Phương đứng giữa đường mà người run run, cô hỏi hắn:
– Anh… anh muốn gì?
Thằng Miên đứng lại gần cô, đưa tay nựng cằm cô rồi nói:
– Không có gì… tại… tại nhớ cô nên qua rủ cô đi chơi thôi…
Cô gạt tay của hắn đi… cô chỉ mặt hắn nói:
– Ai… ai quen gì anh mà rủ rê… anh đừng xáp lại đây… tui… tui la lên à…
Thằng Miên nghe vậy thì cười lớn, hắn nói:
– Ha ha ha… tui cứ lại đó… cô giỏi thì la lên đi…
– Tui… tui la thiệt đó…
– Cô có ngon thì la thử… người ta bắt tui… rồi tui sẽ khai…
– Khai gì… anh đừng hù tui… tối đó… tại anh… anh hiếp tui chứ bộ…
– Ừ thì đúng… tại tui hiếp cô… nhưng… còn chuyện của thằng Cường… học trò cô nữa thì sao?
Cô Phương rụng rời tay chân, cô nắm ngực hắn trở lại rồi hỏi:
– Cường hả… anh… anh tính nói chuyện gì?
– Nè… cô nói chuyện đàng hoàng, bỏ tay ra nha… cô là nhà giáo đó…
Phương nghe vậy thì giật mình, vội bỏ tay hắn ra. Thằng Miên cười cười nói:
– Nhà giáo như cô mà cũng gan quá ha… dám ăn ở với học trò của mình luôn…
Phương nghe vậy muốn đứng không vững, tim đen bị bắn tan tành, cô líu quíu hỏi:
– Sao… sao anh biết?
– Sao lại không? Sau bữa đó tui thấy lạ… nên điều tra thử… ai dè hai người là cô – trò luôn.
Phương hoảng sợ thật sự, cô giờ chỉ muốn chạy, chạy vào trường cầu cứu Cường thôi, nhưng giờ cô đi sao nổi nữa chứ. Cô ôm cái cặp ngay ngực, không dám nhìn thằng Miên, cô hỏi:
– Anh… giờ anh muốn sao?
– … đâu có gì. Nãy tui nói rồi đó. Tui định rủ cô đi chơi thôi mà…
Cô giật mình lùi lại khi hắn định nắm tay cô, cô hoảng hốt nói:
– Không… anh tính đưa tui đi đâu…?
– … đi đâu kệ tui… cô có đi theo không thì nói. Cô không nghe lời tui, tui đứng đây, tui bêu rếu cho cô biết. Nó là đứa nhà giàu, không đi học cũng không sao. Còn cô, người ta mà biết chuyện này, cô đừng hòng đi dạy nữa… cho mất dạy luôn…
Phương nghe nó nói mà muốn xỉu, lao đảo phải dựa lưng vào tường. Hắn lại hỏi:
– Giờ cô tính sao? Có đi chơi với tui không?
Mặt cô mếu mếu như muốn khóc. Cô gật gật đầu:
– Được rồi… tui nghe theo anh… nhưng… anh hứa… đừng nói ai nghe nha…
– Cô ngoan ngoãn nghe lời tui đi… tui không nói ai nghe đâu. Nói ra cũng đâu có lợi gì cho tui đâu. Tui cũng đâu có ý gì đâu… tại… con cặc tui nó nhớ cô quá thôi…
Vừa nói hắn vừa thô bỉ chỉ dương vật đang cương lên sau quần của hắn. Cô Phương gật đầu đồng ý đi chơi với hắn. Nhưng cô nói:
– Anh đợi tui lên nhà thay đồ đã…
Thằng Miên gạt đi, hắn nói:
– Thay làm gì… nhìn cô mặc áo dài vậy càng đẹp. Mình đi luôn đi…
Vừa nói hắn vừa chỉ chiếc xe Honda cà tang của hắn đang đậu ngay trước mặt cô. Sự việc bất ngờ quá, cô không còn cách nào khác phải nghe theo lời của thằng Miên. Hắn leo lên xe nổ máy, bắt cô ngồi sau lưng hắn. Cô mặc áo dài ngồi một bên, tay ôm cặp chứ chẳng dám đụng vào người hắn. Thằng Miên nói cô nín dứt chứ đừng khóc, rủi người đi đường nhìn thấy thì không có lợi cho cả hai. Hắn nói vậy Phương cũng cố ngăn dòng lệ đang chực trào ra. Bữa nay chở cô, thằng Miên này bận cái áo thun bó và cái quần jean. Cô nhìn từ sau thấy cơ bắp hắn nổi gồ ghề lên. Cô sợ là sợ hắn như vậy, nhưng chẳng hiểu sao khi ngồi sau lưng hắn, khi nghe cái mùi mồ hôi nồng nàng đặc trưng của hắn rịn ra, toả ra phía sau, cô thấy rờn rợn cả người. Thằng Miên này nó không chở cô đi tới khách sạn, hay nhà trọ như cô nghĩ hắn sẽ làm mà hắn chở cô đi ra khỏi thị trấn, đi đâu xa lắm mà cô không biết. Cô ngồi sau không dám hỏi hắn. Hắn chạy vào mấy khúc đường xấu, xe tưng tưng, cô sợ té thành thử ra phải vịn lấy eo hắn. Rồi hắn lại thắng gấp, cô chỉ còn biết ôm cặp bằng một tay, tay kia ôm chầm lưng hắn, ép ngực vào lưng hắn. Thằng Miên thấy khoái chí lắm, hắn cố tình làm vậy mà. Hắn chạy một lát thì quay lại, hắn để cặp của cô lên phía trước, chỗ cái baga để cố định vào đó. Cô Phương trống cả hai tay, có thể vịn người hắn chặt hơn. Con đường thằng Miên chở cô đi càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xấu, gập ghền, nhấp nhô, thành thử ra cô phải ôm chặt lấy hắn, nhìn như tình nhân vậy. Cô ngó xung quanh, thấy không còn nhà cửa phố xá nữa, mấy vạt rừng tràm ở phía xa rồi. Lòng cô hoang mang quá, không biết thằng người Miên này nó đưa có đi đâu nữa.
