Cô giáo Miệt Thứ

Cường phát thêm mấy cái nữa, vừa hỏi cô:

– Đau nhưng thích không…?

Phương cứ ư ư, nhưng im lặng không trả lời. Cường đánh mạnh nữa, hỏi dồn:

– Sao lại im lặng… nói mau… trả lời anh… không đánh chết bây giờ?

Phương không dám để Cường lớn tiếng, sợ tiếng ồn truyền ra xa, cô cố nén… trả lời… một câu trả lời theo địa vị cô là nhục nhã, nhưng đó là sự thật… sự thật trần trụi:

– Ư… thích…

– Thích nhiều không?… Nói mau…

– Thích… nhiều…

– Ha ha… có thế chứ… ui da… mà cứ vỗ đít em bằng tay thế này cũng đau ghê.

Nắc mấy cái, chợt Cường nhìn thấy cây thước hồi nãy cậu làm rớt xuống bàn. Cường với tay chụp cây thước nhựa, dùng nó phát vào đít cô nghe chan chát. Cường thích thú nói:

– Đánh vầy đỡ đau tay… nè… phạt nè…

– Á… đau em… anh làm gì vậy? – Cô ngoái lại, kêu lên khi thấy Cường cầm cây thước nhựa.

– Phạt cái tội cô giáo hư… biểu cởi đồ mà cứ mặc đồ… phạt nè…

Cường thích thú, đánh đít cô mạnh, lằng nào rõ lằng đó. Tay Cường cứ đánh, hông cậu ta đẩy mạnh, mấy cú làm Phương muốn nhào nhào về phía trước luôn. Cô quỳ đó, chịu đựng sức nặng của cậu ta đang thúc tới mình. Cây thịt của cậu ta đâm phầm phập trong người cô, trong khi cây thước nhựa quái quỷ xâm hại vùng mông của cô. Cô rên rĩ:

– Đau… hu hu… đau em… anh nhẹ tay thôi…

Cường coi vậy chứ cũng biết chuyện, cậu ta không đánh vào xương mà đánh vào phần mềm ở mông của Phương thôi. Cái thước vụt vào đít nghe chan chát cho đã tai… chứ chắc cũng không làm cô đau nhiều. Cường thích chí hỏi:
– Sao hả? Mai mốt nói sao nghe vậy? Biết chưa?

– Hu hu… biết rồi… đừng đánh em nữa… dừng đi… đau quá…

Cường thấy nãy giờ chơi cũng đã nên vứt câu thước đi. Tay vào đó, tay cậu ta nắm lấy mông của Phương, tăng thêm lực nắc vào lồn cô. Phương chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bản thân mình sẽ truỵ lạc, sẽ có hành động dâm ô như vậy với chính học trò mình. Nhưng đó là sự thực, hôm nay cô đang quỳ bò ra sàn nhà, cho một cậu học trò ôm lấy mông mình đập dồn dập dương vật vào trong người cô. Cây thịt của Cường bơm phầm phập, cậu ta ôm chặt lấy eo lưng Phương, hai tay luồn dưới bụng cô bóp chặt cặp vú đang thòng xuống. Cường thoáng rùng mình, khi biết mình sắp xuất tinh, cậu ta nói vào tai cô:

– Bữa nay tập uống tinh trùng anh nha.

Phương chưa kịp nói gì, chắc cũng không kịp để phản đối cậu ta nữa. Cường đẩy cô ra, chạy lên đầu, nắm lấy cằm Phương nghiên sang một bên. Cường quỳ một chân, một tay cầm dương vật, đẩy vào miệng cô. Phương ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy dương vật theo ý cậu ta. Cường nắm đầu cô, đập mạnh mạnh cái vào hạ bộ mình. Cậu ta có vẻ thích thú, ngửa cổ gào lên khoái cảm. Cô Phương vẫn mút chùn chụt, cô ngước cặp mắt xinh đẹp nhìn cậu học trò trong phút giây cực khoái. Cường sựng lại, người run bắn lên. Cậu ta cắm sâu dương vật trong miệng cô, phóng tinh ào ạt. Phương ú ớ, cố đẩy người cậu ta lùi ra nhưng không nổi. Từng dòng tinh nóng hổi bắn vào miệng, cô không còn cách nào khác phải nuốt lấy, cổ họng vuốt ừng ực từng cái. Mắt Phương nhắm tịt, lần đầu trong đời thưởng thức ‘sữa chuối’ của đàn ông. Đến khi Cường thoã mãn rút dương vật khỏi miệng cô thì Phương ho sù sụ, đầu cúi gầm, cảm giác dờn dợn đến mắc ói. Một chút tinh dịch, cộng nước miếng trào ra, chảy nhễ nhại xuống sàn.

