Hôm đó, nắm được cái thư trong tay, con Vân hành hạ chị Phượng của nó, bắt chị phải kể hết cho nó nghe « chuyện tình » của chị với anh Hiếu. Con Phượng đỏ mặt phàn đối, chị nói đó chỉ là tình bạn mà thôi, nhưng sau một lúc bị con Vân tra hỏi thì chị cũng đành phải thú nhận là anh Hiếu có vẻ đang muốn đi xa hơn.
Hôm đó tâm tình được với con Vân, Con Phượng như muốn nhân cơ hội mà hỏi đứa em gái về mấy đề tài mà chị đang bị bí. Chị nói nhỏ:
– Vân nè, mày khôn lanh hơn tao vậy mày chỉ cho tao đi. Trong thư này, anh Hiếu ảnh đề nghị muốn gặp tao ngoài công viên bãi biển. Tao lo quá. Mày biểu tao phải làm gì ?
Con Vân cảm thấy thật thương chị Hai của mình. Rõ ràng là chị quá ngốc nghếch, đã là một thiếu nữ rồi mà đến chuyện tư tình cũng hoàn toàn mù tịt, mà đó cũng là hậu quả của cách giáo dục trong gia đình của nó mà thôi. Một cách giáo dục nghiêm khắc mà lại thật nghèo nàn, thiếu trước hở sau … Nó may mắn hơn vì gặp được cô Ái Vân đúng lúc để được đón nhận những kiến thức về tâm sinh lý giúp nó trải nghiệm được những bài học tuyệt vời với cô Ái Vân lẫn mấy ngày nay với chú Hoàng.
Con Vân quyết giúp chị Phượng của nó mở thêm tầm kiến thức của chị, nó xích lại ngồi sát con Phượng trên bờ giường rồi nói :
– Đây nè, theo em biết thì khi chị ra gặp anh Hiếu, sau khi nói chuyện trên trời dưới đất rồi thì thế nào ảnh cũng tìm cách nắm tay chị.
Vừa nói, nó vừa đưa tay ra nắm tay chị Phượng. Chị bồi hồi để tay mình nằm gọn trong tay con Vân. Sự đụng chạm với một làn da lạ làm chị rùng mình. Con Vân nói tiếp:
– Chị cứ tưởng tượng em là anh Hiếu đi. Như vậy dễ cho chị học hỏi những gì có thể xẩy ra.
– Ờ, ờ, tao nghe theo mày.
Con Phượng nhắm mắt, buông thỏng người…
Con Vân nhẹ nhàng nâng niu bàn tay của chị Phượng, thấy chị nổi da gà, nó cười thầm :
– « Chị Phượng rỏ thật là mù mù tịt tịt như con vịt !. Mới được nắm tay mà đã quíu người rồi. »
Nó ranh mãnh tiếp tục ấn bóp bàn tay của chị. Tội nghiệp cho chị Phượng, hồi nào giờ có bao giờ được ai vuốt ve như vậy đâu ! làm chị vừa bối rối vừa bồi hồi. Phần con Vân thì sau một lúc đùa giỡn với chị Phượng, nó cũng bắt đầu thấy rạo rực. Ba ngày qua nó không xuống gặp chú Hoàng vì sau lần được bú lồn đến tá hoả tam tinh, nó cần nghỉ dưỡng vài ngày để lấy lại sức. Nhưng mới nghỉ dưỡng hai ngày là con nhỏ đã thấy rạo rực rồi. Do đó hôm nay vuốt ve con Phượng một lúc thì đứa con gái đã động lòng. Mà tánh nó không câu nệ vì bất cứ rào cản nào, hễ thấy cái gì đem lại cho nó thích thú là nó làm.
Nó không ngần ngại đặt tay lên đùi của chị Phượng. Tội nghiệp chị ! quá thật thà nên đâu có biết đề phòng, cứ nhắm mắt nghe theo lời đứa em gái…
Khi bàn tay con Vân luồn dưới váy mà nhẹ nhàng đặt lên quần lót của chị thì chị cũng hoang mang, rục rịch định phản đối nhưng giọng con Vân quyết liệt:
– Chị ngồi im, đừng có nhúc nhích !
Chị không dám hó hé, ngồi yên lại. Con Vân dỉu chị nằm xuống giường rồi nó mạnh dạn luồn tay vào quần lót của chị mà xoa xoa mu lồn của chị. Đả nói con Phượng chỉ có kiến thức của đứa con nít trong lãnh vực tình dục , nên chị không biết phải phản ứng ra sao, có điều chị cũng mơ hồ hiểu được là đưa lồn mình cho đứa em gái vuốt ve là không ổn cho lắm. Nhưng mà cảm giác mới lạ làm chị bỡ ngỡ. Chị ngượng ngùng thật thà hỏi:
– Mình làm như vầy có kỳ cục không hả Vân ?
