Tiếng lục cục mở cửa lôi tôi ra khỏi giấc ngủ nướng. Chợt nhớ ra bữa nay thứ năm, nhà trường nghỉ nên tôi cố nằm thêm một lúc nữa. Nhìn ánh sáng nhờ nhờ từ ô lưới sát trên cửa hắt vào, tôi thấy hình như chưa có nắng. Tôi lười biếng kéo tấm chăn đơn lên kín mắt để bóng tối phủ dễ ngủ hơn. Tiếng chị Phương dựng tôi dậy ào ạt như mưa sa. Lần nào chị ấy tự tiện đến cũng gây ồn ào như vậy. Chị Phương là chủ nhà trọ của tôi, gia đình chị ở phía trước, còn tôi thuê dãy nhà phía sau. Chị Phương sàn sàn tuổi tôi, nhưng vì có chồng con nên có vẻ già dặn chứ không bông lông con nít như tôi. Thấy tôi độc thân bừa bộn, chị thường mượn ngày nghỉ đến thu dọn nhà hộ. Tôi thuê căn phòng bé tí mà không giữ được nếp gọn ghẻ. Chị thường gắt gỏng: cậu bẩn quá, quần áo thay quẳng tứ tung, mền mùng ẩm cũng chẳng giặt. Nhân có chị giúp, tôi càng ỷ y bỏ loàm toàm đầy nhà. Một lần bất cẩn để chị bắt gặp cái quần dính đầy khí khô cứng như mo cau, tôi mắc cỡ quá sức. Chị Phương bêu cái quần cho tôi nhìn mà kêu oang oang: cậu làm thế này à. Thực ra, chị nghĩ là tôi thủ dâm nên trách mắng. Đến khi nghe tôi kể bị mộng du chị mới ớ ra và có vẻ thương hại. Chị bảo: trai mới lớn thường mơ tưởng bậy, đừng dại mà tự vọc mình. Quen tay làm bộ phận hỏng đi, sau không còn tự nhiên, vợ nó trách đấy. Tôi dấu kín việc nằm mơ thấy mình làm tình với chị nên bắn dữ dội, cả một khoảng phía trước dây rớt cứng òm. Chị ngửi kêu tanh, làm tôi ngượng bằng chết. Bữa nay chị lại đến, đuổi tôi quầy quậy như xua tà, tốc chăn, kéo tay lôi. Tôi van xin để ngủ thì chị bất kể xốc vô cù léc cho tôi phải thốc lên. Ngặt cái, con trai sáng dậy buồi cứng ngắc nên tôi phải lom khom dấu che. Chị Phương biết mười mươi nhưng vốn thích trêu nên cà khịa: sao cậu không đứng thẳng lên hả. Tôi ấp úng tại…tại… mà miệng không mở thốt lời được. Tôi vơ cái chăn đơn che thì chị Phương giật kéo ra. Y như hai người đang lừa thế đấu vật. Cái áo chị mặc khoét rộng như loại áo dài không cổ nên khi chị cúi xuống giành tấm chăn, tôi nhìn thấy hết trơn bộ ngực nặng của chị. Điều này càng làm buồi tôi ngỏng tột độ. Đã vậy chị còn áp sát vô giành làm hai vú bị trì kéo nhảy nhót tưng bừng dù được cái nịt vú giữ che chằng chịt. Tôi hét lên: đừng mà chị, em muốn chết lên đây này. Chẳng biết vô tình hay cố ý, chị càng gắng sức kéo chăn. Tôi châng hẩng khi đáy quần đội cao như cái dùi ló ra trong bọc. Chị Phương cũng choáng khi nhìn thấy cái vật lù lù nên đứng chết trân, ôm lấy chăn trước ngực. Tôi lắp bắp nói với chị: sao chị lại ép nài tôi, bữa nay chị lại còn mặc cái áo ác ôn, tôi đang khốn khổ vì của nợ lại thấy bùng nhùng vú chị, làm sao không ngỏng bạo. Chị Phương sững đi. Tôi cũng chẳng cần e thẹn nữa cứ đứng thẳng băng làm buồi dái chọc lừng lững ra ngoài. Chị Phương quay ngoắt đi, mặt thoáng đỏ. Tôi chụp chị từ phía sau, giụi mặt vào sau gáy chị, miệng đớp mấy sợi tóc mai làm chị nhột. Chị nhúc nhích tránh qua tránh lại, tôi bị hớp hồn vì tánh nũng nịu của đàn bà. Tôi quàng tay ôm gọn lấy ngực chị, chị Phương thu tay che giữ không cho chạm vào vú. Cơn dục bùng bùng lên, che mờ tịt mắt mũi tôi. Đứa con trai càng bị cấm đoán thì càng tỏ ra khao khát háu ăn. Tôi đã thấy hai quả vú lủng nhủng của chị thì bắt nhịn làm sao nổi. Nên mặc chị ép co, tôi mạnh bạo vùng gỡ tay chị ra. Hai chị em kẻ vật người chống nên đeo nhau trèo trẹo. Tôi đã khống chế banh được hai cánh tay chị và bàn tay tôi đã ôm tóm lấy mỗi bên vú của chị. Đôi vú nuôi con nhúng nhính sữa nên mềm êm và đầy đặn quá thể, tôi ập được vào thì bóp ồm ồm. Tôi nghe rõ tiếng xọp xẹp của vải nịt vú bị vò kêu giòn tan như giấy bóng kiếng. Tôi đeo chị quá khít nên dù chị Phương chống đối vẫn không thoát. Tôi bóp hai vú mà hổn hển van xin: chị cho tôi bóp một lúc, tôi thèm quá. Không biết mặt tôi lúc đó nghệt ì ra sao mà chị Phương chép miệng than: thèm gì mà đờ đẫn ra, thấy tội. Dù không chính thức nhận cho phép hay không, chị Phương đứng yên, tôi lợi dụng ngay, lòn thọc hai tay vào dưới áo để vò măn hai vú. Chị Phương mặc cái áo nịt bằng vải chúc bâu mềm, dịu như sa tanh nên vú chị áp sát lên áo. Tôi vừa bóp vừa dùng đầu các ngón trỏ khảy vào núm vú thì nhanh chóng cả hai đều cứng săn vón hòn lại. Tôi chuyển vội sang ấp hai tay căng bầu vú, trong khi các ngón cái và ngón trỏ vê tròn tròn hai đầu vú cật lực. Tôi thấy chị Phương rùng mình như bị rét và sữa ọc ra thấm ướt đầu nịt vú chây chớt. Tôi thích quá càng vê bóp nhún hai núm vú, sữa càng trào ướt nhoẹt thêm. Chị Phương lịm đi, nhón người thấp xuống để tránh những sóng lăn tăn trên đầu vú, nào dè ở tư thế này đít chị nhỏng lên hơi nhấc tôi nhón lên theo làm buồi tôi đâm uỳnh uỳnh vô bắp đùi chị. Tôi y hệt con khỉ con đeo trên lưng mẹ, cặc tôi va chạm vào da thịt đàn bà làm nó cứng tìm cách giập đâm cho đỡ. Tôi vẫn phủ lên hai vú chị, thúc bóp và nắc oạch oạch khơi khơi. Chả biết chị Phương cảm thấy ra sao mà nghe chị kêu ri ri, tôi lên cơn nên đẩy oách hai lúp nịt vú ra khỏi bầu và dùng các ngón tay vê trực tiếp lên da vú chị. Hai núm vú bị lăn xe nở cực độ, nhỉnh còn hơn quả nho, tôi vê sữa phún ra rào rào. Sữa gây dính láp nháp càng làm tôi choáng váng và bị lôi cuốn. Tôi xòe to bàn tay ra mà nắn bóp day cho hai quả vú nhồi tưng tưng. Chị Phương rỉ rả rên ư ư mà vẫn giữ yên cho tôi tưng bóp. Cáng lúc hai chị em bíu lấy nhau như đôi cóc cõng nhau, tôi vê bóp hai vú thì sữa càng nhỏ giọt lấm lem cả cạp quần. Chợt tôi nói với chị: em nghịch lâu nên sữa chảy phí, chị để tôi nút bú kẻo uổng. Chị Phương có vẻ lạ lùng vì không ngờ tôi dám đề nghị xin bú sữa chị. Việc này những hôm bị cương sữa nhức nhối, chị có nhờ chồng bú thay con, anh chê là mùi hoi không chịu. Chị hơi ớ nên hỏi vặn: cậu dám à? tôi gật đầu. Chị Phương xoay người lại, tôi chuồi theo lo mở các cúc áo chị, kéo tuột ra. Tôi cũng gỡ luôn cái nịt vú để tiện bề xoa nắn và tránh sữa làm lấm lem thêm. Rồi tôi vời chị ngồi xuống giường, tôi quì gối, thận trọng nâng bóp từng cái vú và há miệng ngậm nút ọc ọc. Khi tôi bú, tôi dùng răng cắn giữ nhẹ và vuốt lôi đầu vú ra, như người cầm túi bột nặn cho tan hết chất nước. Miệng tôi bú một bên, còn tay tôi bóp nắn một bên kia, hai vú lóc xóc không ngừng nghỉ. Tôi bú mà nghịch hơn trẻ mỏ. Chị Phương thấy đôi vú bị kích thích tâng tâng càng ưỡn ngực ra. Tôi biết chị sướng và xen lẫn tâm lý hãnh diện nên càng ngoan ngoãn như con đang bú mẹ, tôi nhằn vú mà mắt ngước thiết tha nhìn chị van lơn. Bản năng người mẹ trỗi lên, chị Phương hờ hững xoa lên mái tóc tôi nói trớt: bú ngoan đi, chị cho đó. Tôi sướng quá càng ôm xoa một bên vú và miệng tớp tớp liên tục nơi cái vú đang ngậm. Mùi hơi hướm đàn bà xông lên thơm nức cả phòng. Tôi giúi người vào bụng chị và giật phăng phăng cái vú rất nhanh. Thú thực nhiều lần chị Phương đã từng đến nhà giúp tôi nhặt nhạnh quần áo bỏ giặt hay cuốn thay chăn nệm, nhưng tôi chưa bao giờ dám sàm sỡ với chị. Nhìn dáng chị phục phịch, con đẻ sồn sồn, vú vê lúc nào cũng nung núc sữa, tôi thường đùa: bà đẻ cho lắm vào, không sợ con chui ra cha chui vào miết, cửa nẻo long bản lề, vẹo lệch hết sao. Những khi đó chị Phương nhứ nhứ tay dọa đấm tôi mà la choi chói: con trai mà ăn nói không giữ kẽ, coi chừng chị đánh tét đầu đó cưng. Cho nên, chị thân tình đến phòng tôi như chính nhà chị. Để dễ dàng, chị còn lo đánh riêng một bản sao chìa khóa hầu lúc tôi nhong nhong chạy chơi đâu, chị vẫn tự vào nhà sắp xếp hộ. Có bữa đi để mọi thứ tuềnh toàng, trở về thấy đâu ra đó ngăn nắp, biết là có bàn tay chị thu vén hộ. Trong lòng cũng chỉ dám ước ao sau lấy được ai cũng đảm như chị. Lắm lúc thèm đàn bà, chợt nghĩ đến người ngợm chị, cặp vú thây lây xục xịch cũng đâm mơ. Thèm hơn chút nữa, cũng tò mò mong có một lần