Gặp lúc khác, chắc là nó đã làm mình làm mẩy lên rồi nhưng vì lúc này bên cạnh nó luôn luôn có sự hiện diện của cô Lan trong nhà do đó, nó hoàn toàn không hề cảm thấy buồn chút xíu nào cả ; trái lại, nó cảm thấy vui vẻ vô cùng vì nếu đêm nay trời đừng mưa thì chắc chắn hai cô trò thế nào cũng sẽ đi xem phim với nhau mà không cần phải xin phép gia đình. Sau khi xe lăn bánh và cô Lan cũng đã đạp xe đi dạy, trước lúc đi học, bất chợt nó thấy có một tờ giấy gấp đôi rớt nơi cửa phòng cô Lan liền cúi xuống lượm, mở ra xem thì đó là tờ sơ yếu lý lịch của cô vô ý đánh rơi. Trên tờ sơ yếu lý lịch ghi “Trần thị Nhật Lan, sinh ngày 7/10/…Ủa, hôm nay là sinh nhật của cô, sao mà mình không biết vậy kìa? Quả là mình thật quá vô tâm! Với ý nghĩ là phải tự mình chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn cho cô giáo cũ của mình, Lợi cất tờ giấy vào cặp để trưa hay chiều trao lại cho cô Lan và hân hoan đi đến trường mà hoàn toàn không hề biết trời sắp đổ mưa. Ba ngày trước, chị Hường có cho nó 300.000đ và nó chưa xài gì cả, như vậy nó sẽ dùng số tiền ấy để làm tiệc sinh nhật cho cô Lan thì quá hợp lý rồi. Sau khi thi khảo sát hai môn Ngữ văn và Toán xong, trên đường về, Lợi ghé tiệm bánh Hoàng Phương, đưa cho họ 100.000đ đặt một ổ bánh sinh nhật khắc hàng chữ “Mừng sinh nhật cô Nhật Lan lần 26”. Buổi trưa, sau khi ăn cơm và nghỉ ngơi xong, do trời đổ mưa nên hai cô trò mặc áo mưa và Lợi nổ máy chiếc xe Honda Dame chở cô đến trường dạy học. Đến cổng trường, cô Lan nói :
– Chiều nay, 3 giờ là cô dạy xong rồi. Còn Mimi mấy giờ mới thi xong?
– Dạ, cũng 3 giờ cô!
– Vậy cô chờ Mimi ở đây rồi hai cô trò mình đi chợ nghe. Ở nhà hết đồ ăn rồi!
Lợi vâng dạ rồi quành xe lại, chạy thẳng đến trường cấp III Châu Thành, gửi xe vào nhà xe của trường rồi vào lớp. Chiều nay chỉ thi mỗi một môn Anh văn, do đề thi cũng dễ nên nó làm bài xong sớm, lúc 2 giờ rưỡi nó đã nộp bài và lấy xe ra khỏi trường. Lúc bấy giờ, mưa đã tạnh, Lợi ghé tiệm bánh hồi trưa để lấy ổ bánh đã đặt. Nó sang tiệm tạp hóa bên mua một chai rượu nho và khoảng 30 cây đèn cầy nhỏ. Bà chủ quán nói :
– Hôm nay là sinh nhật cháu à?
– Dạ, không. Sinh nhật cô giáo cũ của con. Cô ở trọ nhà con.
– À, ra vậy. Học trò cũ sao mà tốt quá vậy? Sẵn mua thêm đèn cầy lớn đi cháu. Rủi ro tối nay, bão có tới, nhà đèn cúp điện thì cũng có cái mà đốt cho sáng nhà sáng cửa chứ.
