Lão già coi bộ cũng có tâm trạng, uống tì tì. Thường thì dân chơi ken thường không uống rượu, theo lý giải của đám nghiện thì rượu làm mất tác dụng của ma túy, mà hơn nữa khi uống rượu xong lại thèm. Nhiều trường hợp uống rượu xong chích vô cho cố, sốc thuốc nằm tại trận. Lão già không có vậy. Lão thuộc dạng chơi “hai mang”, tức là cả rượu và ma túy đều dùng tuốt. Tửu lượng lão cùng xoàng, bởi vậy hết một chai đã thấy lão ngà ngà. Cái mắt lim dim, cái tay nhịp nhịp coi bộ tính ca “Đồi thông hai mộ” nữa à nha.
Quỷ mặt mụn coi bộ khoái mấy vụ trường trại dữ lắm. Nghe tôi và lão già nói chuyện với nhau mà chăm chú như nuốt từng lời. Ngó cái bản mặt tò mò hóng hớt của nó, tôi nghi nếu không ai cản, nó dám xin vô trại ở thử một bữa cho biết mùi đời lắm. Thứ công tử bột chỉ khoái ăn chơi như nó, vô trại xong ra chắc đập tôi chèm bẹp vì sống trong đó hổng giống với những gì tôi tả hết trơn.
Tôi cũng hơi say. Chai thứ 2 sắp cạn tới nơi, chuyện vẫn nổ đều đều. Mặt mụn thấy mấy cái ly đã hết, với tay lấy chai rượu tính châm thêm. Đột nhiên phía bàn rượu trong góc, tiếng con nhỏ Huyền la lên nho nhỏ, kèm theo tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng:
– Anh làm gì kỳ vậy?
Tôi ngước mắt qua. Con nhỏ đang lúng túng chạy ra xa khỏi cái bàn, cái chai Chivas 25 vỡ tan tành dưới chân bàn. Mấy thằng nhóc mặt mũi bậm trợn đang cười khành khạch, coi bộ khoái chí dữ lắm. Một thằng thủng thẳng kêu quản lý:
– Nè, chai rượu tụi tôi uống chưa tới 2 ly bị con nhỏ này làm vỡ, tính sao đây?
Cha nội quản lý mặc áo trắng vội vàng chạy ra, làm bộ phân bua gì với mấy thằng nhóc rồi quay qua con nhỏ nghiến răng kèn kẹt. Chivas 25 ở chỗ mắc dịch này tính bét ra phải tầm 8 triệu, dù không biết tại sao con nhỏ làm vỡ nhưng nó không tính lên đầu con nhỏ biết tính vô đâu? Gương mặt con nhỏ tái mét, đầm đìa nước mắt, không hiểu vì bị mấy thằng nhóc ác sàm sỡ hay nghe cái giá tiền khủng khiếp của chai rượu nó vừa làm vỡ dọa tới phát khóc. Gương mặt của tôi cũng đỏ bừng, không phải vì men rượu mà là vì thứ cảm giác phẫn nộ và uất ức thay cho con nhỏ. Có điều, nghĩ tới nghĩ lui, tôi thở dài, khều thằng Nghĩa:
– Mày ra nói với thằng quản lý chai rượu đó tính phần mày đi, tội con nhỏ quá!
Mặt mụn gật gật đầu. Thằng này ưa coi phim một cây, mấy vụ anh hùng cứu mỹ nhân này nó mơ còn không nổi ấy chớ! Thấy nó qua bên chỗ con nhỏ và thằng cha quản lý, vỗ vai nói gì đó, gương mặt cha quản lý cũng giãn ra, còn con nhỏ thì cúi đầu lí nhí. Có điều mấy anh nhóc ác không được vui vẻ như vầy. Một ảnh coi bộ hơi nóng tính, đập bàn la:
– Đù má, tính anh hùng cứu mỹ nhân hả con? Rượu tụi tao nó làm vỡ, mắc mớ gì tới mày mà qua đây? Tính kiếm chuyện hả?
Mặt mụn có cái ưu điểm là nhát chết số một. Run rẩy quay qua phía tôi, tôi cũng run rẩy ngó qua chỗ khác. Không phải tôi sợ đám nhóc ác à nha, có lão quỷ này ngồi cạnh tôi còn sợ lão … gây ra án mạng không chừng. Nhưng tôi sợ con nhỏ cũng ngó theo cái ánh mắt của thằng quỷ mặt mụn, lúc đó người chết sẽ chính là tôi. Y như rằng, cái giọng du côn của lão già đã cất lên:
– Rượu vỡ rồi thì qua bàn em uống nè mấy anh.