lột được quần chị ra xem con sò nó thế nào. Nhưng ước để có ước chớ bố bảo tôi cóc dám yêu cầu chị điều ranh mãnh này. Bữa nay, nhân đang bị thằng bé nó hành, chị lại đến xông xáo giằng co khiến tôi nhìn thấy đôi vú chị nhủng nhẳng, mà không dằn máu dê được. Ai dè chị cũng lan man có ý loạng quạng như tôi, thành ra việc tưởng khó thành không khó. Tôi thành khẩn bú và bóp ùng ùng từng cái vú với lòng dạ của đứa con say sưa mẹ nên khiến chị rung động hòa đồng. Lúc đầu còn ngồi im, sau tôi lôi nhằn đầu vú làm chị sướng thì chị cứ rướn thẳng người lên, lại ưỡn cao ngực cho tôi phá. Đến lúc tôi vẹo đầu nằm ngửa hẳn lên đùi chị mà bú nút oàm oạp thì chị lặng đi. Cặp vú bị quậy vằng đùng đùng, sữa lênh láng, có khi bú bên này thì bên kia sữa phun ra như núi lửa. Hai đầu vú to đùng, tôi cắn thấy ngon biết bao. Lại thêm tóc tai bờm xờm của tôi giúi giụi làm chị buồn buồn giống bị cào cấu, thọc léc, chị càng nhủn người ra, hai đùi phải nhịp như khiêu vũ. Tôi ngước lên hai vú lộ dềnh dàng như hai cái phễu úp, cơ mỡ nhún tưng tưng. Tôi kẹp chặt ngón tay giữ để sữa không phún ra được mà nó vẫn nhi nhỉ như nước mắm cốt. Mồ hôi chị thấm quanh bụng, dưới lườn vú và chảy tong tong xuống lớp da dầy xếp lớp, tôi coi tựa những giọt pha lê rong rỏng giát lên thịt da chị. Tôi nhón đầu lên dùng mũi quẹt vét mớ mồ hôi đó. Cái mùi chua rất đàn bà của chị xộc vào mũi làm ngây ngất con tim tôi. Hai đùi chị bị ngộp phải xập ra xập vô như ống bễ cho hơi thoát ra ngoài. Ôi lại một mùi đàn bà khác làm cho đầu óc tôi vất vưởng phiêu du đâu đó. Tôi lúng túng, miệng còn ngậm chặt vú bú dòng sữa mà cũng ngọng nghịu hét lên: khó chịu thì chị tuột béng quần ra cho thoáng, mắc gì cứ khư khư giữ cho mặt mày bí xị vậy. Chị Phương ứ ứ phản đối: cậu thật bạo mồm bạo miệng, chị là đàn bà cậu là con trai trong căn phòng vắng vẻ này lại xúi chị cởi quần. Nhưng rồi bị tôi bức bách mãi chị phải ề à: thì cậu kéo cạp quần xuống thấp một chút hộ chị đi. Tôi phải bỏ bớt bàn tay đang bóp vú và nâng cao đầu để lôi quần chị ra. Tôi cố tình lôi mạnh tay nên khi xong thì quần đã lần khân vượt quá háng. Cái xì đen của chị bằng lụa ôm gọn lấy đôi đùi trắng trông quá mướt. Còn nữa, cái góc xì bị chẹt nên che hớ hênh con sò để lơ thơ mấy sợi lông xoăn lộ ló ra, gió thổi làm rung rung rất khéo. Tôi tắc tiếng tưởng bị một tảng đá nặng rớt đè trên ngực. Đột nhiên, tôi bóp cứng hai vú mà nút như điên. Chị Phương buốt đầu vú nhưng sướng nứng, bàn tay xoa rào rào nơi tóc tôi. Có hồi tôi húc mút tùm lum, chị Phương phải nắm tóc tôi mà giựt, tưởng bứt rơi từng mảng lớn. Tôi reo lên như trẻ nít: ôi, bú ngon quá. Lâu thật lâu, chị Phương lưu ý tôi: thôi bú no rồi, còn chừa lại cho em ở nhà nữa chứ, không lẽ lại ăn hết phần của nó sao. Tôi nhả miệng ra mà hai tay thì chưa chịu buông hai vú. Tôi thay miệng bằng những cặp ngón tay thay nhau vuốt chuốt hai đầu vú chị, sữa rịn rịn theo. Tôi lại cố nhỏm lên, tách khỏi đùi chị và quị quì xuống như lúc trước. Lóng rày mặt tôi đã không còn đeo cứng ngực hay bụng chị nên tôi ngả gục vào chỗ cái xì mà hít hít sâu. Phải đến đợt hít thứ ba chị Phương mới nhận ra chuyện ăn gian của tôi. Chị xô tôi ra định không cho, tôi cứ ập ùa vào. Chị hét: con trai con nứa không được gục mặt vào đó, tối thui không cất đầu lên nổi. Mặc, tôi vê bóp hai vú đẩy chị ngửa tênh hênh ra và đang khi chị lồm cồm giữa thế nửa ngồi nửa nằm thì tôi khoắng miệng môi vào bên ngoài cái xì. Nước miếng tôi làm chất lụa mềm đi nằm ẹp xuống cái rãnh dọc của vùng háng. Tôi ngoạm ngay một cái không đoán là trúng vào đâu, nhưng chị Phương kêu oái. Tôi ngước lên, chị trách tôi: sao liều thế, ai cho mà cạp. Nhưng khi tôi bóp và vuốt hai đầu vú lôi vuột ra thì chị cười hề hề rủa yêu: miệng mồm bạ đâu cũng cắn nhay được. Tôi ư hử mà ấn hai tay vô vú đằn giữ chị còn lấy cằm xủi lên xuống vô cái rãnh lồ lộ trên sịp. Chưa gì ướt nhoẹt, mùi ngai ngái như rơm bị thui lửa, tôi bớt một tay bóp vú, vạch ngay nép sịp ra mà đá lưỡi vào liếm tì tì. Chị Phương đâu dè tôi mượn gió bẻ măng bạo như vậy nên re ré kêu đã muộn. Mấy sợi lông lồn chị đâm rào rào vào mép tôi làm tôi hăng tiết lên rúc cạp xoạch xoạch. Chị Phương bật ngửa, ưỡn cao lồn lên, tôi thừa cơ nút chách chách như nút hột vịt lộn. Chị Phương khoắng hai giò, khép vô khép ra như cánh bướm. Tôi tựa vừa đợp được con ốc gạo nên nút cho cạn nước tứa ra. Nghe có tiếng gì đó kêu xẹp xẹp té tát rất đáng yêu. Tôi bỏ lơ hai tay bóp vú mà cố đè chị Phương để banh giò chị ra, vén cái sịp sang một bên bú oạp oạp vô cái lồn giãy giụa khều khào. Tôi thường nghe nói chị Phương rất hay giúp đỡ mọi người. Nhà nào vợ đau con yếu hay có việc không may xảy ra, chị đều tự động đến góp một tay thu vén dọn dẹp. Có điều chị hay hỏi han gia cảnh hay cuộc sống người khác nên nhiều người không thích cho là chị tò mò muốn xen vào đời tư của họ. Đối với tôi cũng thế. Chị hỏi lần hỏi lựa khiến tôi cũng bực mình. Tôi phải gắt lên: bà hỏi cứ như công an điều tra tội phạm. Nhưng dần dà hiểu nhau, tôi không câu nệ việc ấy nữa. Đến khi cả hai cùng hiểu biết thì chị Phương mới giải thích: thấy cậu cu ki một mình biết là cậu sống luộm thuộm, nên muốn đến sắp đặt lại gọn ghẻ. Đàn ông, con trai phải chu đáo một chút gái mới thương, chứ bừa bộn các cô nghĩ về phải hầu hạ suốt đời thì chó nó thèm. Chị ỷ vai lớn, có chồng có con nên ăn nói bạt mạng, nhưng rất thật. Từ trước chị vẫn đi lại giúp tôi, lúc đầu còn ké né, sau quen thì tự nhiên rất mực. Có bữa, chị xồng xộc vào, kêu nóng um trời rồi tự mở toang áo ra quạt phành phạch. Tôi đùa bảo: trước mặt con trai mà bà chị phanh hông, phanh ngực không sợ thằng em làm hỗn sao. Chị Phương cười bảo còn lâu, nhưng cũng vội khép nép kéo bớt vạt áo lại. Tôi luôn đùa, trêu chọc chị, còn chị thì bảo: tôi biết mà, cậu nói cho vui thôi chứ nhát bỏ bu. Tôi chọc bảo bữa nào chị đến ở quách với tôi thì chẳng sợ chửa đẻ gì nữa, cho máy nguội bớt không lo lột dên. Chị vả yêu vào má tôi mắng nhẹ: chỉ nói bậy. Phải nói là chị rất ư hồn hậu. Đi chợ, đi búa hay ghé lại chỗ tôi trọ, khi thì cho tấm bánh, khi thì để lại ít trái cây. Mắc tiêu, mắc tiểu cũng cố nhịn, bò vào đến chỗ tôi mới xả. Ba hồi, sữa cương ướt cả áo, chị cũng thông thốc vào nặn bớt tỉnh bơ. Tôi nằm đó chị cũng coi pha, làm tôi nhức mắt bằng chết. Tôi hỏi chị: sữa đầy thì kệ nó, bà mượn cớ để khoe vú với tôi hả. Chị đang nhăn nhó cũng phải ì ạch giảng: cậu có là đàn bà đâu mà biết nỗi khổ. Nó nhức còn hơn mụn mủ, báu gì vú vê mụ đẻ con hàng bầy nữa đâu, nhưng có nặn thì mới đỡ. Thấy chị đẩy bung cái nịt vú lên bày hai quả thịt to như cặp bưởi và dùng mấy ngón tay bóp bóp nặn nặn, kéo cái núm từ trong quầng ra tận phía ngoài, sữa ri rỉ chảy ra như bị nghẹn, chị vuốt tới vuốt lui cũng chẳng được gì hơn. Tôi đá gà vô: sao tôi thấy các bà cho con bú, sữa phun có tia, thằng nhóc bú một bên mà bên kia sữa cũng óc ách trào, còn bà bóp cật lực mà nó chảy i ỉ như con nít đái. Chị bật cười tồ tồ: con trai mà cũng để ý. Rồi chị ấm ứ lâu lâu mới bảo: ừ cũng lạ đấy nhỉ, mình vặt bỏ bu sữa chỉ nhỏ xè xè, vậy mà con nó ngậm là phun như suối. Tôi mượn cớ đía luôn: cứ gì con bú, đàn ông thấy vợ xun xoe đặt tay vào thì cũng phun nháo nhào cật lực. Chị Phương phỉ phui lối nói cà rỡn của tôi bằng cách ứ ư và mặt thì hồng hồng coi có duyên đáo để. Tôi nhân cơ hội lại xía thêm vào: đâu bà chị để tôi nặn hộ cho, có khi còn hiệu quả hơn. Chị Phương có vẻ suy nghĩ, tôi nhanh chóng cướp ngay thời cơ nằn nì để làm thử. Chị Phương khựng khựng và bảo: này, tớ để cậu thử xem thôi nhé, chớ được đằng chân lân đằng đầu là tớ dẹp quách. Nói rồi, chị nâng giữ lấy hai bầu vải áo nịt chờ. Tôi nói thì hăng, đến lúc chị cho lại nhợn. Các ngón tay bắt