Con Vân không trả lời chỉ chú tâm vuốt ve mu lồn mới được khai phá. Một mu lồn đã có nhiều lông đen mướt. Nó thích thú vì không ngờ ngày hôm nay, do hoàn cảnh đưa đẩy thật bất ngờ mà nó có diễm phước được rờ lồn chị Phượng, người chị hiền lành và ngốc nghếch của nó. Lông lồn chị không được rậm như lông lồn cô Ái Vân nhưng con Vân vẫn thấy thích. Một cái thú mà nó sẽ giữ mãi mãi trong suốt đời nó: sau này dù có căng thẳng, có buốn nản hay có tuyệt vọng mà được luồn tay vào một rừng lông lồn để nâng niu thì tất cả những đen tối đều được xoá đi như có phép màu.
Chiều hôm đó, nó ra tay vuốt ve lồn của chị Phượng làm chị bỡ ngỡ khám phá ra những rung động mới lạ, những cảm giác lạ lùng. Chị nằm yên trên giường, mắt nhắm kín, hơi thỡ bắt đầu hổn loạn.
Tiếc cho chị là cùng lúc có tiếng Mẹ kêu từ nhà dưới biễu chị xuống cho Mẹ sai bảo điều gì đó. Cực chẳng đả, chị ngồi dậy, mặt đỏ gấc mà thật thà nói, giọng đầy luyến tiếc :
– Mày làm tao không biết trời đất gì nữa.
– Nếu chị muốn thì em sẽ chỉ tiếp cho chị …
Mắt chị sáng lên:
– Ừ, tao muốn lắm …
Con Vân khôi hài:
– Nhưng mà, chị không trả công cho hướng dẩn viên nên hướng dẫn viên hơi buồn…
Tửơng thật, con Phượng với lấy một cái hộp trong ngăn kéo, đưa cho con Vân:
– Nè, tao cò chút tiền đó, mầy muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy, tao chưa cần.
Con Vân mỡ hộp, lấy đại một xấp giấy bạc, đút vào túi.
Con Phượng nắm tay nó:
– Mầy đừng quên lời hứa nhe.
Con Vân cười nhạo:
– Chà, coi bộ chị thích được xoa bóp chổ đó lắm hé!
– Ừ, tao thấy thích thích lắm.
Con Vân do dự khi nó bước vào phòng của chú Hoàng. Nó do dự vì với suy nghĩ nông cạn và non nớt của nó thì nó không biết phải giải quyết ra sao: một đằng nó hiểu là chú Hoàng không thể nào đưa hết tiền hàng tháng của chú cho nó để nó xụt cặc cho chú. Mà nó đâu cần số tiền đó! Nó cũng biết là xụt cặc thì người được hưởng lợi là chú nhưng chính nó cũng phải nhìn nhận là trò chơi đó làm nó vô cùng thích thú, phải nói là nó ghiền món này. Vừa qua chú Hoàng để nghị bú lồn nó để trả nợ và nó cũng phãi công nhận là chú bú thật là tuyệt vời … nhưng tánh nó còn con nít, thích hơn thua, nó không biết làm cách nào để vẫn giữ được thể diện và vai trò làm chủ của nó đối với chú Hoàng.
Vào phòng nó thấy chú Hoàng mừng rỡ đón nó thật cung kính, điều này làm nó cũng thấy vui vui. Nhưng nó châu mày khi thấy tay của chú không còn bị băng bột nữa. Như vậy là chú đâu cần đến tay của nó nữa !
Chú Hoàng dầy dặn kinh nghiệm nên khi thấy con Vân nhìn tay của chú mà nhăn mặt thì chú đã đoán biết phần nào tâm trạng con bé.
Chú thận trọng nói:
– Cô chủ, tuy tui không còn bị hạn chế bởi hai tay của tui nữa nhưng thật sự mà nói thì tui vẫn rất cần cô chủ vì cô chủ thành thạo không ai bằng ! tui năn nỉ cô chủ đừng bỏ quên tui.
Con Vân nghe mà hả dạ mát lòng, nó cười hì hì thích thú.
Chú Hoàng nói tiếp:
– Nhưng cô chủ cũng biết đó, tui không thể nào trả cho cô chủ hết tiền lương của tui, tui còn cần tiền để sống. Nhưng nếu cô chủ cho phép thì tui xin được đưa mỗi tháng một phần ba tiền lương của tui cho cô chủ. Phần còn lại … tui xin được đền bù không bằng tiền nhưng bằng sự cống hiến của tui cho cô chủ được hài lòng thích thú.