Chuyện Tình Công Sở

Thiệt tình ở đây có thằng cha bác sỹ nhãn khoa nào đi qua, tôi cho 1 triệu để khám lại mắt cho thằng nhóc ác này liền. Cỡ tôi nó nhìn không ưng thì trên đời còn ai lọt vô mắt nó đây?(Truyện từ Sieupham.net) Lại thấy thằng nhỏ đi vòng vòng con xe Max ghẻ của tôi, chân đá đá vô cánh bánh xe, giọng lạnh te:

– Anh tướng tá coi cũng ổn đi, có điều đi cái xe này cũng dám cua chị tôi hả? Bộ bả ngồi cái xe này cũng xứng sao?

Thở dài một cái. Thiệt tình không biết xử thằng nhóc ác này ra sao. Tính kêu nó mày muốn tao đưa chị mày bằng Audi hay Lexus thì nói đại đi, mai tao xách qua rước liền, nhưng nói vậy sợ nó shock nên tôi bỏ. Nói không phải khoe, Audi và Lexus là cái thá gì chớ! Mua vài ngàn tiền giấy, lọ băng keo, khéo tay một chút là có liền. Cắt mấy chữ Audi, Lexus dán đại vô cái xe đạp điện cũng thành xe Audi, Lexus chứ có gì đâu trời. Thằng nào cãi coi như nó không biết chữ.

– Chắc em hiểu lầm rồi. Anh chỉ là bạn Huyền thôi.

Tôi ráng lấy bình tĩnh, vỗ vãi thằng nhỏ. Thằng nhóc ác gạt tay tôi ra khỏi vai, phủi phủi áo. Điệu bộ cũng du đãng một cây nha. Nghe cái giọng nó có vẻ thỏa mãn:

– Vậy coi như anh biết điều đó, tụi tôi cũng không làm khó dễ gì anh. Thôi anh đi đi.(Truyện từ Sieupham.net)

Liếc lại 3 thằng nhóc ác mà thấy ngao ngán quá đỗi. Thứ tụi bay thời anh mày đi trường trại còn cởi truồng chạy lông nhông, bày đặt du côn du đãng. Tui nói nghe cũng có nét dữ ha mấy bạn. Nhưng đó chỉ là nghĩ trong đầu vậy thôi, nói ra 3 thằng xúm lại đập xỉu thì tội nghiệp tui lắm.

Phóng xe về nhà mà nghe lòng nặng trĩu. Con nhỏ Huyền coi bộ còn khổ với thằng em dại dột này dài dài. Thứ con nít mới lớn bày đặt tụ tập băng đảng, không vô trường thì cũng vô trại sớm mà thôi. Nhưng vậy cũng được, mấy thứ đó cũng tính là trường đại học đi. Đại học Đời – khỏi trả học phí bằng tiền mặt.
Phần 28
Đợt này tui về nhà thấy vắng vắng nha. Ba má tôi không nói, cái tôi thấy thiếu chính là thằng quỷ mặt mụn chuyên ở ké và ăn ké nhà tôi. Thằng quỷ này ngày trước nghiện qua nhà tôi dữ lắm, giờ từ ngày biết cờ bạc chuyển qua nghiện đi casino chứ không nghiện qua tôi nữa. Thứ cờ bạc khi nghiền còn vật hơn ma túy, tôi chứng kiến nhiều người ngày nào không ăn thua một vài ván coi như không ăn nổi cơm luôn. Cái thứ công tử bột như thằng quỷ này đi chơi bạc chỉ có 2 kết cục: một là nghiện cờ bạc và hai là thua hết trơn. Chấm hết. Không có gì thêm cả.

Tôi gọi điện tới mấy lần liền, lần nào cũng leo lẻo miệng kêu tao đang đi … Campuchia du lịch. Du cái đầu nó, sang bển chỉ có đánh bạc chứ có cái mẹ gì. Sới gà, casino ở bển như nấm, thích cỡ nào cũng có hết trơn, đám người Việt đặc biệt khoái qua chơi bởi cái thứ nhất an toàn, cái thứ 2 theo lão Ngọc nói thì ở bển chơi coi bộ “xanh chín” hơn (ý nói chơi đàng hoàng hơn, không mánh mung gian lận). Nhưng cái thứ như nó chơi oẳn tù tì cũng thua, nói gì chơi bạc. Ngày ngày đọc báo thấy tin đám đánh bạc ở bển thiếu tiền gán nợ xác ở lại, lòng tôi thấy lo quá xá. Thằng quỷ chắc nhà hổng bỏ tới nỗi bỏ mạng bên đó, nhưng ngộ nhỡ chậm chạp chuyển tiền qua bị cắt mất cái tai, có lẽ cả cuộc đời này nó lấy vợ không nổi quá. Thứ xấu trai cỡ vậy còn bị khuyết tật, con nhỏ nào dám lấy nó tính cũng thuộc dạng can đảm à nha.