run, tôi phải tự trấn an rồi ụp nhanh lên cả hai vú chị một lượt cho có trớn. Hai bàn tay tôi ôm hai bầu vú dù đã xòe rộng mà không đẫy. Vú nuôi con nó nhung nhúc nở to. Tôi đợi dằn bớp hồi hộp mới bắt đầu lăn day vòng vòng. Thịt da chị mát chi lạ, lại mềm, lại đàn hồi, lại ngoan ngoãn theo sự vò nắn của tôi làm tôi xính vính. Tôi day hai vú lâu lâu, đôi đầu vú cộm cương trật trầy bên trong gan bàn tay làm tôi cứ muốn day mãi. Chị Phương thì lim dim mắt, hai tay bíu lấy lúp vải áo nịt, muốn đờ đẫn cả người. Tôi điều chỉnh cho hai lòng bàn tay ôm vòng lấy đường viền tròn của bầu vú rồi xê dịch cho mấy ngón tay chuồi ra nơi các núm vú. Tôi chưa bóp hay vê gì cả mà sữa đã lấm lem choe choét ra. Tôi bắt đấu nắn nắn ở các quả sữa, chúng giống như quả xoài tượng cứng ngắc song mềm giãn ra dần. Tôi dùng hai ngón tay ở mỗi bên tìm vê lăn cái đầu vú như người lăn món bánh trôi. Hai núm vú cong giòn lại, tôi vê chừng nào thì chúng càng nạnh cứng lên chừng đó. Đến khi tôi chuốt như chuốt bút chì thì sữa ộc ộc nhễu ra, tong tong rơi trên quần chị. Thấy vậy, tôi khảy khảy thì sữa phun phè phè, tôi vội bưng kín đầu vú sữa vẫn chui qua kẽ tay mà nhỏ giọt liên tục. Chả biết chị Phương đã hay việc tôi bóp nặn làm chị bớt nhức mà chị thả người thư giãn tự do. Tôi thấy hành động có ép phê thì chuốt nhanh chuốt vội cho sữa ra mau hơn nữa. Chị Phương xuýt xoa như người được lấy cái giằm ra khỏi chỗ bị đâm. Tôi thấy chị phiêu phiêu phưởng phưởng thì vê nắn bóp cả vú, cả núm rào rào. Hai vú lầy huầy dưới làn da và các ngón tay tôi, thỉnh thoảng thấy chị rùng rùng người như bị kim chích. Thú thật tôi sướng quá, đâu ngờ sờ tay lên vú đàn bà rờ rẫm mà cũng gây cảm hứng tuyệt diệu như vậy. Chừng chị Phương lí nhí kêu gì đó trong họng thì tôi cũng kích thích vô vàn. Đang xoa bóp hai vú, tôi mở hé ra xem, ôi trời ơi, hai núm vú mọng lên bóng lưỡng. Còn trên quầng vú thì những hạt mụn nổi li ti như rắc vừng lên khắp. Tôi sực nhớ xem ở đâu đó nói đàn bà khi nứng có hiện tượng ở hai vú như vậy. Nên tôi càng vò bóp cho chị đê mê. Đến nỗi, tay chị đờ ra không còn ôm nổi hai lúp vải như trước, làm tôi vò nắn hai vú thì cạnh vải cọ quẹt lên làm chị rã rời hơn nữa. Tôi cũng xung tới nơi. Nhân nhìn thấy chị lim dim, tôi tụt thấp dần mà vẫn bóp nặn đều đều hai vú. Đợi khi miệng tôi vừa tầm với cái vú rung rinh thì một tay tôi bóp tăng mạnh lên trong khi vội vàng tôi thả tay kia ra và dùng miệng chen thay vào. Tôi ngậm vú chị nút một cái ào. Chị giật mình mở mắt nhìn thấy tôi đang bú vú thì trách: sao liều vậy. Tôi mắc cỡ quá, nhưng lỡ rồi nên trây trúa xin lỗi: tại tôi bóp thấy chị đã quá, tôi trộm xin chị cho ngậm một ti lấy hên. Chị giơ tay định tát tôi, nhưng tôi liến thoắng cắn ngay đầu vú chị lôi dài ra và nút cái chách làm chị xửng vửng không đánh được, chỉ còn rên lên: cậu làm vậy chị còn cản gì được. Nghe vậy, tôi biết là chị bằng lòng nên giứt cái vú đùng đùng, một ngậm một vê, đổi thay nhau không dứt. Cái nịt vú đâm nhoi nhói vào chót mũi tôi, chị Phương biết hay sao đó nên chẳng nói năng chi mà tự động quàng tay ra sau lần cởi cái khóa cho tôi bú và bóp dễ dàng. Từ đó, tôi luôn được ăn ké với thằng con của chị mỗi khi chị đi chợ và bị cương sữa. Có điều, chị chẳng lưu tâm, nhưng tôi thì rất chăm chú để ý là dường như những lần chị kêu nhức vú tăng thường kỳ. Mặc, miễn là tôi giúp được chị bớt làm vú bị lấn cấn là tốt thôi. Thực ra, tôi không nghĩ là chị Phương lại ngon lành tới mức này. Lúc chị kêu nhức vì bị cương sữa, tôi chỉ mong nút hộ vú chị cho bớt đau thôi. Ai dè ngậm nhay mỗi cái vú làm chị xục xịch nhột nhạt. Chính sự nhột nhạt của chị làm tôi hứng thú cứ muốn đi xa thêm. Phải nói, đàn bà càng đẻ tuyến sữa càng nở. Hai vú đầy căng trĩu nặng, trông như một tổ ong chù bụ. Đầu vú có hơi to vì những đứa con ngậm lôi nhiều, nhưng chúng lại có cái duyên khác của chúng. Hai núm vú không bị thun lịt vào trong nên đàn ông vừa chạm tay là lù lù một cục, lấy tay vo viên thấy thích thú. Tôi cũng thử làm vậy với chị Phương thì hai đầu vú càng nở mọng, trước chỉ là hạt lựu rồi lớn dần thành quả nho, càng nắn vê chúng càng thô ráp. Tôi nghịch một tay măn đầu vú còn bên kia thì dùng môi cà làm cho núm vú mềm lăn xe trên vành môi rất đã. Chị Phương sướng, có lúc buột miệng kêu: biết là vú được vê bóp thế này thiệt đã mà tỉ tê xin anh ấy làm thì luôn bị gạt phắt đi. Đàn ông như anh ấy quá ích kỷ, chẳng chiều cho vợ sướng bao giờ. Tôi bắt được thóp chỗ yếu của chị thì cũng góp ý vô: chị đừng trách anh, đàn ông mỗi tuổi một khác, ông ấy lớn nên đứng đắn chứ có đâu ma tịt như bọn tôi. Song chị chẳng nên buồn, lúc nào cương sữa cứ đến tôi giúp hộ cho. Chị cũng đỡ khổ mà tôi cũng có chỗ bợ tay không còn để vêu vao buồn nản nữa. Chị Phương hứ một cái nhưng lại vẫn nằm tênh hênh ra cho tôi vê và mút hai đầu vú. Chỉ khi tôi nằm ngửa trên đùi, ngước nhìn lên hai bầu vú lủng lẳng trì nặng xuống tôi mới nghiệm ra đàn bà nuôi con vú rất đẹp. Tôi đem điều này nói với chị, chỉ nghe chị hứ mà hai vú thì thi nhau ưỡn vươn ra cho tôi bóp măn, bú liếm. Chả thế mà khi mái tóc bờm xờm của tôi cào loạn xạ trên da đùi chị thì chị Phương muốn chới với. Đến lúc đó, tôi mới nảy ý muốn lột xem dưới háng chị luôn. Tôi tới tấp ngoáy đầu, những sợi tóc tua tủa của tôi làm tình làm tội chị. Thành ra chị như người mộng mị, tôi rỉ rả nói gì chị cũng nghe, hay có phản đối cũng là bản năng đàn bà cho có lệ. Nhớ lại khi tôi tuột được quần chị để lơ lửng ngang đùi và nhìn thấy cái sịp lụa đen óng ánh của chị tôi muốn quíu luôn. Lại thêm, những sợi lông xoăn lấp ló chìa ra ở mép sịp làm tôi phấn chấn tới. Tôi ập ngay miệng vào liếm cái sịp liền, cốt gây ngay sự rạo rực để chị không kịp co quần lên lại. Ngờ đâu, lưỡi môi tôi liếm vồ vập quá khiến cái sịp ướt mem, chất lụa dán sát lên cái lồn bành bành hằn rõ hai mu lớn dọc, chao ôi, sao mà khiêu khích thế. Chị Phương đã thấy nhột, lao chao định ngồi lên, đời nào tôi chịu để chị làm. Tôi vờ hất tay chị ra, nhưng cốt đẩy chị ngã chổng kềnh ra đó. Chị lúng túng vì cạp quần bó lấy đùi lại bị tôi tấn công nên quơ quào loạn xạ. Tôi chặn giữ hai tay chị và cố lấn vô bú mút liếm cái mớ thịt lộ nổi ở giữa háng chị ngay. Khi tôi ngoạm được một bên mu, nhay lấy nhay để thì chị Phương đổ kềnh ra hết xô đẩy. Lúc đó chị chỉ còn khều khào: sao cậu lắm trò thế. Con trai mà xục xạo tùm lum. Tôi u ơ mà miệng thì tì tì cắn nhay múi thịt dầy lộm cộm lông của chị. Chỉ thêm vài miếng cắn là chị Phương lăn kềnh ra. Tôi lẳng lặng buông hai tay chị cũng không còn giãy. Tôi nút oạp oạp vào mu lồn chị cho chị thiệt đã thì chị đè gót chân bưng lồn lên cho tôi bú sát thêm. Tôi thè lưỡi ra trét dọc theo khe lồn làm cái sịp nhăn rúm vì nước lết bết. Tôi thấy chị Phương banh lần hai giò ra thì tôi biết chị nứng muốn được tôi bú cẩn thận. Tôi lơ là như lo làm phần việc của mình mà nhẹ nhàng vạch cái sịp sang một bên để lồn lộ ra bú liếm nút cắn cho đã. Chèn ơi, lồn gì mà lớn dữ, hai múi chè bè như hai hột xoài, còn ở khe thì ọp ẹp nước là nước. Tôi vạch nhẹ hai mu ra, thấy miếng phao câu bên trong thập thò nhúc nhích, tôi hứng quá nên căng rộng lưỡi mà lết chà lọp xọp vô cái lỗ đó. Chị Phương rên hư hử: cậu ơi, sao cậu bú tài thế. Chị chưa từng sướng như vậy lần nào. Vừa nói, chị vừa co hai chân lên cao, banh rộng ra cho tôi dễ bú được. Tôi thầm nghĩ trong đầu sao trên đời lại có ông chồng thật thà như đếm. Lấy vợ mà không giúp vợ sướng nứng thì vui vẻ gì. Đàn bà có được nghịch tới bến khi bú mới hăng, cái ông này chẳng bú vú lại lơ cả bú lồn thì không biết ông làm gì ra hồn. Tôi lại nắm thêm một chỗ yếu của chị Phương. Tôi biết chị để chồng bú là cốt làm xong phận sự thôi, chứ chị chẳng mấy khi nứng dữ dội. Tôi muốn cơ hội chị còn nuôi con chẳng lo chửa đẻ, tôi sẽ thay ông ấy làm cho chị sướng bạo. Nghĩ thế nên cặc tôi cứng tê, trước thì mong được thừa ơn mưa móc rờ bóp bú vú thôi, nay thì phải gạ để bú chị chứ còn gì nữa. Nên tôi dùng hai tay đẩy cho đùi chị dang ra hết cỡ và tôi dùng hết cả mũi, môi, miệng, răng mà vần cho cái lồn chị bung xung như mớ giẻ. Chị Phương sướng quá nên xón tươm khí rùng rùng, lỗ lồn bít nhòe nhoẹt, tôi móc lưỡi vô nghe ót ét rất vui. Tôi liếm, nút hết ở lỗ lại nhay hột le và nhằn mu làm chị Phương rên hừng hực. Chị hết còn e lệ, rụt rè, nói toang lên: ôi, cậu làm chị muốn bứt lồn ra. Cậu bú sâu vào đi, ai ngờ bú lồn mà nứng như vậy. Tôi banh hai mu ra, nút chụt chụt, nên cái phao câu trong lồn cũng muốn nhảy bung ra ngoài. Tôi mạnh dạn hỏi chị: nếu tôi bú chị chịu không ? Chị Phương không dám trả lời mà chỉ gật đầu lia lịa. Tôi nhả lồn chị ra và đứng phắt lên lột quần. Chị Phương hồi hộp nằm chờ. Tôi cố ý cho chị xem con cặc tím lịm của tôi, chị hơi thẹn do bản năng đàn bà khi nhìn thấy cặc lạ. Tôi cũng nứng, nhưng nhìn cái lồn ứ nước của chị thì tôi vọc cho cặc dài ra đã. Xong tôi bảo chị Phương dùng tay bợ lấy cổ chưn kéo ngược lên phía đầu. Mông chị cong lên, cái lồn bành ra như ổ mối. Tôi lấy vai đẩy cho hai giò vắt vẻo, rồi chống tay mà ấn con cặc vô lồn chị. Tôi thấy chị trân mình khi con cặc tôi chạm vào môi lồn và chị thư giãn lần khi cặc tôi chui thun thút vô trong. Chị Phương không dám cựa quậy, sợ tôi cười chị dâm. Còn tôi chờ khi con cặc ấm dần với nhiệt độ bện trong lồn thì bắt đầu kéo ra kéo vô nhè nhẹ. Chưa gì chị Phương kêu lên: ôi sướng quá. Nhắp mau lên cậu, chị ngứa quá. Tôi vẫn dùng vai làm nạnh và hai tay mò lên hai vú măn vê, đồng thời đít nhổm lên nhổm xuống. lồn chị Phương mút chặt chịa cặc tôi, khí của hai dính lệt bệt vào nhau kêu xì xọp. Tôi đâm mạnh và mau một hồi, chị Phương cứ ển người lên mà đón. Chừng đã thì tôi lại măn vê hai đầu vú, rồi ngả uỵch xuống ngậm nút cho có hứng. Chị Phương có vẻ lạ khi thấy tôi bú mà còn biểu diễn trò này trò khác. Chị trách mà như mắng yêu: cậu học ở đâu mà rành vậy. Tôi trốn câu trả lời mà hỏi ngược lại: nhưng chị có thấy sướng không ? Chị gật đầu, tôi lại nhắn nhe: nếu sướng và muốn thưởng thức thì thỉnh thoảng tới tôi giúp cho. Chị giả lơ đi. Tôi bú chị Phương phừng phừng. Cái lồn chị dẻo quá, nước nôi đầy đủ. Có lẽ được phụng sự một lúc cả mấy thứ nên chị vui. Thỉnh thoảng xem chừng tôi ngưng lâu không nắc thì chị lại nhắc: cậu giập đi chứ, chị lại ngứa rồi. Tôi được chơi một người đàn bà trải đời, lồn đoi có người sửa soạn thông nạo trước nên giữ được lâu không bắn khí ra. Còn chị thì lần đầu được ngậm con cặc bú có bài có bản nên lồn mút bo rần rần. Có hồi tôi hăng tiết nắc chị cả mấy chục cái, tôi nghe như cặc tôi bị mút vắt suốt từ gốc lên. Tôi hỏi: chị sướng gì ác mà bóp cặc tôi muốn văng giọt ra hết. Chị cười la: bú mà còn pha trò. Nói thì nói mà mông chị xàng ngang vặn vẹo đẩy đưa. Chị nằm dưới kêu mỏi, tôi thay đổi chị cưỡi lên trên. Chị nứng nên kéo lết kéo lê cái lồn coi thiệt đã. Lông lồn sướng nên xỉa cứng còng, đâm xoành xoạch vào quanh cặc tôi như cọng rơm nhoi nhói. Tôi rảnh tay nên dễ bóp hai vú làm chị điếc càng lết la hơn. Chị Phương và tôi phải thay đổi vị trí mấy lần tôi mới phóng tinh trùng đậy ục vô lồn chị. Khi cặc tôi mềm đi, chị Phương rút lồn ra mà như đang tuốt cây láp dính đầy mỡ bò. Chị Phương uể oải mệt nhoài, tôi vẫn trèo trẹo bu đeo măn lên hai bầu vú chị. Vì biết chị Phương chỉ có thể tạt ngang đến tôi mỗi ngày nghỉ và nhân lúc kết hợp việc đi mua bán hay chợ búa để không ai nghi ngờ gì được. Lại nữa những việc thăm viếng như thế cũng chỉ có thể thực hiện ban ngày ban mặt, chứ không thể nào xảy ra trong đêm tối. Bởi vậy nên không bao giờ tôi nghĩ chị Phương dám léo hánh đến tìm tôi vào trời tối, do đó mà tôi thường suồng sã vì sống độc thân còn e ngại gì nữa. Tôi thích để trần truồng ngủ cho dễ, không bị câu thúc vì của nợ giữa háng tôi. Từ hôm được thưởng thức con sò của chị Phương thì tôi có vẻ lúc nào cũng mơ tưởng đến nó. Chả thế mà lúc nào thằng em tôi cũng lừng lững dựng cột buồm như chờ ra khơi vậy. Cứ mang máng nhớ tới cặp vú và cách thức chị Phương ngồi bào đẩy lồn trên cọc trụ của người tôi là thằng bé gật gù tứ tung. Thế nên, đêm đêm là một cực hình cho tôi vì những hình ảnh xoay vần vần trước mặt. Cứ lim dim là lại thấy bành bạnh đôi vú mềm của chị Phương và bàn tay tự động vê vê tìm cảm giác kịp thấy tức anh ách ở dưới đùi. Có khi nằm mơ thấy được ăn nằm với chị, choàng tỉnh tưởng là mình vừa bắn khí trong người sạch sành sanh. Thật tẽn vô cùng. Nhìn quanh vẫn chỉ có mình nên buồn vô hạn. Tối nay tôi lại khốn khổ vì bị ám ảnh bởi chị Phương. Ước gì có bà tiên nào đến đây để tôi nài nỉ xin bà giúp cho tôi hóa thành chồng của chị hầu đem đến cho chị niềm vui chị đang háo hức. Tôi sẽ lột từ từ xống áo chị ra, nâng niu tháo bỏ cái nịt vú chị đang mặc và nhẹ nhàng dùng đôi tay vờn múa bóp nắn cho vú chị căng cứng để chị không thèm thuồng. Tôi sẽ mân mê đầu vú chị đến nở choét ra, mọng lên như quả nho ứ nước, chắc chắn tia sữa sẽ sưng tếu, rồi tôi sẽ đặt miệng vào hôn, bú, nút từ nhẹ đến mạnh dần. Chị Phương sẽ sướng điên người nên ưỡn nạnh người lên để tôi măn bóp và bú đến nơi đến chốn. Chị Phương sẽ quính lên vì sướng nứng và nhân tiện tôi sẽ đặt chị ngả ngửa ra, cứ bú, cứ cắn và lòn tay vào mò xoa mớ lông loăn xoăn trong quần cho chị hổn hển lên vì muốn được vuốt mơn. Tôi sẽ mò sờ và móc sâu vào chiếc bánh của chị, banh hai mép ra mà tìm cái điểm nứng mà búng, day cho chị ngất ngư đi. Chị sẽ dang toẹt giò ra cho tôi nhón lấy mỗi cái mu, phập phò lôi kéo cho nước ứa ra ướt nhoẹt, chừng nào chị kêu rối rít lên thì tôi sẽ lột quần ra mà nắc cho chị lòi phèo, lòi tĩ mới đã. Đầu óc tôi lần xần vung vít, những bóng nhòe đảo lộn tứ tung làm tôi bấn loạn, tim đập hồi hộp. Đúng lúc này thì tôi nghe tiếng mở cửa lạch cạch, chẳng lẽ chị Phương lại mò đến đồng thời. Tôi còn đang hoang mang thì giọng thở bì bọp cho biết quả là chị thiệt. Chị run từng chặp vì ngoài trời lạnh buốt nên quáng quàng chui luôn vào chăn nằm với tôi. Khổ thân là người tôi đang như nhộng, con cặc lại đứng thẳng, chị Phương cứ ôm chầm làm tôi quính theo. Chừng chị chạm phải cột buồm chất ngất thì loạng quạng, hốt hoảng đinh tốc ra, tôi vội níu lại: người đang lạnh đừng dại dột bị cảm không tốt. Tôi cũng lật mền đắp ra, chị Phương thấy cặc tôi thì vội quay đi. Tôi trấn an chị: đã đến thì ở lại một lúc chờ ấm ấm hãy về. Tôi ôm chị Phương và đằn chị nằm xuống. Chờ chị bình tĩnh trở lại, tôi mới dùng bàn tay xoa lên mặt chị cho ấm. Bàn tay tôi phả khắp chỗ, lên trán, lên mũi, qua hai tai, rà xuống cổ, ở đâu cũng lạnh toát. Tôi thấy chị Phương mềm oặt đi vì sự ân cần săn sóc của tôi. Chị lẳng lặng dựa người vào vai tôi không còn e dè cái chõi đang lấn cấn xóc bên hông chị. Tôi cũng nắn bóp các vai chị để chị thấy ấm áp hơn. Chị Phương như con mèo con nép vào lòng chủ. Tôi hôn dịu dàng lên vành tai, đưa chiếc lưỡi nhọn liếm vòng theo mép và hôn liên tục lên chân tóc mai của chị. Khi tôi nhận ra chị lim dim khép đôi mắt thì tôi luồn hai tay từ phía sau vào dưới áo chị mà xoa lớp da ngực bụng còn lạnh đó. Tôi cũng rón rén đẩy cái nịt vú lên để trực tiếp xoa ấm hai bầu vú đã cương. Tôi kêu lên: đi đâu đêm tối cho lạnh thế này. Hai núm vú chị lạnh toát mà xỉa nhọn như mũi dùi, tôi dùng mấy ngón tay vê cho đầu vú ấm, mãi mới có hơi người làm hết sượng. Chị Phương tỉ tê bảo: hôm nay anh ấy trực, chợt muốn đến thăm cậu nên mò đi. Tôi cảm động, tìm tay chị đặt lên buồi tôi dặn dò: chị ấp tay vào đó cho ấm. Chị Phương có vẻ rụt rè, nhưng rồi tôi