Tính tấp xe vô cái shop quen, chẳng hiểu nghĩ sao tôi đứng tần ngần một hồi lâu. Bóp thì cộm sẵn trong túi quần sau rồi nên không có lo chuyện quên mang tiền, nhất là cái shop này tôi có mua thiếu cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Quan trọng là, tôi bỗng thấy … mình nên mặc đồ chợ thì hơn. Ba cái thứ đồ hiệu này, sẽ mặc, nhưng mà là trong một dịp khác, không phải bữa mai.
Tôi rút kinh nghiệm nhanh dữ lắm, lần này tránh xa con mụ bán hàng vừa đui vừa ác kia, qua tới hàng của một em gái xinh xắn mồm mép nhanh nhảu. Gái trẻ có khác, thẩm mỹ cũng tốt hơn hẳn đám gái già suốt ngày lo hét giá. Chọn chừng 15 phút, tôi cũng kiếm được 3 bộ đồ mặc vô tàm tạm, ít nhất không tệ như bộ đầu tiên. Thiệt tình có nhan sắc hơn người nó cũng là lợi thế không so bì được, tôi bận 3 cái đồ chợ vô mà sao nghe ánh mắt con nhỏ bán hàng cũng ngó mình rát rạt. Tui cũng thông cảm với lòng ái mộ của con nhỏ nên chẳng nỡ la nó, rút tiền ra trả khỏi lấy lại tiền thối.Dù mới bị quê độ bữa trưa nay, nhưng phong độ của dân chơi đâu phải là thứ có thể mất đi trong một sớm một chiều?
Bà má ngó tôi xách bọc đồ công sở về, lật ra ngó nghiêng coi một lúc, phán:
– Sao má thấy mấy bộ này nhìn khó coi quá vậy?
Tôi cũng hơi khâm phục con mắt tinh đời của má. Người đâu mà tài dữ dội, mân mê ngắm nghía mất nửa ngày đã phát hiện ra ngay cái sơ mi mua ngoài chợ không phải là … hàng hiệu. Tôi thủng thẳng:
– Thì hàng chợ đó má. Đi làm bày đặt mặc ba cái thứ đồ hiệu vô, không có hợp.
Mắt bả sáng lên một tia hạnh phúc mãnh liệt. Ý chừng trong mơ bả cũng không ngờ thằng con trai đàng điếm quen xài tiền nhà của bả bữa nay có thay đổi tới 180 độ lận. Ngó gương mặt sung sướng của bả, tôi cũng ráng kiềm không nói ra câu kế: “Thêm nữa, cái công ty đó con cũng coi như cái chợ, mặc ba cái đồ này đúng hợp luôn”.
Sáng sớm hôm sau, tôi lục cục bò dậy sớm thiệt sớm. Rút kinh nghiệm bữa trước, tôi ung dung ăn sáng cafe thảnh thơi luôn mới lóc cóc ra xe đi làm. Bà giúp việc đang loay hoay dắt cái Max ra ngoài, chắc tính đi mua bán lặt vặt sớm. Tôi ngó vậy, ngăn bả lại:
– Chị Hương, để xe đó em mượn vài bữa đi!
Bả nghệt mặt:
– Ủa xe cậu sửa xong rồi, đi cái xe này chi?
Tôi tặc lưỡi:
– Thì … tại em thích. Đi cái xe này nhỏ, dễ luồn lách. Tan sở đông người dữ lắm, em đi xe này thoải mái hơn.
Bả nhìn tôi nghi hoặc, nhưng rốt cuộc cũng dựng lại xe bên cổng.
– Thì tui để xe cho cậu đi cũng được. Nhưng tui đi công chuyện đi bằng xe gì?
Tôi chỉ đại vô cái xe ga cao ngỏng, kêu bả:
– Đó, kêu má em đưa chìa khóa, chị cầm xe em chạy luôn.
Bả la thất thanh:
– Nè cậu giỡn hả, cái xe đó tui leo lên sao nổi?
Tôi kệ bả, dắt luôn cái xe Max ra ngoài cổng, nói vọng lại:
– Thì sau nhà có cái thang đó chị….
Phần 6
Bản thân tôi có nhiều ưu điểm, trong đó đặc biệt nổi lên phẩm chất không khi nào xù nợ. Cái bữa trưa đáng nhớ với con nhỏ Huyền, đối với tôi mà nói, giống như một món nợ khủng khiếp dữ lắm. Bởi vậy, tôi quyết định trả ngay vào trưa hôm sau!