Cường ngồi gần, vỗ lưng cô động viên:

– Nào… ngoan đi… uống đi cho quen… uống cho khoẻ… hi hi hi…

Phương chẳng dám phàn nàn tiếng nào, chẳng dám la mắng gì Cường nữa, sợ chọc giận cậu ta thêm. Khi cô ngoan ngoãn vậy, Cường lại dịu dàng, cậu ta ôn tồn:

– Lúc đầu nó không quen… em ráng nuốt… bữa sau là thích hà…

Cường vuốt ve Phương mấy cái rồi nhìn đồng hồ. Phương thấy hình như cậu ta đang gấp. Có vẻ như Cường bận việc thật, Phương thấy cậu ta đứng lên, không nói nữa đi vào nhà tắm xối nước ào ào. Phương ngồi đó, cố vuốt ngực để cảm thụ cái vị tinh dịch của cậu ta. Cường nói vậy chứ Phương thấy cái vị tởm lợm, nuốt vào là muốn ói rồi, không biết mai mốt sẽ ra sao đây. Cô ngồi một chút rồi đứng lên, đi lại bàn sắp xếp lại sách vở, cho vào balo của Cường. Đến khi cậu ta tắm rửa xong quay trở ra thì đã thấy Phương chuẩn bị sẵn áo thun và quần lửng để ở trên giường. Cường thích thú sự chu đáo của cô. Cô giáo của cậu ta thiệt hiền dịu, dâm thì dâm đấy nhưng cũng có vẻ đảm đang nữ tính quá đi mất. Thấy cậu ta vội, cô còn giúp cậu ta mặc áo vào cho nhanh. Phương đưa balo cho Cường đeo thì cậu ta nói:

– Thôi em cứ để đây… anh đi sinh nhật thằng bạn rồi lát tối trở lại…

Cô Phương không nói gì, chỉ cúi và gật đầu. Cường vuốt vội mái tóc ướt rồi quay đi. Cô Phương đi theo cậu ta ra đến cửa để khoá cửa lại. Cường ra khỏi nhà, không quên quay lại hôn môi cô một cái rồi nheo mắt nói:

– Ăn cơm rồi ngủ sớm đi… để cửa đó tối anh về… mình chịch tiếp… chịu không?

Phương chẳng nói gì, chỉ mắc cỡ, gật gật cái đầu.

Cường đi được vài bước, chợt nghe cô gọi với lại:

– Anh… ơ… nhớ… nhớ mua…

– … bao cao su chứ gì… anh nhớ mà… yên tâm… – Cường vẫn bước đi nhưng vẫy tay vọng lại.

Cậu ta đi khuất, cái dáng mất hút sau cầu thang. Phương nhìn theo bóng cậu học trò, đến khi rời khỏi khu tập thể mất hút trong tầm mắt mới quay vào nhà.

*

* *

Cường đi rồi là cô Phương đóng kín cánh cửa phòng mình, chỉ đóng hờ lại thôi chứ không khoá từ bên trong, chỉ cần đẩy ngang nhẹ là mở cửa ra được, hồi nãy Cường dặn cô vậy mà. Không có cậu ta ‘làm phiền’ Phương thoải mái làm mấy công việc nhà thường nhật. Cô loay hoay soạn bài, chuẩn bị giáo án cho ngày mai, nấu cơm, rồi ăn cơm. Không khí căn phòng nó tĩnh mịch, lặng thinh đúng y như cái hồi mà cô mới chuyển về. Cũng lạ, hơn hai tuần nay nhiều khi Phương hơi ức chế, ức đến muốn khóc vì cái sự ‘xâm lược’ của Cường vào không gian riêng tư của cô. Cậu ta hỗn láo, mất dạy từ đâu chạy vào hiếp dâm cô xong thì chớ, còn lỳ lợm ở lại bắt cô dạy học, còn… còn liên tục lạm dụng tình dục cô… nghĩ lại thiệt… thiệt là quá đáng… quá đáng lắm. Lẽ ra Phương nên báo công an còng đầu cậu ta cho rồi, mà lẽ ra… lẽ ra lúc này cô không nên… không nên nhớ cậu ta đến vậy. Căn phòng này dường như đã quen với sự trịch thượng của cậu ta, bữa nay không có ai ra lệnh, Phương ngồi ăn cơm một mình ảm đạm cũng thấy mất cả ngon.

Phương cởi đồ, vào tắm rửa. Nhìn đồng hồ thấy cũng tối rồi, cô cứ ngóng ra cửa như chờ ai đó. Phương không mặc đồ nữa mà để nguyên như vậy. Cô giăng mùng, tắt đèn rồi nằm trên giường, chìm vào bóng đêm. Hôm nay trời không có trăng, không có ánh sáng chiếu qua ngạch cửa, len lõi vào nhà. Bên ngoài mùng, tiếng mũi kêu vo ve như chỉ tìm cách chui vào căn cô. Xứ U Minh này quả chẳng hổ danh là ‘Mũi kêu như sáo thổi’. Không gian tối tắm, tiếng mũi kêu như tiếng ru. Phương cứ đập thình thịch, chả biết chừng nào Cường mới về, cậu này hơn hai tuần nay ăn ở với cô chưa nghe nói chuyện cậu ta đi chơi, bữa nay đi về sao… sao mãi giờ chưa thấy. Cậu ta không biết có nói xạo không, đi ăn sinh nhật gì mà lâu vậy. Phương từ im lặng… chán chường… rồi chờ đợi… ngóng trông… rồi bực bội… dỗi hờn… thôi mặc kệ cậu ta… muốn về thì về, không về thì cứ đi đâu cho khuất mắt… Phương nhắm mắt híp lại…

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49Next page
Back to top button