Rõ ràng cô muốn nói với nó rất nhiều, rất nhiều nhưng chẳng hiểu vì lý do gì cô chỉ gọi được tên nó ba lần mà thôi rồi cô lại thở nấc lên, điều này chứng tỏ là tâm trạng cô cũng đang bị bấn loạn, rung động vì đôi môi của nó. Bất ngờ, cô Lan hôn trả lại cho Lợi một cái hôn thật kêu vào má nó rồi cô ngượng ngùng quay mặt đi và chính cái hôn này của cô đã khêu gợi thêm sức mạnh ham muốn của nó, như thổi bùng lên thêm ngọn lửa dục tình trong cõi lòng của cả hai cô trò. Nó lại tiếp tục hôn như mưa như gió như cơn bão ngoài trời lên khắp khuôn mặt mũm mĩm, dễ thương của cô Lan và cô thì lại vừa lắc đầu quầy quậy vừa rên rĩ đón nhận. Bên ngoài, cơn bão số 9 đổ bộ vào Bà Rịa – Vũng Tàu gần một tiếng đồng hồ rồi và lúc này, trong căn phòng ngủ của Lợi, trên chiếc giường nệm ấm êm, hai cô trò hơn kém nhau 10 tuổi càng lúc càng hôn nhau say sưa, ngây ngất trong không gian cũng như thời gian như đang lắng đọng xung quanh cả hai. Dĩ nhiên, cô Lan chỉ thề nguyện là không lập gia đình chứ còn hiện tại, chuyện yêu đương ân ái dù muốn dù không cô không thể nào tránh né cho được trong hoàn cảnh lửa để gần rơm như thế này thì rơm thế nào cũng bén lửa và ngùn ngụt bốc cháy bởi vì cô là một con người. Hơn thế nữa, dù Lợi nhỏ hơn cô những 10 tuổi lại là học trò cũ thế nhưng ở Lợi có một sự quan tâm đồng cảm chia sẽ rất lớn ; bằng chứng là nó tự đứng ra làm một buổi tiệc sinh nhật cho cô, một thiếu vắng to lớn trong cuộc đời cô cho nên trong một thoáng suy nghĩ, cô nhận thấy việc cô trao tặng tình yêu trinh trắng của mình cho nó thì cũng là rất xứng đáng. Vậy là tuy lúng túng và vụng về trong e thẹn, xấu hổ nhưng hai cô trò vẫn hết sức tình cảm, âu yếm dìu đỡ nhau duỗi người nằm xuống tấm nệm ấm êm, đầu cô Lan gối lên gối nằm còn Lợi thì nằm úp lên người cô. Vì đây là lần đầu tiên mới chập chững bước vào tình yêu nên cô không khỏi ngượng ngùng khi nhận thấy đôi môi Mimi, thằng học trò ngày xưa đang mày mò, tìm kiếm đôi môi dày và hơi chề ra của cô.
Cô bẽn lẽn hết nghiêng mặt qua trái rồi qua phải để né tránh đôi môi Lợi nhưng nó vẫn cứ mãi miết cố gắng đeo bám lấy mục tiêu quyết định cho một cuộc tình đầy hoa thơm cỏ lạ.
– Mimi….Mimi! – Một lần nữa, cô Lan lại gọi tên mèo con dễ thương của cô.
Cô Lan thở nấc lên rồi chỉ từ chối trong chốc lát và trong lặng lẽ, cô khẽ nghiêng đầu, hé mở đôi môi cô đón nhận lấy đôi môi của Mimi đế bắt đầu bước vào cõi thiên đàng tình yêu le lói ánh dương dưới trời giông bão. Tuy thật e ấp, vụng về, lúng túng và run rẫy nhưng nụ hôn đầu tiên và cũng là đầu đời của hai cô trò thật là nồng nàn, say sưa, ngất ngây và tuyệt vời làm sao, khiến cho cả tuần sau mà trái tim Lợi vẫn còn cảm thấy bồi hồi, xao xuyến khong sao tả được. Đôi môi cô vốn đã ngọt ngào nay cộng thêm mùi bánh kem thơm lừng và mùi rượu nho ngọt dịu, càng lúc càng luồn sâu vào đôi môi Lợi đến nỗi lưỡi cứ quấn quít lấy lưỡi, răng cọ sát vào với răng. Tuy lúc nãy, hai cô trò mỗi người chỉ uống một ly rượu mà thôi nhưng chừng ấy men rượu vào cơ thể cả hai cùng với men tình bấy lâu nay ấp ủ cũng đủ nhiệt lượng đốt nóng thêm tình yêu của cô giáo với học trò cũ với những nụ hôn môi càng lúc càng tiếp nối kéo dài ra trong cuồng loạn, đắm đuối. Sáu năm về trước, Lợi còn ngồi trên ghế học trò say sưa nghe cô Lan giảng từng bài toán ; giờ đây, cùng trôi qua với dòng thời gian, nó lại mê mẩn ân ái làm tình cùng với cô. Nghĩ cũng thật là chuyện đời sao mà biến đổi nhanh chóng đến thế! Lúc trước, khi còn là học sinh của cô Lan kể cả lúc gần đây, cô trở thành thành viên không chính thức trong gia đình, cô và nó vui vẻ, hòa đồng, đùa nghịch cùng nhau một cách vô tư, hồn nhiên, trong sáng ; vậy mà giờ đây lại trở thành người tình của nhau trong đêm giông tố bão bùng.