Nhưng cũng may, hắn chạy xe một chút rồi rẽ vào một khu trang trại. Cô Phương thấy chỗ này rộng, có mấy đầm nuôi tôm nằm liền kề nhau. Cả trại lớn vậy nhưng hình như chỉ có vài người trông coi. Thằng Miên này có vẻ quen mấy người đó, hắn chạy xe thẳng vào, gặp ai là giơ tay chào. Ai cũng chào hắn, rồi có vẻ nhìn hắn ngạc nhiên lắm khi thấy hắn chở cô sau lưng. Cũng có người hỏi nhưng Miên chỉ cười. Hắn rất khéo chạy xe ở cái mô đất nhỏ giữa hai đầm tôm. Mấy đầm nước vuông vức, có máy oxy đánh lên sùng sục. Thằng Miên nó chạy một hồi thì đến một căn nhà nhỏ ở rìa khu trang trại. Nói là nhà chứ đúng hơn đây là một căn chòi, chỗ này Miên ở để canh chừng tôm cho chủ. Chòi vậy chớ không phải xây bằng lá, mà xây tường khá khang trang, phía trên có mái tôn che mưa nắng nữa. Thằng Miên đậu xe cái kịch bên hông căn chòi rồi quay lại nhe răng cười với cô, hắn nói:
– Mời cô giáo vào nhà tui chơi!
Cô Phương bước xuống xe, nhìn sơ căn chòi nói:
– Ơ… nhà này của anh hả?
Thằng Miên gãi gãi cái đầu xoăn tít của nó cười rồi nói:
– Nói chơi thôi, chứ tui làm gì có nhà cửa… chỗ này tui ở… để canh đầm tôm cho người ta nè…
Vừa nói thằng Miên vừa chỉ mấy đầm nuôi tôm liên kế nhau. Miên nói:
– Giờ đang trưa nên cô thấy vậy thôi… chứ tầm chiều… nhìn lãng mạn lắm… cũng có mấy đứa thanh niên hay lại đây, mướn xuồng của tụi tui ra giữa đầm ngắm cảnh… tâm sự…
Nghe thằng Miên nói, cô hiểu thêm chút xíu về sinh hoạt của thanh niên ở vùng này. Thằng Miên tỏ ra đon đã, hắn đi vào trước, mở cửa mời cô bước vào sau:
– Thôi… cô vào đây chơi… ở ngoài chi cho nắng…
Thằng Miên nói nên cô Phương cứ để nguyên cái cặp giắt ngoài xe, đi sau lưng nó vào căn chòi. Tay cô vẫn thủ trước ngực, rón rén đi theo hắn từng bước chân. Vào bên trong, mắt cô ngó láo liên. Căn chòi này mái tôn, giữa giờ trưa nên hơi hầm một tý. Bên trong bài trí đơn giản chỉ có cái đèn tròn nhỏ, cái quạt bàn, một cái giường và một cái tủ đồ. Căn chòi có một cửa sổ lớn, không có rèm che, nhìn thẳng ra đầm nuôi tôm. Cô nghe thằng Miên nói chỗ này hắn ở để giữ đầm, nên chắc có cửa sổ rộng vậy, để ban đêm hắn nhìn ra cho dễ. Cô Phương đang ngó lao liên xung quanh thì thằng Miên bất tử quay qua ôm chầm lấy cô. Hắn cuốn cuồn đặt lên môi cô những nụ hôn tham lam. Quá bất ngờ, cô giật mình, cố đẩy hắn ra không cho ôm lấy mình. Bị cô đẩy đẩy, thằng Miên bực mình, tính tát cô mấy cái cho yên như hồi hổm, nhưng hắn nhớ cậu Cường có dặn dù gì cũng không được tát cô nên hắn chùn tay.