Mà nghĩ trên đời nhiều người cũng ngộ ghê ta? Sao cứ khoái đánh giá con người ta qua vẻ bề ngoài không vậy? Bữa đầu tôi mặc bộ đồ vận động viên thể hình vô, tóc tai còn quên chưa chuốt gel, mấy người họ ngó tôi cười hi hi. Bữa nay bận đồ chợ thôi nha mà sao mấy cái cặp mắt đó – đặc biệt là cặp mắt của mấy ẻm nhìn tui thấy khác ghê gớm lắm. Đúng là cái lũ … háo sắc.
Tôi mặc kệ chúng, đẩy cửa bước vô phòng. Hơi bất ngờ khi con nhỏ Huyền chỉ ngước lên nhìn tôi một cái rồi ngó xuống, còn con nhỏ Trang kia ánh mắt lại hơi hiện một chút ngỡ ngàng. Thiệt tình, cái con nhỏ Huyền này cận nặng quá đi thôi. Tôi làu bàu tự nhủ vậy. Trên đời này tui ghét nhất ai nhìn thấy tui đẹp mà không có tỏ vẻ hâm mộ à nha.
Bữa nay công việc coi bộ nhàn. Thường thì đám khách hàng hay càm ràm nhất tầm chiều hoặc ngày nghỉ, còn mấy lúc buổi sáng tương đối ít việc. Tôi không có sơn móng tay móng chân để mà lôi ra ngắm như con quỷ chảnh chọe kia, cũng không ham chơi ba cái game bậy bạ trên máy tính, bởi vậy việc chính của tôi lúc này là nằm dài ra bàn săm soi 2 con nhỏ. Coi nào, con nhỏ chảnh chọe thiệt tình cũng gọi là có chút nhan sắc đi, nhưng cái kiểu đẹp của con nhỏ này tôi không có ưa chút xíu nào. Thứ đàn bà trang điểm lòe loẹt, người ngợm xức nước hoa muốn hư lỗ mũi người ngồi kế không phải gu của tôi. Mà kể cũng ngộ, như con nhỏ Huyền nói lương tháng của con nhỏ này có tầm 4 triệu, nhưng tôi liếc sơ sơ qua cái túi xách nó mang, tôi cũng đoán rơi vào tầm … 3 tháng lương của nó. Chưa kể 3 cái đồ nó bận trên người cũng khá ổn, chắc đều mua tại shop ngon lành chớ không phải đồ chợ giống như tôi.
Con nhỏ Huyền thì ngược lại. Nó giản dị tới quá mức – bởi vậy cũng không phải gu của tôi nốt. Bộ đồ nó mặc chắc cũng anh em với bộ đồ chợ của tôi, có điều là lượt thẳng thớm và rất vừa vặn. Đầu tóc con nhỏ dường như lâu rồi không có đụng kéo, mái tóc dài buộc lại gọn gàng, chấm tới ngang lưng. Mặt của con nhỏ cũng ổn, nhưng trên đó có một thứ tôi ghét cay ghét đắng: cặp kiếng. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi có ác cảm với đàn bà đeo kiếng cận dữ dội vậy, nhưng hình như trong đám ghệ của tôi từ nhỏ tới lớn, con nhỏ nào thị lực cũng bình thường. Tôi nhiều lúc cứ tự suy nghĩ hoài, không hiểu đâu là nguồn cơn cái sự ghét vô lý đó của mình mà không sao kiếm nổi. Tôi đành đoán bừa, chắc đó là hậu quả của ký ức kinh hoàng thời đi học: bà giáo viên nào dạy tôi cũng đeo mắt kiếng hết trơn. Mà giáo viên trong thời đi học của tôi là khái niệm đáng sợ nhất trên đời, y như từ “khủng bố” trong ký ức dân Mỹ sau vụ 11/9 vậy.
Ngắm nghía đánh giá 2 con nhỏ một lúc lâu lắc mà vẫn chưa thấy tới giờ cơm, tôi buồn bã lôi tờ giấy ra vẽ bậy loằng ngoằng. Vẽ xong bức hình em Maria Ozawa mặc áo sườn xám Thượng Hải tay cầm kiếm Nhật chân đi boot Mỹ, ngó đồng hồ đã 11 giờ đúng. Tôi hăm hở vo luôn tác phẩm lại ném cái rụp vô thùng rác, quay qua kêu con nhỏ Huyền:
– Huyền nè, đi ăn trưa với anh nha.
Thiệt tình không hiểu sao khi nói với con nhỏ câu đó, cái tay tôi lại vô thức sờ cái rụp vào sau mông. Cái này gọi là chim bị bắn một lần sợ cành cong nè. (Truyện từ Sieupham.net)Nghe cái bóp tiền nằm im re ở túi quần sau, tự tin mau chóng trở lại với tôi. Con nhỏ Huyền ánh mắt lộ một vẻ mắc cười, nhưng cũng thu xếp đồ đạc trên bàn lại, quay qua nhỏ Trang kêu: