Khoảng 3 phút sau, khi nghe Lợi lên tiếng cho phép, cô Lan từ từ mở mắt thì cô trông thấy ngay trên bàn một ồ bánh sinh nhật lung linh 26 ngọn nến mê ly, huyền ảo cùng một chai rượu nho và hai cái ly. Khi chưa mở mắt, cô cũng đã cảm nhận được sự khác lạ vì cô ngửi thấy mùi diêm quẹt và dường như có ánh sáng lập lòe trước mắt. Cô há hốc miệng, tròn xoe cặp mắt hết nhìn Lợi lại nhìn bàn tiệc, biểu lộ sự kinh ngạc vô cùng vì cô không hiểu tại sao thằng học trò cũ lại biết được hôm nay là sinh nhật của cô. Để trả lời cô, Lợi đưa trả tận tay cô tờ sơ yếu lý lịch mà cô làm rơi lúc sáng. Mở tờ giấy ra xem, cô Lan chắc chắn là không còn thắc mắc nữa, cô gấp tờ giấy lại để lên kệ sách rồi bỗng dưng, hai hàng nước mắt lại lăn tròn thành dòng trên hai gò má bánh bầu của cô. Lợi trân trọng rót rượu nho ra hai cái ly, nó trao tận tay cô một ly và nó cầm ly còn lại.
– Em xin chúc mừng sinh nhật cô!
Cô Lan xúc động cầm ly rượu từ tay Lợi, khẽ cụng vào ly của nó và hai cô trò cùng nhấp một ngụm rượu nho ngọt ngào, thơm tho.
– Em mời cô thổi nến và cầu nguyện đi cô!
Làm theo lời Lợi xong, cô Lan bùi ngùi nói :
– Thật sự Mimi làm cô bất ngờ và xúc động quá! Mimi biết không, hồi cô còn nhỏ thì không nhớ nhưng từ năm mười tuổi cho đến bây giờ, cô mới thấy sinh nhật Mimi làm cho cô là sinh nhật lần đầu tiên đấy. Cô cám ơn Mimi nhiều. Cô vui lắm, Mimi ơi!
Bỗng dưng, điện cúp khiến không gian trong nhà tối đen như mực đến nỗi ngửa bàn tay cũng không trông thấy gì cả. Cũng may lúc nãy, Lợi có mang theo đèn cầy lớn nên nó lật đật đốt lên cho sáng nhà. Lúc bấy giờ, hai cô trò mới để ý nghe thấy bên ngoài, lẫn trong tiếng mưa rào rào rớt xuống mái tôn còn có cả tiếng gió ào ào vùn vụt. Cô Lan và Lợi lật đật chạy đến hé cửa sổ một chút nhìn ra thì một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt hai cô trò. Tuy bầu trời tối đen như địa ngục nhưng những luồng gió xoáy trôn ốc cấp 11-12 vẫn cứ thấy đường vùn vụt thổi đến như muốn bốc hết mọi vạn vật tung lên trời. Cô Lan run sợ, quay qua ôm chặt lấy Lợi :
– Bão tới rồi, Mimi ơi! Cô sợ quá!
Lợi cũng ôm chặt lấy cô giáo của nó và trấn an :
– Cô đừng sợ. Có em ở đây mà!
Nó buông cô Lan ra rồi đóng chặt cửa sổ lại và hai cô trò trở lại ngồi nơi bàn, tiếp tục tiệc sinh nhật. Cô Lan tay run run dùng dao cắt bánh cho vào hai cái dĩa, đưa Lợi một dĩa và cô một dĩa. Hai cô trò cố quên đi cơn bão số 9 đang hoành hành bên ngoài, vừa dùng thìa ăn bánh vừa nhấm nháp rượu nho.
– Cửa ở nhà dưới, Mimi đóng kỹ hết chưa? – Giọng lo lắng, cô Lan hỏi.
– Ban nãy, em đóng cẩn thận rồi cô ạ! Hồi chiều, lúc mua đèn cầy nhỏ, bà chủ quán nói linh ghê. Bả nói em mua thêm đèn cầy lớn để phòng hờ tối nay bão tới, cúp điện thì có mà đốt. Giờ đúng là bão tới thiệt!
Trò chuyện khoảng nữa tiếng, hai cô trò dọn dẹp bàn tiệc ; cô Lan đậy nắp hộp bánh còn dư gần ¾ rồi cô cầm lên cùng với dao, dĩa và thìa còn Lợi đậy nút chai rượu còn dư hơn nữa và cất tạm lên kệ sách của cô Lan. Một tay nó cầm kẹp hai cái ly, tay kia cầm nến soi đường cho cô đi xuống nhà dưới. Sau khi rửa sạch sẽ các thứ, hai cô trò quay trở lên lầu, Lợi soi đèn cầy cho cô Lan thấy đường rẽ vào phòng cô.
– Cô chờ em chút, để em ra trước lấy thêm đèn cầy! Nó vừa nói vừa bước nhanh ra trước.