Nghe bà chủ quán nói, Lợi thấy cũng có lý nên mua liền một lúc 10 cây đèn cầy lớn rồi chào bà ra về. Nó về nhà, dông tuốt lên lầu, cất giấu ổ bánh, rượu và đèn cầy trong phòng của nó rồi nổ máy xe phóng thẳng về hướng Long Toàn, đến ngay cổng trường Tiểu học Trường Sơn để đón cô Lan. Khoảng 5 phút sau, cô Lan đi từ trong trường ra, tươi cười ngồi lên yên sau xe Lợi. Lợi từ từ tăng ga, điều khiển xe chạy ra chợ mới Bà Rịa. Ra đến nơi, dựng xe trước một cửa tiệm đã khóa cửa nơi dãy phố lầu, nó chờ cô vào chợ mua thức ăn khoảng 30 phút và sau đó, hai cô trò lên xe về nhà trong khi trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những đám mây đen u ám. Rất may cho hai cô trò là khi cả hai dắt xe vào hẳn trong nhà rồi thì mưa mới từ từ rớt hạt. Cô Lan lên lầu thay quần áo rồi trở xuống nhà dưới và đây là lần đầu tiên cô trổ tài nội trợ tại nhà Lợi.
– Cô có cần em giúp cô việc gì không cô?
– Có, chỉ cần cô nấu xong rồi là Mimi phải xuống ăn, được không?
– Dạ được nhưng cô nhớ là đừng có cho em ăn cơm ba tầng đó!
Cặp mắt sắt như dao cau của cô Lan tặng cho Lợi một cái lườm vừa dữ lại vừa rất hiền khiến nó vừa cười vừa chạy trốn lên trên lầu. Vào phòng ngủ, nó thay chiếc áo chemise trắng học sinh bằng chiếc áo cũ mặc ở nhà và vẫn mặc quần tây. Ổ bánh sinh nhật khi nãy nó để trên đầu tủ sách vở, nó đến mở nắp hộp ra, lấy đèn cầy nhỏ từ túi nilon lần lượt cắm 26 cây sát xung quanh ổ bánh. Lúc bấy giờ, bên ngoài trời đổ mưa mỗi lúc một lớn và dĩ nhiên là không hề một ai biết trước được là cơn bão số 9 khoảng 4-5 tiếng nữa là sẽ đổ bộ vào Bà Rịa – Vũng Tàu như một chuyến viếng thăm của thủy thần. Khoảng nữa tiếng đồng hồ sau, Lợi nghe tiếng cô Lan gọi nó xuống dùng cơm tối. Ở nhà, phải nói đây là bữa cơm tối đầu tiên mà Lợi cảm thấy rất ngon miệng và vui vẻ như thế này! Bữa cơm cũng không phải là cao lương mỹ vị cho lắm, chỉ có chả cá thu chiên vàng xắt miếng chấm nước mắm dầm ớt xanh, canh khổ qua nấu tôm và lòng heo xào dưa cải chua. Hai cô trò vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
– Nhà Mimi dự cưới ở Sài Gòn khi nào mới về?
– Ngày mốt mới về lận cô. À, cô ơi! Phải chi trời đừng mưa thì tối nay hai cô trò mình đi xem phim được rồi. Tiếc quá, lâu rồi mà vẫn chưa có dịp.
– Đừng lo, thế nào rồi cô và Mimi cũng có dịp để đi cho coi – Ngưng giây lát, cô Lan tiếp – Mimi này, khi nào nghỉ hè, Mimi nhớ tìm một công việc gì đó cho cô làm với nghe!
– Ừ, để em hỏi chị Hai em thử coi. Vậy chứ hè cô không về Bình Dương à?
– Chyện dài lắm, tí nữa lên lầu cô kể cho Mimi nghe. Mimi biết không, đã ba mùa hè rồi cô không về quê. Ở dưới Đất Đỏ, cô còn kiếm được chổ dạy thêm trong hè với khoảng mười mấy đứa học trò nên sống tạm đủ. Còn ở đây thì chưa chắc gì kiếm được chổ dạy thêm như thế.