ép quá thì cũng ôm vòng bàn tay mà giữ. Sự run run của bàn tay chị Phương làm tôi muốn nấc lên vì sung sướng. Bàn tay đang ấp một bên vú chị đột nhiên lanh lẹ vò bóp cái túi thịt mềm làm cho ấm lên dần. Tôi thích nên càng day vò dữ tợn làm cho chị Phương phải cố ển người cho hai vú căng cứng lên. Tôi đỡ chị nằm và dặn: chị nằm xuống đi để tôi úm cho. Chị Phương nghe theo, tôi ngậm bú một vú còn măn xe một vú. Tôi bú lôi đầu vú chị dài ra rồi nhay nhay dùng cả răng cả môi mà cắn làm cho chị cuộn người vì nhột nhạt. Trước chị Phương còn ngượng nghịu, sau thì thư giãn để tôi tùy nghi làm cho chị sướng. Tôi hiểu vậy nên một mặt vẫn cắn bú và xoa bóp các vú, một mặt nhét bàn tay trống vào cạp quần và lòn luôn vào sịp mà vuốt ve cái chỗ rậm rịch của chị. Tôi vê các mu, móc ngoéo miếng thịt nổi lềnh bềnh trong lỗ và đẩy ngòn giữa ọt ẹc vào cái vũng ướt nước cho chị thấy nhẹ người. Y như rằng, chị Phương căng mình để tôi mò vú và bốc lồn và miệng thì eo ẻo: ôi, cậu, chị chết mất. Tôi như đứa bé đánh rơi hòn bi vào cái hang hẹp nên cố tìm móc lôi ra bằng được làm chị đẩy vung háng lên không ngưng. Nước trào ra lênh láng, các ngón tay tôi dính lầy lụa như mới thọc vào hũ mỡ, tôi bôi choe choét lên lông lồn chị và phết bệt cả lên hai mu và vuốt ngược lên cái đáy tam giác làm chị nháo nhào cả lên. Tôi móc sâu thật sâu vào lồn, chị Phương không chịu nổi, phải ấn gót chân cất bổng người lên mà ngoáy lồn theo mỗi khi tôi xoay tròn tròn cổ tay trong cái lỗ. Chị Phương mắt long lanh, miệng dẩu há, nước miếng phều ra bên mép, trông như con heo nái chờ nọc vào ngày hoa nở đỏ. Tôi cắn mạnh vào vú và nhắn nhe chị: giờ chị để tôi bú chỗ đó cho chị đỡ thấy tức nhé. Chị Phương gật đầu, tôi sửa chị nằm ngay ngắn rồi kéo bẹt hai giò chị ra mà rà lưỡi liếm cái hũ mật vừa bị nghiêng. Lưỡi tôi lách vô tới đâu thì người chị Phương giựt lên tới đó. Khi tôi chụm môi hun và đặt đúng vào cái lỗ tèm nhem nước thì chị Phương vặn người, quặp hai giò kẹp cứng đầu tôi mà kêu: bú ngay đi cậu, lồn chị rêm quá. Thế là từ đó chị Phương nghiễm nhiên trở thành vợ của hai người, một người chồng chính thức và một người chồng hờ. Chả biết cái ông kia làm ăn ra sao, nhưng phần tôi mỗi lần chị đến tôi đều áp dụng những phương thức khác nhau cốt để chị được thỏa mãn hoàn toàn thì thường thấy chị rất vui. Qua những hành động mạnh bạo và ào ạt, chị Phương cộng tác hết mực. Miệng chị luôn ta thán: sao lại có cách để đàn bà hưởng tột độ dục vọng thế nhỉ. Điều này tôi nhận rõ khi thấy chị tìm cách này cách khác lẻn đến với tôi. Càng ngày chị càng xoắn xít và cung phụng tôi, khi món này món khác, thậm chí còn tự nấu các món bồi bổ để tôi có sức mà giúp đỡ chị về mặt thể xác. Việc ăn mặc của chị cũng đổi thay, tuềnh toàng, như chực sẵn sàng để tôi lột cho nhanh chóng. Chị lệt bệt như con vịt xiêm, nhưng trong cái lệt bệt lại chứa chất một vẻ lôi cuốn dị kỳ. Tôi nhìn vào người chị toát lên một sức sống đầy ắp sinh khí, tôi thấp thỏm mừng thầm. Người đàn bà nếu vô tình thì thái độ của họ xem nhẹ tênh và lơ đễnh, còn khi họ đã vướng vào sợi dây tình ái – dù vụng trộm – vẻ lăng xăng, thẹn thùng của họ lại là một duyên cớ khiến đàn ông phải điêu đứng. Vì nhận thấy như thế, nên lúc nào chị Phương đến tôi đều lúng túng và chờn vờn đùa nghịch chị. Chưa chi tôi đã dặn dò chị khóa ngay cửa và vào nằm cạnh tôi. Những lúc đó, tôi trần truồng sẵn và súng ống dựng cả lên như chờ rà máy bay địch. Chị Phương còn ngần ngừ thì tôi đã lôi thúc chị ngã lên người tôi. Chưa chi tôi đã đẩy người lên để cái dùi đâm uỳnh oàng vào người chị, còn hai bàn tay thì lục xục vò bóp lung tung. Chị Phương hét inh ỏi: từ từ làm gì mà như kẻ cướp bốc hốt, bộ sợ chị chạy đi à. Tôi chẳng thèm đối đáp, cứ chỗ vú chị mà quào mà bóp liên tu. Phần 3: Chị Phương đổ vào người tôi, đè ngửa tôi ra. Tôi dùng lời trấn áp để chị phải quính theo. Tôi cũng hét to tiếng: chị không lo cởi áo ra cho tôi nghịch hai vú thì tôi điên lên xé toạc áo chị ra. Chị cản lại: đừng, xé toạc áo thì làm sao chị về, lộ chuyện hết, để chị tự cởi. Nói xong, chị hấp tấp mở từng chiếc nút, hai vú trần lộ ra bè bè, tôi hỏi đùa: vội thế, chẳng kịp mặc lót liếc gì hả. Chị Phương lụng bụng: chị sẵn sàng cho cậu mà còn vặn vẹo chê bai. Tôi được thể ăn hiếp chị nên nói như ra lệnh: chị cho tôi ngậm vú bú một tẹo, đang đói bụng đây. Chị Phương xáp lại chìa một vú lủng bủng vô miệng tôi, tôi há to bú ọp ọp ngay và một tay thì bợ bóp cái vú trống. Tôi bú vài hơi, sữa tuôn nhiều làm tôi muốn sặc, cái vú bị bóp cũng phún sữa ra, tôi phải vừa măn vừa bóp chặt để cản sữa đừng chảy. Chị Phương được tôi bú và bóp hai vú thì xục xịch trườn trên ngực tôi. Buồi tôi cọ cọ vào vùng bụng và háng chị làm chị thấy thích, chị đảo tròn tròn để con sò của chị chạm vào cây gậy thịt của tôi. Tôi lại la to: còn vờ vĩnh gì nữa, không nhanh tuột quần áo cho hai nhỏ trực tiếp hít hơi nhau, để lâu mất hứng. Chị Phương cun cút làm theo ý tôi, chị vẫn xàng xê mà tay thì kéo quần từ cạp phía sau lưng. Cả cái khoảng dưới này chị cũng để trần sẵn nên buồi tôi đâm uỵch uỵch vào cái sẹo kẹp giữa háng chị. Tôi cũng sướng nên lại kêu ca: còn chần chừ gì mà chị không nắm lấy nhét vào chỗ đang ngứa đi cho cả hai đều ấm áp. Chị Phương như một quan cận thần phò vua đắc lực, chị mò nắm lấy buồi tôi và nhấc người lên để nhắm đúng lồn chị mà ấn dần vào. Tôi chui sâu vô bên trong cái lỗ chừng nào thì chị Phương thở ra khoan khoái chừng đó. Chị căng lớp da trên mặt, chống hai tay vào hông tôi để ngực nâng lên, miệng lầm bầm: chị đang nóng ruột muốn được cậu ban cho cú đâm nên cậu tạm ngưng bú, bóp đỡ hai vú chị để chị chà lết cho sướng một lúc. Tôi thấy chẳng hẹp hòi gì, vả lại hai tay bóp vú mà buồi thì đang ngâm sâu trong lồn chị cũng đủ rồi còn gì. Tôi măn vặt hai núm vú chị choét ra, hai quả nho thi nhau lều phều giữa mấy ngón tay vê nắn. Chị Phương xếp hai đùi như kiểu quì gối, tay vịn hờ lên khoảng hoành cách mô của tôi mà nhún tới nhún lui, như người cưỡi ngựa. lồn chị lần xần ngoáy tít làm chị rên kêu lí nhí, tôi vê hai núm vú và bóp bẹp quầng vú làm sữa rịn ra, ướt trượt theo kẽ ngón tay. Tôi nắc lên, chị trịn xuống, cà lết, xóc xỉa, cái lồn kêu lọp xọp. Tôi cứ như con diều gặp gió nhấc bổng lên và đâm chúi xuống lảo đảo, liệng lả uốn éo, chị Phương chỉ còn nước kêu lên vì đã. Tôi đùa chị: chóng ngứa thế. Chị Phương có vẻ không bằng lòng lời cợt nhả của tôi. Chị phàn nàn: được sướng còn trách, người ta có thiếu mới bò tới, còn chê còn mắng, chả lẽ không lợi dụng lúc này khó mang thai để giúp nhau sao. Chị sướng chứ cậu không à, còn lẻo nhẻo lèo nhèo. Tôi trở lại vẻ nghiêm trang nên hỏi: việc tôi chỉ vẽ chị có làm thử chưa. Chị ngần ngừ mãi mới than phiền: trước giờ chị có làm thế với anh ấy bao giờ, nay đột ngột giở trò sợ anh ấy đoán lại chửi inh lên. Tôi cười hềnh hệch: chị cứ e ngại vậy thì suốt đời chả làm nên chuyện gì nên nỗi. Đời người phải sống thật với đòi hỏi của mình, chị không dám thì đành chịu chứ biết sao. Chị Phương chợt gục xuống như cây mía bị đốn ngả. Tôi chơt động lòng, tay ve vuốt lên tấm lưng trần của chị mà an ủi. Chị Phương thổn thức trên người tôi, có lúc tôi nghe ấm ấm vì lệ chị rơi trên da thịt. Tôi chờ khi chị hết uất nghẹn thì tỉ tê lại: thôi, ta bú tiếp đi, giờ để cả hai sướng cái đã, còn việc khác để lại sau giải quyết. Chị Phương lại hùng hục chà lết lồn trên cây cọc thịt, có vẻ hăng hái hơn. Tôi bú chị mãi không xuất tinh, có lẽ tại quá quen lồn chị nên giữ được. Chị bào thét, lại xóc; xóc thét lại chà, cái lồn nhào nhạo khua như tiếng phong linh bị gió. Hai vú đè lên ngực cũng bị nghiến ngấu lăn xe, tôi nằm mở mắt trừng trừng, thương vẩn thương vơ. Tôi định đi ăn sáng nhoáng nhoàng