Khi trở vào thì cùng với cô Lan, Lợi phát hiện ra cửa sổ phòng cô bị một đường kẻ nứt dài và qua đó, nước mưa từ ngoài hắt vào ngay giường ngủ của cô. Lập tức, Lợi vội vàng cắm cây đèn cầy lên đầu tủ quần áo rồi nhanh nhẹn cùng cô nhào vào tháo mùng, ôm gối cùng mền ra, lột tấm drap nệm và kéo tấm nệm ra khỏi giường sắt. Cũng may do phát hiện sớm nên mền và gối chưa bị ướt ; chỉ có mùng, drap và nệm bị ướt ngay giữa. Lợi bảo cô Lan ôm gối và mền sang phòng nó mà ngủ rồi nó mang mùng, drap và nệm ở phòng cô ra gian trước ; nệm và drap nó hong trên nền gạch bông, còn mùng thì nó kéo giãn ra dắt tạm qua hai ghế đẩu. Lợi trở vào phòng, cắm cây nến cháy sáng lên đầu tủ sách và để thêm hai cây đèn cầy sơcua nữa ; khi nó nói cô ngủ ở đây còn nó xuống nhà dưới ngủ thì cô giãy nãy lên :
– Hổng được đâu, Mimi! Một mình cô trên này, cô sợ lắm. Giường còn rộng mà, ngủ chung cũng đâu có sao.
Thấy cô Lan ngủ một mình trên lầu cũng tội nghiệp, nhỡ xảy ra sự cố gì thì cô cũng khó lòng xoay sở cho kịp ; nghĩ vậy, nó đổi ý liền cởi quần tây mắc lên móc gắn trên vách phòng rồi chỉ còn quần đùi với áo thun, nó lên giường nằm xuống ở mé ngoài còn cô Lan nằm mé trong và hai cô trò đắp chung nhau cái mền của cô. Căn nhà của gia đình Lợi được xây cất rất chắc chắn cho nên dưới cơn bão số 9 giông kéo gió giựt như thế này vẫn không hề suy suyễn. Trừ sự cố nhỏ ở phòng cô Lan, hai cô trò nằm trên giường nệm ấm êm trong căn nhà cửa đóng then cài kín mít, chỉ thỉnh thoảng mới nghe một vài tiếng gió rít khe khẽ trên mái tôn chứ ngoài ra cả hai không còn cảm nhận nào khác. Nhiệt độ trong nhà lúc này khoảng chừng 27-30 độ, lại không có muỗi nên không cần buông mùng, chỉ việc trùm mền kín người là đủ để cảm thấy dễ chịu vô cùng. Lợi thủ thỉ bên tai cô Lan :
– Ôi, chưa bao giờ lại thấy dễ chịu như lúc này! Đêm nay cứ việc ngủ thẳng giấc đến trưa mai cũng được nữa, khỏi phải đi học. Cô biết không, thật may cho em là môn Sinh và môn Địa ngày mai em chưa có học bài.
– Vậy ngày mai, Mimi cứ việc ngủ đi và đừng có dậy ăn cơm nghe chưa? Cô Lan rúc rích vừa cười vừa nói.
– Nè, Mimi! Khi nào là sinh nhật em vậy?
– Sinh nhật em là ngày 28 tháng 11 đấy!
– Nè, cho dù bố mẹ Mimi có làm sinh nhật cho Mimi hay không thì cô hứa là thế nào cô cũng sẽ tổ chức cho Mimi, Mimi chịu không?
– Ngu gì mà hổng chịu! Lợi kéo dài giọng ngái ngủ.
Bất chợt, nó tỉnh ngủ ngay cùng cô Lan ngồi nhổm dậy, ôm cứng lấy nhau mà run như cầy sấy vì có một cành cây to ở bên ngoài từ đâu bay đến đập mạnh vào cửa sổ phòng ngủ tạo thành tiếng ầm khủng khiếp. Nỗi sợ hãi từ từ rồi cũng tan biến đi vì chẳng hề có sự cố nào xảy ra cả nhưng hai cô trò vẫn cứ ôm chặt lấy nhau và chẳng mấy chốc, mùi xà bông Camay cùng mùi da thịt từ nơi mái tóc, thân thể người cô giáo cũ nhẹ nhàng lan tỏa vào tâm hồn Lợi qua con đường khứu giác khiến nó bỗng dưng phút chốc trở nên ham muốn thèm khát cô vô cùng. Hơi ấm tỏa ra từ thân hình mảnh mai cùng những cảm giác mềm mại nơi tấm lưng thon thả và gò ngực vun tròn của cô đã kích thích nó phát ra một luồng điện sinh học từ dưới xương cùng, rần rật chạy dọc lên hai bên cột sống đến trung ương thần kinh rồi lan tỏa đi khắp châu thân. Nó không thể nào lý giải được vì sao nó lại đột biến tâm trạng như vậy trong khi từ trước đến giờ, thật tình nó hoàn toàn không hề có ý nghĩ, tư tưởng hoặc mưu đồ nào đối với cô cả ; vậy mà giờ lại như vầy, thiệt không thể nào hiểu nổi. Lúc này, Lợi không cần biết cô Lan suy nghĩ ra sao, đồng ý hay là phản đối mà nó chỉ còn biết hành động theo bản năng con người mà thôi. Nó kề sát mặt xuống, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc bumbe demigarcon óng ả, mịn màng như nhung của cô Lan và cô thì cứ ngỡ thằng học trò muốn cô bớt sợ nên mới hôn cô như vậy, do đó cô yên lặng không nói gì cả ; nào ngờ, sự yên lặng của cô mà Lợi cứ ngỡ đó là sự đồng ý nên vô tình trở thành một cái phao nổi cho đôi môi nó tiếp tục trượt dài tới lần xuống trán, xuống mắt, xuống vành tai cô. Khi nó hôn lên gò má bánh bầu bên trái cô Lan thì đôi môi cô khẽ mấp máy :
– Mimi….Mimi….Mimi!