Ăn uống xong, cô Lan lau bàn ăn và dọn rửa chén bát, còn Lợi thì lên lầu không quên mang theo diêm quẹt, hai cái ly thủy tinh, hai cái dĩa, hai cái thìa và một con dao nhỏ. Khoảng nữa tiếng đồng hồ sau, nó mang theo khăn và quần áo xuống nhà dưới, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ ; mười phút trôi qua, trịnh trọng trong chiếc áo thun kiểu màu xanh dương và chiếc quần tây, nó trở lên lầu vì dù gì đi nữa, tối nay nó đứng ra tổ chức tiệc sinh nhật cho cô giáo cũ của nó thì lý nào nó lại lượm thượm cơ chứ! Lát sau, nó lại xuống nhà đánh răng và súc miệng, trong khi đó thì cô Lan đang ở trong phòng tắm. Ban nãy, khi cùng cô Lan từ chợ về, vì trời mưa nên Lợi đã cẩn thận đóng kín cửa ra vào, cửa lớn và các cửa sổ ; giờ thấy mưa lớn quá, nó dạo một vòng kiểm tra lại cho yên tâm. Cô Lan đã tắm xong và đi lên lầu, còn Lợi đi tắt hết đèn các phòng ở dưới tầng trệt mới lên sau. Ra gian trước lầu, dưới ánh sáng trắng bạch rực rỡ của ngọn đèn neon gắn giữa trần nhà, nó chợt trông thấy cô Lan thật tươi tắn và dễ thương trong bộ đồ bộ may bằng vải trắng chấm bông tím đang ngồi chải tóc nơi bàn làm việc. Giờ đây, dĩ nhiên là nó không thể nào ngờ được rằng đêm nay, cái thân thể mảnh mai và đầy đặn của cô giáo cũ lại nằm trong vòng tay ôm của nó. Lợi ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh cô rồi cô bắt đầu đằng hắng, từ tốn kể cho nó nghe những chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ nhục nhằn, cay đắng của cuộc đời cô. Số là ba cô mất từ lâu và vào năm cô 21 tuổi, mẹ cô đi bước nữa tái giá cùng một người đàn ông cùng tuổi góa vợ đã lâu. Cô có tất cả năm anh chị em gồm một anh, một chị và hai em gái. Mới chưa đầy bốn tháng chung sống, ông ba dượng của cô đã lộ nguyên hình là một con quỷ râu xanh và trong vòng bốn năm, hắn đã tìm đủ mọi cách giăng bẫy, lừa đảo, đe dọa kể cả dùng đến vũ lực để chiếm đoạt hai em gái của cô, ngay đến chị gái của cô tuy đã có chồng có con rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha. Chỉ có cô Lan là hắn chưa đụng đến được vì cô phải đi qua tỉnh khác dạy học, cô ít khi về nhà và do chị cô viết thư cảnh báo cho cô hay sự tình ở nhà xảy ra như vậy nên cô đành cắt đứt quan hệ, ly khai với gia đình ; thậm chí ngày Tết, ngày giỗ cô cũng không về nữa là. Lúc mới xảy ra vụ đầu tiên với cô em gái út, mẹ cô vì thể diện gia đình nên chỉ nhỏ nhẹ lựa lời khuyên bảo chồng nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy, phần vì cứ bệnh lên bệnh xuống nên bà đành ngậm ngùi nuốt nước mắt chỉ biết kêu trời, than thân trách phận mà thôi. Chị gái cô ở bên nhà chồng thì không nói, chỉ tội hai em của cô lần lượt phải bỏ học vì khủng hoảng tinh thần và hiện nay cũng đã bỏ nhà ra đi không nói lời từ biệt. Đó chính là lý do vì sao mà cũng như những hè trước, cô Lan dự định là hè này ở lại Bà Rịa để kiếm việc làm thêm. Những chuyện đau lòng xảy ra trong gia đình cô cũng chính là nguyên nhân khiến cho cô phải ngán ngẫm chuyện chồng con và từ đấy, cô trót tự nguyền với lòng là không bao giờ lập gia đình mặc dù cũng đã có một vài người ngõ ý cùng cô chứ hoàn toàn cũng chẳng phải là do duyên kiếp cô hẩm hiu ế muộn. Thật tình, Lợi chẳng dè cô Lan, một cô giáo lúc nào cũng hay cười, hay đùa và yêu đời lại có một hoàn cảnh sống éo le, bi đát đến như vây. Vậy là tiệc sinh nhật tối nay do nó sắp xếp đâu ra đó cho cô cũng không phải là thừa vì sẽ mang lại thật nhiều nụ cười hạnh phúc cho cô, giúp cô quên đi được những chuyện đời đắng cay, nhục nhã kia.
– Giờ em yêu cầu cô nhắm mắt lại đi. Khi nào em cho phép thì cô mới được mở mắt ra. Không được ăn gian nghe!
– Gì mà bí mật vậy, Mimi? Rồi, cô nhắm mắt đây!