Mấy cặp mắt dòm chưng hửng qua – tôi đoán vậy bởi tôi ngó qua chỗ khác đâu có thấy mẹ gì. Nghe tiếng chân lạch bạch chạy tới, tôi nhắm nghiền mắt, chờ đợi một tiếng “choang” vang lên, nhưng không biết từ đầu lão già dịch hay đầu mấy ảnh. Nhưng không phải, chẳng có tiếng “choang” nào hết ráo trọi, có mỗi tiếng chào hỏi rụt rè cất lên:
– Ủa anh hai qua đây khi nào vậy? Tụi em ngồi trong góc không có thấy anh, không thì đã đem rượu qua mời anh hai một ly rồi. Anh hai bữa nay đi cùng em út hả?
Tôi lé mắt qua, thấy lão già dịch đang gật gù, coi bộ đắc ý dữ lắm. Thiệt tình, ngày thường tôi cũng ưa coi mấy màn biểu diễn số má của lão, có điều lúc này tôi chỉ mong lão nhanh nhanh chóng chóng đuổi cổ mấy thằng du đãng mắc dịch này đi cho lẹ, khỏi mất công con nhỏ ngó thấy tôi. Nhưng thứ gì tôi ghét thì y như rằng lão già sẽ làm bằng được. Lại nghe cái giọng kẻ cả của lão kề cà:
– Đúng rồi đó mày. Em út tao là cái thằng mới bị mày chửi đó!
Quán ồn nên tôi không có nghe thấy tiếng mồ hôi thằng nhóc chảy tong tỏng, nhưng tôi đoán vụ này có chắc luôn. Thấy giọng thằng nhóc hạ xuống thấp tới thảm hại:
– Em xin lỗi anh, tại tụi em không có biết ảnh là em út anh. Để em qua xin lỗi ảnh một câu nha anh hai.
Lão già dịch lại làm thinh một hồi cho tim thằng nhóc ác đập solo thêm một trận, thủng thẳng kêu:
– Bộ thằng Dũng dạy tụi bay ra đường kiếm chuyện với người ta vậy hả? Nó cũng ngon quá ha.
Giọng thằng nhóc muốn méo xẹo đi luôn.
– Dạ không có anh hai. Cái này là tụi em làm bậy, mai mốt không có nữa đâu anh hai.
Lão già dịch phất phất tay coi bộ chán ngán, la:
– Được rồi, đi lẹ đi tao còn uống rượu. Ngó cái mặt tụi bay phát ớn uống hổng vô!
Thằng nhóc ác như được đặc xá, đi thẳng một mạch tới cha nội quản lý, cố ý nói thật to:
– Bàn anh hai kia lát tính vô tôi hết luôn nha.
Phần 13
Tàn bữa nhậu, 3 anh em bước liêu xiêu ra ngoài cửa. Tôi cẩn thận ngó quanh một hồi, không thấy mặt mũi con nhỏ Huyền đâu, yên tâm chui vô trong xe với mặt mụn. Mặt mụn coi bộ hơi say quá, quay qua lão Ngọc làm một câu khiến tôi nổi da gà:
– Anh Ngọc có đi … vui vẻ chút không anh?
Tôi nhắm mắt lại, đợi tiếng la thảm thiết của thằng bạn vàng cất lên. Thiệt tình nó nghĩ hễ là giống đực thì đều biến thái và có nhu cầu sinh lý bức bối dữ vậy sao? Nhưng chỉ có một tiếng vang lên, mà không phải tiếng của nó à nha. Tiếng lão già dịch lè nhè:
– Cũng được.
Ngất xỉu luôn. Sao hồi trong trại lão làm nét trầm thấy ớn, nhìn đám beo mặt mũi lạnh te làm tôi tưởng lão bị … liệt dương rồi chớ. Ai dè đi ra ngoài ăn nhậu xong cũng lộ nguyên cái đuôi hồ ly ra ngoài. Buồn bã chui vô xe với 2 quỷ dâm dục, phẩm hạnh con người cũng cảm thấy lung lay dữ dội lắm.
Xe dừng cái két trước cửa khách sạn cũ. Đám tiểu yêu như thường lệ bu lấy xe đon đả mở cửa. Lão già chui ra đầu tiên, ngật ngưỡng đi vô trong quán. Mấy đứa nhỏ coi bộ không biết lão, đưa cặp mắt nghi ngờ ngó về phía thân hình loắt choắt, xem chừng có vẻ sợ lão chui vô đây lỡ bị mấy ẻm đè gãy xương cũng phiền phức à nha. Lại thấy lão ngó nghiêng một chặp, gật gù ngồi xuống bàn nước, vẫy tay kêu một thằng nhỏ tới: