với thằng bạn… nghe nó rủ đi câu trộm tôm ngon lắm… nên em tham… tưởng làm nhanh… về có tiền cho ba mẹ…
Cô nghe nó nói và nghĩ lại thấy cũng hợp lý. Lúc nãy hành động của nó không chuyên nghiệp như gã kia, cứ sợ sệt, lóng nga lóng ngóng, chắc đúng là cái kiểu lần đầu đi ăn trộm rồi. Cô nói:
– Nhưng… ăn trộm là xấu lắm… bắt được người ta đánh cho… em biết chưa?
– Dạ… em sợ rồi… cô… cô nói thằng đó tha cho em đi cô… nó đánh em đau quá…
– Cô… cô không biết đâu…
– Cô giúp em đi mà cô… dù sao em cũng là học trò của cô…
Cả hai vừa nói đến đó, thằng Miên đã đẩy cửa đi vào. Thấy cô đứng xớ rớ ở đó, hắn hỏi:
– Ủa… chuyện gì vậy?
Thấy thằng Miên hùng hổ đi vào, Dương có vẻ hoảng hốt, hắn liên tục van xin:
– Cô ơi… nói ảnh tha cho em đi cô…
Thằng Miên khá ngạc nhiên hỏi cô. Cô Phương ngại ngùng kéo hắn lại một góc. Cả hai xầm xì to nhỏ. Thằng Dương không biết cô nói gì với thằng Miên mà chốc chốc hắn cứ quay sang nhìn nó, rồi gật gật đầu. Một lát sau, cô đứng yên đó mắc cỡ. Thằng Miên lại gần thằng Dương, hắn đá thúc một cái nhẹ vào bụng thằng Dương rồi nói:
– Được rồi… cổ nói vậy thì tao tha cho mày đó…
Thằng Dương mừng rỡ, thoát khỏi trận đòn, hắn cảm ơn rối rít:
– Vậy hả… em cảm ơn anh…
Nói xong, thằng Miên cúi xuống, cởi trói ra cho hắn. Thằng Dương đứng dậy được, chưa chịu đi ngay mà cứ đứng đó xớ rớ. Thằng Miên đe nó:
– Ở đây tao là hiền nhất rồi… may mà hôm nay gặp tao… chứ thằng khác là nó đánh cho tuốt xác… khôn hồn thì mai mốt đừng béng mảng đến đây nghen…
– Dạ… em xin chừa… em không dám nữa…
– Cút…
Thằng Miên đưa tay đuổi, Dương cứ gật đầu cảm ơn rồi từ từ lùi ra khỏi cửa, mắt vẫn cứ nhìn cô. Cô Phương như chợt nhớ điều gì, cô gọi nó lại rồi nói:
– Em… còn… còn chuyện này… em đừng nói ai nghe nha…
Nó đứng đó, cứ nhìn cô trân trân, cúi đầu vâng dạ:
– Dạ… em biết mà cô… em không nói ai đâu…
Thằng Miên lại đe:
– Vậy thì khôn đó… mày bép xép… tao kiếm tận nhà mày đó nha…