Mà tui dạo này phát hiện tôi có tố chất của anh đại anh bự dữ dội luôn nha. Bằng chứng là tôi càng lúc càng giống … lão già dịch. Không phải giống lão ở cái khoản lưu manh côn đồ mà giống lão ở cái khoản lo lắng cho em út. Thằng quỷ khờ này tôi lo cho nó dữ dội luôn. Mà ba má nó cũng thiệt tình liều mạng, giao một thằng khờ như vậy vào đời bộ ông bả không sợ mất con sao? Hay biết trước bên cạnh nó có một nhân vật hào hiệp, tốt bụng, đẹp trai, biết lo lắng quan tâm tới người khác luôn chiếu cố cho nó? Nhân vật đó là ai các bạn tự hiểu nha.

Bữa nay thằng quỷ tự vác xác tới chớ không phải tôi đi kiếm nó. Có điều nó làm tôi té cái rầm. Tôi tưởng khi nó về gặp tôi bộ dạng sẽ thiểu não như con mèo bị nhúng nước, tóc tai bù xù, cái mặt mụn tè le sẽ buồn như đưa đám, lóc cóc trên một cái xe đạp điện cũ mèm đi tới chớ. Ai dè tui hố hết trơn. Thằng quỷ mặt mụn mặt tươi roi rói, đứng kế cái xe mới kính coong ra chiều hãnh diện lắm, mõm ngậm điếu thuốc phì phèo đúng dáng đại gia mới bán đất. Tôi chưng hửng ngó, nó ngó bộ dạng của tôi coi bộ đắc ý lắm, cười khành khạch:

– Đại ca kinh ngạc về em lắm phải không? Bữa nay đại ca thích cái gì, em chiều đại ca tới bến luôn. Tiền em tự làm ra luôn, không có chơi với tiền nhà!

Muốn lao vô ký đầu thằng quỷ mấy chục cái cho nó tỉnh ra. Thứ tiền cờ bạc cũng tính là … tiền tự làm luôn hả? Vậy tui biết kiếm tiền từ hồi học lớp 5 luôn. Tính mở máy chửi nó một trận vuốt mặt không kịp luôn, nhưng với thằng quỷ này chiêu đó không có ăn thua. Tôi làm mặt lạnh, vẫy tay ngoắc nó:

– Mày vô đây tao có chuyện muốn nói với mày!

Quỷ mặt mụn chưa khi nào thấy khuôn mặt của tôi khác tới cỡ vậy, vừa hơi ngạc nhiên vừa sợ sệt. Thằng quỷ này trước giờ sợ tôi như thể trong tiềm thức đã có sẵn vậy, nghe tôi nói vậy líu ríu đi theo vô, miệng còn ráng nói giỡn một câu trớt quớt:

– Bộ ghen tị với tài năng của tao hả? Sao làm cái mặt thấy ghê vậy?

Tôi không nói gì, lạnh lùng đi tiếp. Im lặng cho thằng quỷ có thời gian để mà hoang mang. Bước vô phòng tôi, tôi kêu nó ngồi vô cái ghế, thủng thẳng kêu:

– Mấy chuyện bữa trước tao nói với mày, coi bộ mày cũng không để vào tai hả?

Thằng quỷ nghe nói vậy, cái mặt hiện ra một nét chày bửa nhưng nhanh chóng xuôi xị liền khi bắt gặp ánh mắt buồn bã pha chút du côn của tôi. Nó xuôi xị:

– Thì cầm theo có một chút tiền, thua thì về đâu có chơi bạt mạng đâu. Mà số tao đỏ, bữa trước ăn được một cục luôn nè.

Tôi thở dài:

– Mày nghĩ kiếm tiền cờ bạc dễ vậy sao?

Thằng quỷ này đầu óc đơn giản thiệt. Nó giống như mấy thằng nhóc ác chơi xì ke vậy. Thằng nào khi mới chơi xì ke chẳng kêu “Thử một lần cho biết”. Có thằng nào kêu “Thử một lần cho nghiện” đâu. Rốt cuộc thì hàng tá nghiện vẫn ra đời mỗi ngày nhờ cái “thử cho biết” đó.

– Thì biết vậy, nhưng chơi cho vui, chơi giải trí thôi. Tao cũng biết tự kiểm soát mà.

Lại thở dài lần 2. Lần này dài hơn lần trước gấp bội. Thứ bản lĩnh bằng không như thằng quỷ này mà cũng dám nói tới “tự kiểm soát” sao. Cuộc đời nó có lẽ chỉ rành nhất kiểm soát việc chơi gái bao lâu không xuất ra, còn lại tôi chưa thấy có cái gì nó “kiểm soát” được hết trơn. Cái thứ chơi game còn ghiền tới thức trắng đêm thì không thể nói ra cái từ đó được.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43Next page
Back to top button