rồi về thì gặp chị Phương hối hả chạy đến. Chị thở hổn hển khi vừa đặt chân đến cửa chỗ tôi trọ. Tôi hỏi: bộ chị bị ai đuổi sao mà hấp tấp thế. Chị Phương trả lời: chị vội vã đến, sợ hôm nay nghỉ, cậu lại nhảy đi chơi, chị không gặp. Tôi cảm động, vừa thương vừa tội cho chị. Tôi giải thích: trước ở nhà chẳng có việc gì thì mới lêu lổng chạy như chó dái, nay chẳng thiết đi đâu nữa vì tin là thế nào chị cũng đến, chị đừng lo. Nói xong, tôi tự nhiên nắm lấy tay chị cùng vào nhà. Tôi đóng cửa khóa trái lại và ôm chầm lấy chị mà hôn tới tấp. Chị Phương giúi vào người tôi, đón những cái hôn say bỏng trên trán, trên má, trên mi, trên miệng. Hai chị em loạng choạng chỉ chực đổ kềnh ra. Tôi liến thoắng nói như sợ không kịp: có chị đến thì còn muốn bỏ trốn đi đâu. Chị giụi mặt vào bả vai tôi. Tôi hơi đẩy người dang ra, nói như ông cụ non: chị để em xem hôm nay chị thế nào. Người đàn bà dù đã sinh nhiều con, nhưng trước sự xăm xoi của một người khác phái cũng thấy khép nép, e thẹn. Chị cúi dấu mặt, tôi nâng lên, nhìn sâu vào mắt chị tấm tắc khen. Mặt chị thoáng hồng vì thích thú. Tôi nắm hai tay chị quay nhè nhẹ nửa vòng, trầm trồ trong miệng: chị càng ngày càng đẫy đà, ra dáng một bà mẹ đẹp. Tôi kéo giật chị ngả vào người, hai vú chị chạm nhẹ vào lồng ngực tôi. Tôi chưa hỏi gì, chị đã giảng giải: chị đến giúp cậu lâu lâu chứ con trai sống bừa phứa trông nhếch nhác quá. Tôi vặn lại: còn đứa bé chị định bỏ đói hả. Chị bảo đã giao cho mấy con chị lo thay, có đói thì pha sữa bình cho bú tạm, đợi chị về cũng kịp. Tôi bắt vào câu này nói đùa: chắc chị dùng dành bầu thịt cho cậu nó đấy chứ. Chị phụng phịu: cậu nói đùa quá đáng. Tôi ôm chị hơi chặt, ép cho cặp vú dính sát lấy tôi, nói lảng ra: thì ai bú chẳng được, miễn là chị không bị cương nhức vú là tốt. Nói bấy nhiêu, tôi đã mằn mò tìm mở các cúc áo của chị. Chẳng thấy chị ngăn cản hay phản ứng, đôi vú đang căng sữa nên đè xệ cái áo nịt nặng trĩu. Tôi lăng xăng trút cái áo bên ngoài rồi xoay lưng chị lại để nhẩn nha tháo cái chốt khóa ra. Có thể sự va chạm của tôi vào thịt da chị hoặc là chị đang miên man tưởng đến sự rung động nào đó mà cái nịt vú vừa doãi ra sữa đã nhỏ giọt ròng ròng. Tôi kêu lên: ôi phí, phí quá nên vẹo người ngửa miệng ra hứng. Chị Phương để mặc tôi làm, im lặng như một bà mẹ ngắm đứa con yêu. Tôi há miệng hứng hơi lâu, chị Phương thấy tội nghiệp nên nhắn nhủ: sao cậu không ngậm mà cứ hứng như thế làm chị áy náy. Chị kéo đầu tóc vào một bên vú, miệng tôi mở ra đón cái núm dầy như hạt nho, nút nhắp vài cái. Cái đầu vú loay hoay trong mồm, những hạt thịt nổi gai ở lưỡi tôi cà mơn làm núm vú vừa trật trầy qua lại vừa săn cứng dần. Tôi thích quá, lấy răng cắn để lôi cái núm vú vểnh dài ra mà nút say sưa. Chị Phương phải đỡ lấy đầu tôi, sợ tôi bị mỏi. Tôi ngậm cái vú day tới day lui và vặt giật cho cái núm lẫn quầng vú lồi to ra thật đẹp. Tôi nhằn chừng nào thì cái vú thay hình đổi dạng từ xẹp đến sưng, từ sưng đến xẹp. Tôi bú mạnh nên sữa chóng cạn, cái vú dẹp lại bớt. Tôi chuyển sang bú bên vú còn căng mà tay thì thò lên bóp măn cái núm vú kích thích cho chị sướng. Chị ôm quấn lấy đầu tôi, mắt tha thiết như mẹ chăm lo cho con. Bàn tay tôi vê cái núm vú một bên, còn một tay thì bợ dưới vú để đẩy cao cho tôi nút ngậm đầy mồm. Chị Phương bảo: trông cậu bú ngon lành, chị tưởng là thằng bé của chị đang ngậm vú mẹ chứ không phải cậu. Tôi xúc động mạnh nên nói leo vào: thì chị cứ coi tôi như con chị đã sao. Cám ơn chị đã cho hưởng thụ bầu vú mẹ để tâm hồn tôi lắng dịu. Nói rồi, tôi giụi tưng bừng chót mũi và mặt tôi vào cái vú của chị Phương. Tôi cố bú và khi không một bàn tay đã rơi tõm xuống lưng quần chị hồi nào. Chị xoa nhẹ lớp vải mỏng, chị Phương lim dim mắt như chờ đợi. Tôi thọc mạnh tay vào lưng quần, lách len chui luôn vào cái sịp mà xoa nhanh nơi vùng háng. Chị Phương nhấp nhỏm như ngồi trên lửa, bàn tay tôi như lưỡi con rắn nhọn hoắt châm chọc vô cái sẹo thịt lồi lồi ra đó. Chị Phương đã bật ngửa ra, tôi hả miệng lớn nút và lôi cái vú, giật phăng phăng, quả sữa chợt cứng ngang như miếng xoài tượng ngăn nơi họng. Tôi từ từ kéo hai lớp quần của chị Phương và xòe bàn tay chà lên hai múi thịt nở rộng chỗ háng chị như người đang thoa mỡ hành lên miếng bánh bèo đúc chén lớn. Lớp thịt mềm đàn hồi dưới mấy ngón tay, lớp nhớp dính keo như hồ bột. Tôi nghiêng cạnh bàn tay đặt dọc theo cái khe và cà kéo lên xuống, chị Phương phải nhướn người để cho da tay tôi lọt hẳn vào chỗ sền sệt nước đó. Thấy chị đờ ra, tôi biết chị thích được cà như vậy, càng xoắn lết chà cho chị đã. Lúc này thì chỗ lồn chị nhóp nhép kêu lột xột, tôi co ngón tay để mổ liên tục vào cục thịt lồi nổi lênh đênh giữa cái lỗ. Vú chị cương rộ lên, tôi bóp càng ôm khít lẫn chọc vô cái lỗ dưới làm chị Phương khép hai đùi vô ra liên tục. Tôi bảo chị: tôi làm chị sướng chứ. Chị Phương thừa nhận. Tôi miết bàn tay tìm cái hạt le, bịn chặt và day cho nó xựt xựt. Chị Phương lúc choãi chưn, lúc co đùi, bàn tay tôi khi lỏng le khi bị kẹp cứng như cục sắt được giữ bằng cái bàn kẹp kim khí. Tôi nghịch ngoáy lồn chị và bóp vú thêm một lúc, thấy chị có vẻ khó chịu thì chỉ vẽ cách để chị đạt thấu cơn nứng đang dồn dập kéo tới. Tôi rút bàn tay mò lồn chị ra và nằm ngửa tại chỗ. Chị Phương băn khoăn nhưng không hỏi. Tôi nằm xong kéo tay chị ra dấu để chị ngồi lên mặt tôi. Chị có vẻ e dè nhưng thấy tôi quyết liệt thì cũng khép nép leo lên. Tôi bợ hai mông chị điều chỉnh cho khoảng háng chị ngay miệng tôi rồi nhè nhẹ tôi dùng hai tay bành rộng lồn chị ra ngắm nghía. Chị Phương theo dõi tò mò. Tôi khen át đi sự lo lắng của chị: nhìn phía này mới thấy hết vẻ đẹp của người phụ nữ. Chị Phương hơi run không rõ ý định của tôi, tôi từ từ nhấc gáy lên và cong môi hôn vào cái lồn của chị. Chị Phương giật mình nhìn xuống, thấy tôi chăm chăm nhìn thì thẹn. Bản năng phụ nữ khiến chị xòe tay ra che, tôi hất đi và nhanh chóng thè lưỡi liếm xoèn xoẹt vô lồn chị tới tấp. Chị Phương luống cuống, tôi vội ôm choàng lấy mông mà kéo ụp xuống rồi giữ rịt không cho gỡ. Tôi bú lia lịa vào lồn, cắn nhẹ từng cái mu mà nhay như trẻ nhay núm vú. Chị Phương ré lên: sao cậu bậy thế, cậu làm chị chưng hửng. Tôi không trả lời cứ tiếp tục bú cắn liếm ục ục làm chị muốn chổng kềnh ra giường. Tôi bíu chặt lấy chị mà ngoáy mặt làm chị văng ti lê nhảy nhỏm. Lúc tôi kẹp hai giò chị để cạp lồn thì chị Phương chỉ còn biết kêu lên líu ríu: ôi, đã quá, nứng quá, cậu ơi. Tôi hun, tôi cắn, còn thè to bản cái lưỡi ra mà phết mỡ hành choe choét lên cái bánh bèo to đùng của chị Phương để chị chết giấc cho rồi. Chị Phương nằm trên giường, tôi kéo lách hai đùi chị lên để lòn vào ngồi. Tôi dựa lưng vào vách cho thoải mái rồi lôi hai đùi chị đặt lên đầu gối tôi. Chị Phương đã quen những hành động của tôi nên không chú ý cách tôi văng vật chị. Có lẽ chị yên chí phần nào tôi lo lắng cho chị. Mặt khác chị cũng tin tưởng rất nhiều ở tôi khi tỏ ra muốn chị được vui hưởng điều hạnh phúc của cuộc sống chồng vợ. Mặc dù chị vẫn nói với tôi về sự rụt rè của chị, nhưng ít ra tôi cũng bù khuyết được cho chị những việc mà ông ấy lơ là bỏ sót. Theo chị kể với tôi, ông chồng rất tỏ thái độ gia trưởng, có phần ích kỷ nữa là đằng khác, chỉ biết đòi hỏi khi lên cơn, sau đó thì bỏ mặc chị khật khưỡng với những dục vọng vừa lóe lên đã bị tắt ngúm. Chị thành thực nói với tôi sự thèm khát được vuốt ve, ôm ấp mà dường như không bao giờ được biết. Trái lại, rất nhiều, rất nhiều khi đang lơ mơ ngật ngà thì bị lôi thốc dậy. Chồng chị quáng quàng lột áo quần chị ra, hấp tấp nhảy cỡn lên đè vật chị ăn gấp ăn gáp để hạ cơn sướng nứng của đàn ông. Cái phần cương cứng của ông ta đâm bầm dập vào háng chị, hổn hển thở, có khi chị vừa lơ mơ nhận ra, chưa kịp banh giò hứng những nhịp lên xuống thì đã thấy ông ấy rút ra. Chị quíu cả người, cái lăn tăn vừa nhen nhúm đã rã tan nhanh như bọt xà phòng bị vòi nước rửa trôi tuột. Chị đã chỉ cho chị một vài chiêu khêu gợi mà chị có chịu nghe theo đâu. Thậm chí khuyến khích chị hôn hít ông và sờ soạng để gây hứng mà chị sợ vẻ nghiêm trang quá quắt e bị mắng là đàng điếm, đĩ thõa. Tôi nói thét chẳng chuyển thì mỗi lần chị ghé lại tôi đều lặng lẽ giúp chị cảm thấy thích thú và thoải mái bù vào. Tôi để chị gác lên chân tôi rồi tôi dùng bàn tay xoa nắn dọc theo đùi và bàn chân chị để chị thấy thư giãn. Tôi bóp hờ vài cái bên ngoài quần rồi kéo quần chị xuống tới mắt cá để xoa trực tiếp vào thịt da chị cho ấm. Tôi xê dịch bàn tay, đè miết mạnh khiến chị ngọ nguậy các ngón chân có vẻ sảng khoái. Cái sịp mỏng màu ngà soi rõ vùng lông đen lù lù làm tôi chộn rộn, tôi lôi lột cái sịp xuống tới mắt cá luôn. Thế là tôi bóp măn, lại vò vò lên vùng tam giác lồi ở chỗ háng. Những ngón tay của tôi như gắn dây điện làm chị hé mở dạng giò ra dần, tôi sẵn dịp thò sâu đầu ngón tay vào xe lăn hai cái mu dẻo nhẹo. Tôi ngoáy tròn tròn, cái lồn xập xòe uốn éo theo đà ngón tay. Tôi xoa rồi tách múi hai mu ra để cà dọc vào cái khe mum múp khép. Chị Phương thở ngắn than dài mà phần mông cương cứng, hai đùi ấn đè mạnh lên gối tôi. Tôi biết chị sướng nên càng day bóp xoa lồn thật nhiều. Một ngón tay tôi đặt ngay lên đầu hột le cứng rắn mà bật gảy như ngoáy vô phao câu con gà. Chị kểnh người lên cho lồn miết sát ngón tay. Tôi xoe hai ngón tay bóp vặt cái hột le và kéo mép miếng yếm thịt che ở lỗ mà mơn như rửa tai nấm. Chị Phương hít hà trong khi hai cánh đùi xập ra xập vô như quạt mát. Tôi xỉa ngón tay vào cái lỗ, vét như vét bùn và ngoáy ráy liên tu. Chị Phương ển lồn lên đón những cú móc của tôi, hai bẹn banh ra và nắc gió lia lịa. Tôi bóp, vê, xoa, bịn, nhốt hẳn ngón tay trong lỗ mà xóc ọc ọc, càng lúc càng tươm chảy khí ào ào. Tôi hăng tiết cứ giữ chặt tay mà xóc uỵch uỵch đến nỗi chị quặn mình xón nước thành tia như đái tháo. Tôi móc lồn chị đã quá nên chị Phương chẳng còn ké né la toáng lên: cậu làm chị nứng quá, cậu cố móc mạnh thêm cho chị đã. Tôi dùng khuỷu tay đè giữ chị và vươn dài cánh tay để các ngón vào sâu lồn chị xa hơn, tôi móc lia, quặt lên quặt xuống, xìa trái xìa phải, lồn kêu chách chách như vũng hồ bị vữa. Chị Phương lăn lộn, miệng há không sao khép lại, tay khều khào, lúc muốn bứt lôi ngón tay tôi ra khỏi lồn chị, lúc lại muốn nhấn giúi vào, thành ra nhìn chị loi choi như chạy giặc. Tôi thấy chị nứng thì cố móc cào cho lồn chị bưng bưng. Nhiều khi cũng tôi tội vì dồn bức chị quá, nhưng nghĩ lại chị có chịu khó mới tận hưởng cái khoái của lồn được mò như thế nào nên lại vẫn cố làm tới luôn. Chị Phương nào có kêu ca gì đâu, chỉ nghe khè khè như tay bợm nhậu gặp đúng độ chất rượu nồng làm lao đao trí óc. Tôi móc mà còn chỉ vẽ: chị cứ tập cho ổng mò lồn giống như tôi nè. Có vậy chị mới sướng, chừng ổng leo lên bú, lồn mới đã. Chị Phương sáng bừng mắt như vừa có ai lấy ngôi sao trên trời đặt vào đó. Tôi vê mu lồn, vặt cái hột le, mằn cái mép lỗ, nghịch cục thịt lồi rồi giúi tay vào dưới áo măn lên cái nịt vú. Chị Phương hối như giặc: cậu đùn mở cái áo và vê xoăn đầu vú chị ngay đi, buốt rức quá. Tôi cũng có ý này nên mò giựt phăng cái nịt vú nghe bựt một tiếng rồi nghiến ngấu vặt bóp thẳng lên vú chị. Ôi vú đang chờ đợi được bóp nở lớn bè bè, tay nắm vô thiệt thích. Vú nuôi con vốn dĩ đã bự, giờ bị kích thích càng nở thêm, cả bàn tay xòe rộng vẫn không ôm hết. Tôi xoe cái núm vú thòi lòi, lấy gan bàn tay day quả vú trật chìa mà nghe cái mềm, êm lịm tan vào thịt da rất mát. Chị Phương úm một bên vú chưa được mò măn để bóp phụ với tôi. Thấy tôi lúng túng thọc xọt tay dưới áo, chị vội ngưng cởi khuy để hai vú lộ hẳn ra cho tôi nghịch. Thật là đàn bà hiểu tâm lý quá trời, cái vú được xoa mà mắt có nhìn mới thấy sướng, chứ mò mò bên trong áo thì thấm thía gì đâu. Tôi bóp vú, bóp lồn mà miệng nheo nhẻo cám ơn chị liền liền. Chị Phương có vẻ hả hê nên góp lời: chị cũng thích cởi béng hết để cậu làm cho chị sướng tột bực. Đến lúc này thì lồn chị ướt té tát, nước rịn khắp ngoài trong, lông lồn cũng sũng như bị xối nước. Tôi chuyển sang trò nghịch khác. Tôi đùn đẩy đùi chị ra và lồm cồm quì xuống dùng miệng bú lồn chị. Tôi mới vừa cạp sơ sơ lên mu thì chị đã khen ngay: cậu bú thật đúng lúc. Chị muốn xin mà sợ cậu cười. Cái bà có một việc tẻo teo cũng sợ. Nên tôi cạp lết nút xục đùng đùng, lồn chị văng khí tung tóe coi hay đáo để. Bà chị này thật lạ, chồng con đùm đề mà hơi tí lại thẹn thùng còn hơn trẻ nít. Có mỗi một việc để mình được thoải mái hưởng niềm vui theo đòi hỏi thể xác của mình mà cũng thập thò. Thế nên, bảo sao mòn đời cứ phải nén lòng nhẫn chịu. Với chồng vốn đã trở thành thói quen sợ sệt không nói làm gì, còn tôi là thằng em, bà con chẳng phải, chồng vợ cũng không, thì vì lẽ gì chị lại rón rón rén rén chớ. Giá tôi cũng lằng xằng như ông ấy thì đến bao giờ chị mới thấy sướng trong lòng. Tôi đem ý này giãi bày với chị, nghe chị than: chị thành nếp cố hữu rồi cậu. Lắm lúc cũng thấy ức trong lòng, nhưng ý vừa lóe thì miệng đã câm như hến. Cho nên phải nhờ cậu giúp đỡ. Tôi hiểu ý nên dặn dò: thôi, được rồi, nhưng chị phải cộng tác với tôi thì cả hai mới vui. Chị nghe đây, cái chỗ này nè nó xốn xang lắm, lưỡi đàn ông mà chạm vào là chỉ có nước từ tê đến rúm ró lại như mớ giẻ rách. Thế nhưng nếu o bế đúng điệu, thì khi nó được bịt kín bằng cái khúc gân thừa của đàn ông chị sẽ thấy tuyệt đỉnh. Phần 4: Nó giống như cửa cống của chị được nêm chặt, chẳng những chỉ bưng đóng thôi mà nó còn là con thuồng luồng ngọ nguậy, làm chị có ngơ ngơ mấy cũng quíu không chịu nổi. Phương chi tôi lại giúp chị trên vò dưới giập, chắc hồn chị bay bổng tận chin từng không. Tôi nói mà rê rê đầu lưỡi, vặn xoáy ốc nhiều vòng làm chị cũng uốn éo theo, hai đùi bập bềnh như túi hơi bơm xẹp xọp, khói tỏa mù mù nặc nồng mùi đàn bà. Tôi thấy chị sướng muốn kích ngất, còn hét hò thêm: chị có muốn hả hê thì phải cố trân người để tôi rửa lau cái hố sâu đầy ặc nước, chứ không nó đóng váng thì chết. Chỉ một chốc nữa là chị sẽ mon men nơi cửa thiên thai rồi. Mắt chị tóe hào quang, ướt chẳng ra ướt, nhấp nháy như sao sa. Tôi nhìn khoảng ngực chị đảo xập xình trước mắt nên tôi bợ hai tay vào măn lên đôi vú. Tôi nắn, tôi nhồi, tôi vê, tôi bóp nghe lạch bạch, lạch bạch như lội nước. Y như rằng chị quì đè hai đùi mà lết chỗ háng vào miệng tôi, chẳng khác dùng khăn lau món đồ đồng cho thật bóng. Tôi búng, cắn, nút óc ách càng làm chị kêu nheo nhéo: ối, cậu, chị nứng quá. Chả cần bảo chị cũng thúc như thúc ngựa, ngực ưỡn ra khiến hai vú nhún nhún đã hết sức. Tôi lên cơn ngang, khúc gân chọc đội cái quần như cột thu lôi, tôi nhức buốt rần rần ở chỗ háng. Tôi hét chị Phương: chị vòng tay ra giữ hộ cây gậy của em một chút. Nó muốn cắn quần em chui ra ngoài. Chị Phương nghe tôi lè nhè xưng em là biết tôi muốn gì rồi nên họa theo: chị biết, chị biết mà. Nãy giờ cậu nghịch chị vẫn nén giữ được là chị phục lắm rồi. Nói thì nói mà chị đã xoắn bàn tay cọ dọc buồi tôi làm tôi nhảy dựng, nhún nhảy loi choi. Chị Phương xục thêm mấy cái thì cho bàn tay chui tót luôn vào quần tôi mà xục ngay trên cái gậy thổ tả của tôi. Bàn tay điêu luyện đáo để, xục làm lớp da qui đầu thụt thò căng ra mãi. Hai hòn dái tôi bị ép khốn khổ, tôi nhăn nhó, chị Phương hỏi và khi biết lý do thì một tay chị căng da bọc, một tay vò cả hai hòn dái tôi ào ào. Nước nhờn của chị tứa ra ọc ọc, chị ca cẩm: cậu bú mà chị được bóp dái cậu thật là lên tiên non bồng. Chị đề nghị với tôi cho chị xoay người lại để làm nhiệt thành