Nói như vậy cũng không phải là kết án tử cuộc tình của hai cô trò vì khỏi cần phải bàn tính, ai cũng biết cả hai yêu nhau đều hoàn toàn không phải tội lỗi, loạn luân gì cả vì cô Lan và Lợi là người dưng nước lã với nhau mà, chẳng qua thấy hơi kỳ kỳ một chút thôi do hai cô trò hơn kém nhau những 10 tuổi. Không gian kín mít, vắng lặng của ngôi nhà không hề có lấy một bóng người nào cả trừ cả hai ra khiến cho hai cô trò không còn cảm thấy sợ hãi điều gì cả tính luôn cơn bão bên ngoài ; cô Lan và Lợi càng lúc càng dạn dĩ hơn, táo bạo hơn để trao tình, trao thân cho nhau tuy có phần nào vẫn còn lúng túng, vụng về, ngượng ngập. Cả hai đều tỏ ra thật thong thả, thật từ tốn trong tình ái vì đâu có gì hối thúc hai người đâu mà phải gấp gáp, vội vàng. Trong thâm tâm, Lợi thừa hiểu đây là lần đầu tiên cô giáo mình làm chuyện yêu đương, ân ái nên ngay từ lúc đầu, nó tỏ ra thật trân trọng, tế nhị và rất nhẹ nhàng, nâng niu, âu yếm cô từng ly từng tý một chứ hoàn toàn không hề hùng hục, thô lổ, chiếm đoạt cô một cách ích kỷ, cá nhân. Chính vì ưu điểm này của nó mà cô Lan tỏ ra nể phục nó ngay từ lúc đầu dẫn đến chấp nhận cùng nó dệt mộng uyên ương hồ điệp và do vậy từ tình cảm cô giáo với học trò sáu năm trước cho đến bây giờ, cô và nó đã cùng chuyển đổi thành tình yêu đôi lứa. Lúc này, toàn thân cô Lan không ngớt run rẫy, quằn quại, co giựt trong khi đó thì hai bàn tay Lợi mày mò vừa mở xong hai hột nút ốc nơi cổ và ngực chiếc áo đồ bộ trắng chấm bông tím của cô. Dĩ nhiên, cô thừa biết điều đó và cô rất hoang mang, phân tâm là không biết chấp nhận hay phản đối đây ; giữa lúc cô vẫn còn đang phân vân đứng giữa hai dòng nước thì thằng học trò cũ lại tiếp tục tháo mở hột nút ốc thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng là hột nút áo thứ năm của cô.
Tuy đôi mắt cô nhắm nghiền nhưng cô vẫn tỉnh táo chứ không phải là ngủ say và lúc này, cô lại rất đồng tình với Lợi sau khi nó cởi hai vai áo cô xuống bằng cách lần lượt nghiêng người hết qua bên trái rồi qua bên phải, kế đó là co duỗi hai cánh tay rút ra khỏi hai ống tay áo của mình. Trong lúc để chiếc áo cô lên phía đầu giường, nhờ có ánh sáng lập lòe của ngọn nến trong đêm bão mà chưa gì Lợi đã trông thấy hai gò ngực cô đầy đặn, phập phồng trong chiếc nịt vú màu trắng mới tinh nữa kín nữa hở. Lúc này, gia đình nó đang ở Sài Gòn tại nhà bác Dương qua kênh truyền hình cũng đã biết được thông tin về cơn bão số 9 đổ bộ vào hoành hành và tàn phá Bà Rịa – Vũng Tàu ; tuy biết là nhà mình rất chắc chắn nhưng ai nấy đều rất lo vì chỉ có mình nó cùng cô giáo Lan ở nhà, nếu xảy ra sự cố gì thì hai người khó mà xoay sở. Họ đâu có ngờ rằng mặc kệ mưa gió bão bùng, hai cô trò vẫn cứ thản nhiên say đắm và ngất ngây làm tình, ân ái ngay trên giường ngủ của Lợi. Bên ngoài, bão vẫn gào thét ầm dữ dội nhưng bên trong căn phòng hoa chúc của cô Lan và Lợi, cả hai đều đang yên lặng trong hơi thở bồi hồi, xao xuyến khi cô nhỏm lưng lên cho nó luồn hai bàn tay xuống tìm cách mở hai cái móc sắt nhỏ cài chốt hai sợi dây chiếc nịt vú của cô. Một tiếng phựt khe khẽ vang lên và chỉ trong chốc lát, hai cái móc sắt nhỏ ấy đã rời khỏi hai lổ khoen cài, cùng lúc đó là chiếc nịt vú đã không còn bó sát vào người và tuột lệch xuống dưới. Cũng như khi nãy, Lợi thận trọng để chiếc nịt vú lên phía đầu giường nệm, cạnh chiếc áo của cô và chỉ trong chốc lát, khuôn mặt nó đã từ từ úp xuống giữa vòng ngực cô giáo Lan mềm mại, êm ái như bông gòn. Phải nói rằng bộ ngực cô Lan thật đẹp, thật tuyệt vời không ngôn từ nào diễn tả được và cũng không bút mực nào vẽ lại cho giống ; hai bầu vú cô chẳng khác hai trái bưởi đang độ chín tới với làn da trắng hồng, phập phồng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển, gấp gáp và tựa hai hòn hỏa diệm sơn nơi đảo quốc Nhật Bản đẹp màu hoa anh đào chuẩn bị phun trào nham thạch. Cô Lan quằn người lại và miệng cô khẽ bật lên tiếng rên khi miệng Lợi từ từ hé mở nhè nhẹ ngậm nút lấy đầu núm vú phải cô giáo, còn bàn tay phải của nó lần lên nắn bóp bầu vú trái còn lại.