hơn. Tôi chịu ngay, miễn là chị đừng dời cái sẹo thịt khỏi miệng tôi là được, còn hai vú thì không bóp ngay ở trước mặt, có phải quàng vòng tay ra bóp từ phía sau lưng cũng có sao. Tôi bú và bóp, chị bóp và xục, vô hình dung cả hai cùng uốn éo như đôi trăn quấn nhau mây mưa cật lực. Tôi cạp, chị xục, tôi vê, chị xoắn, thành thạo, khẩn thiết. Có lúc tôi đánh lưỡi vào quá sâu, chị Phương bị khựng rồi phún phè phè nước nhờn và lết nhanh, lết vội cho đỡ ngứa. Tôi kêu, chị cũng kêu, thi nhau gào cho sướng. Đến khi chị thở dồn dập và xuội tay không vò xục tôi được nữa, cứ nằm phục trên người tôi thì tôi biết chị hết hơi sức. Thế nhưng, tôi vẫn không bỏ hai tay mò bóp vú chị, làm ngực chị dồn ép càng khó thở nên nghe chị rên hừ hừ. Chị năn nỉ tôi: cậu tha cho chị đi, chị ngất ngư rồi. Chị ra dữ quá, rêm chỗ đó hết, chị sướng quá mà không còn sức cà lết nữa. Một là cậu cho chị nằm nghỉ một lát, hai là cậu xài chị đi, có được không. Được thì được chớ sao không, nhưng hai tay tôi vẫn ham tí toáy vò hai mớ bột mềm chút đã. Tay đụng vô vú mà cái sẹo thịt chình ình ngay đó biểu để môi miệng im rơ đừng nhúc nhích thì có họa là thánh nên tôi phải đá gà liếm nút sơ sơ. Ôi chị Phương hết còn rên mà chỉ ú ớ không thành tiếng. Tôi khiêng gỡ từ từ hai giò chị mà chị vẫn không cất nổi người lên. Tôi dựng một chân chị lên, ghé nghiêng người áp khúc gân vào đám lông nho nhoe mà ấn sâu vô cái lỗ nghe cái ọp. Chị Phương rùng người một cái, lắc mông như lắc chuông, hai mu lọp ngọp chà sát gốc con cu cứng ngắc. Tôi ôm lấy cái chân chị tựa ôm cột mà cà đâm rầm rầm. Chị Phương quăn người lên đưa cái lồn ra cho tôi cưa tới bến. Tôi khoái chí tử nên giống tay đua cầm chắc lấy ghi đông lắc mình nhún vượt dốc. Chu choa đã cách gì, con cu thon thót chui ra chui vào, lôi mớ khí lầy nhầy dẻo quẹo. Tôi nắc một hồi thì lật thay phiên, tôi cho chị cỡi lên tôi mà bào đu hay chà bừa gì cũng được. Chị Phương thích cái thế này vì cặc tôi đâm rất sâu vô lồn mà hai vú thì thong dong để tôi bóp nữa. Tôi vặt muốn rớt hai đầu vú ra, nhiều lúc hai núm như muốn bong văng đi nữa. Chị Phương nhún còn hơn lò xo bật, vừa nhún vừa hít hà: ôi, đã, thiệt đã. Hai mu lồn đè chà lên gốc cặc tôi, lông nọ xoắn lông kia, man man kỳ dị. Cái hột le nứng nổi bạnh ra bị chị sướng cọ quẹt làm tôi tưởng bị vướng cái cục gân gà ai đem nhét vô đó. Tôi thúc mình lên, gốc cặc tôi ém lấy hột le, chị Phương hùng hục lết, hai tay đè lên ngực tôi đau điếng. Tôi bú mà khó bắn khí quá. Lại ì ạch lôi chị đổi kiểu khác. Tôi cuốn hai giò chị thành cái mền bông rồi ập cả người xuống mà hích, mà tấn, mà nắc, lấy hai giò làm tấm đệm để tạo ra sự nhún. Tôi nắc tanh bành, té bẹ, tôi nắc đến lưng mỏi háng đau, nắc đến lòi trê lói tĩ, chị Phương thì kêu rong rỏng: cậu, cậu mà ngoáy đít, lắc mông, đảo lồn như chong chóng. Thật không còn cảnh “ gìn vàng giữ ngọc “ nào cho bằng khi người đàn ông đem cho người đàn bà cả tình yêu lẫn thể xác. Chính cái chỗ thầm thầm lén lén, bù khuyết cho nhau những day dứt thiếu thốn càng làm cho cuộc sống sinh động lên. Chả hiểu ở gia đình, vợ chồng chị Phương có sứt mẻ tình cảm gì với nhau chăng mà có lúc tôi thấy hình như tôi mới là chồng chính thức của chị. Từng bước đi, tấm quần, tấm áo đến công việc hằng ngày, lúc nào chị cũng lăng xăng đòi đỡ đần một tay hay góp ý kiến vào triệt để. Có khi chị quá nhiệt tình đến thành lộ liễu làm tôi cũng ớn theo. Ai đời giữa mọi người, chị vẫn xun xoe bảo tôi thế này thế khác. Tôi can ngăn biết bao, chị vẫn không thay đổi. Chị lập luận: ai chả hiểu cậu như là em chị, người lớn chăm lo cho người nhỏ thì có can dự gì. Tôi mà không cản đến nơi đến chốn thì chị còn đòi nấu cơm đem đến tận nhà cho tôi nữa là khác. Tôi phát bực tột độ, căn đi dặn lại luôn mồm: hồi trước chị đâu có thế, giờ thân quen thì cũng một vừa hai phải thôi, băng băng phớt lờ thiên hạ, lâu ngày cái kim trong bọc cũng lòi ra. Chị cười hề hề, rung cả vú mà nhoen nhoẻn: tớ chả sợ mà cậu lại sợ à. Tôi thấy chị đúng là điếc không sợ súng, liều lĩnh còn hơn kẻ cố đấm ăn xôi. Tôi bỗng sợ hãi, có phần nào hơi hối vì khi không ách giưa đàng quàng vào cổ. Còn chị thì cứ hề hề, hết im lại láu táu, xun xoe như con chuột bạch trong cũi. Tôi nghĩ sớm muộn phải tìm cách giãn chị ra để bảo đảm hạnh phúc của chị không bị phá vỡ, nhưng sao thấy khó vô cùng. Chị vẫn nhẩn nha đến nhà, chăm chỉ thu vén cho tôi. Và trăm lần như một tôi luôn là người thua cuộc trước lối dỗ dụ của chị. Thấy tôi lì lì thì chị pha trò, không làm tôi vui được thì chị lăn xả vào nằm ì trong lòng tôi. Tôi vẫn ngơ ngơ như tảng đá thì chị vẽ vời: cậu ôm chị đi, đừng nhăn nhó như thế, xem xấu xí lắm. Tôi hỏi thử quí vị có người trai nào dám ngông nghênh ù lì trước một người đàn bà tự hạ mình xin một sự âu yếm, che chở. Phương chi, nào chị có phải chỉ quị lụy không thôi đâu, chị còn tự tay mở khuy, cởi áo và một hai cứ lôi bằng được bàn tay tôi bắt đặt lên đôi vú trần của chị. Thịt da nào hững hờ được với sự mời mọc tận tình. Sự lơ là nào quên lãng nổi sự mềm mại của những vồng thịt lủng nhủng dưới gan tay. Cho nên không muốn rà cũng ngọ nguậy rà, không muốn măn cũng tí toáy măn. Trước còn kiểu lơ thơ tơ liễu buông mành, sau bị ám ảnh với cái ấm, cái êm, cái mềm, cái dịu nó làm xao xuyến đến con người không cầm lòng được. Thế là cái lưỡi, cái miệng, cái mũi cũng can dự vào và những hơi thở rốc, những mắt biếc long lanh làm cho lòng người chao đảo. Từ núi non, lữ khách băng dần vào miền trung nguyên bát ngát để cuối cùng sục vào rừng rậm để tắm mát nơi vũng suối thần tiên. Chỉ khi nghe tiếng rên của chị Phương mới thấy mình đã vào quá sâu chốn hang hùm muốn ra cũng không ra được. Thôi thì đành lại thêm một lần gục ngã, hẹn với lòng đây là lần cuối để rồi tính đốt ngón tay không biết là cái lần cuối thứ mấy mươi rồi nữa. Có một bữa chị Phương đến cùng tôi như thường tình. Tôi mừng rỡ đón chị, hốp tốp sờ nắn chị như vắng mặt cả đời. Chị cũng ngoan ngoãn để mặc tôi nghịch ngợm như ý muốn. Tôi cởi áo ngoài, tháo luôn cái nịt và dùng tay khoắng tía lia lên hai cái vú thân thương. Trăm lần, ngàn lần, đụng vào cái vú mà lần nào cũng không nhận ra hết vẻ tuyệt đỉnh của chúng. Tôi bóp ôm cái mềm mại, ấm êm như rờ trên nhung, trên lụa, trên len, trên dạ, cái ấm áp len sâu vào tận lục phủ ngũ tạng tôi. Tôi nép vào người chị Phương mà hít sâu hơi hướm chị lồng lộng tỏa ra, ngào ngạt khắp nơi. Chị nhột nhạt ư ư trong miệng, nhưng lại xìa đẩy cái vú cho tôi mút liếm. Chị còn âu yếm đặt đầu tôi ngả vào lòng chị, xoa tròn tròn lên mái tóc và õng ẹo nói: cậu sờ chị đi, chị cũng muốn lắm. Tôi tưng tưng cái vú này, lại nựng nựng cái vú kia, ọp ọp rà cái đầu, xòe xòe cái quầng đến nổi rộn các hạt gai thịt như rôm xảy. Bóp măn rồi thì thè lưỡi mà rà, mà quết, mà phết, mà sơn, trau tria như anh thợ gò đang tạo một công trình mỹ thuật đặc biệt. Chị Phương lại nũng nịu: măn với mó mà chẳng chịu cởi toẹt cái áo nịt ra làm cọ quẹt chị nhột bằng chết. Rồi chị lôi đầu tôi lên cao dặn dò: cậu bú vú chị một lát, mấy hôm không được cậu bú, chị mong lắm. Tôi há miệng ngốn gần trọn cái vú vào sâu trong họng, mút chụt chụt và nuốt chỗ sữa ứa ngộp ra. Bàn tay kia thì xoa xào xào lên cái vú để trống. Chị Phương lim dim mắt, thỉnh thoảng lại kêu: ôi, ôi, sao hay ho thế chứ. Tôi còn lãng đãng với nỗi vui rộn ràng nơi hai cái vú xập xình thì chị Phương lưu ý tôi: này cậu, chị có việc muốn nói với cậu. Tôi ngạc nhiên nên ngưng không mút vú tiếp, nhưng chưa nhả miệng ra. Chị Phương đợi cho tôi lắng xuống cơn bàng hoàng thì chị ôm chặt tôi vào lòng, nói loáng thoáng như đề cập đến chuyện đâu đâu: - Anh à! Em đã trễ kinh hơn tháng rồi, chắc lại sắp có thêm sữa cho anh bú rồi đấy. Hết.