Con Vân ghé tai chồng nó mà hỏi :
– Vui quá hả anh ?
Chú Hoàng gật đầu đồng tình. Con Vân lại nói :
– Anh nhìn thằng Sơn xem … anh có thấy điều gì không ?
– Ủa, điều gì ? anh thấy nó đâu có gì đặc biệt đâu !
Con Vân khúc khích cười nhỏ, rồi thầm thì vào tai chồng :
– Đàn ông mấy anh thật là ngốc nghếch … thằng Sơn giống anh như đúc đó.
Chú Hoàng bàng hoàng giật mình. Không khí trong nhà nóng ấm mà chàng lại thấy lạnh xương sống. Chàng khờ người ra, không biết nói gì. Khi chàng ngước nhìn lên thì chạm phải tia nhìn của con Thu bên kia bàn. Cả hai bối rối quây đầu đi.
Hôm sau cả đoàn lên xe về Phan Rang, chỉ có chú Hoàng ở lại Sài-Gòn điều hành công việc của mình. Sau đó, theo kế hoạch, ông Hùng dẫn vợ con đi du lịch một vòng ra Bắc rồi sau 2 tuần ông Hùng phải lên máy bay mà ra đi vì ông không thể ở lâu được. Con Thu và con nó ở thêm được mấy tuần nữa.
Qua mấy ngày bận rộn lu bu, tối hôm đó con Thu mới được thanh thản phần nào. Con Vân rũ chị nó ra ngoài vườn mà hàn huyên. Cả hai nhìn nhau mà cười thoải mái. Sau một lúc trò chuyện, con Vân cười cười mà nói :
– Chị Ba, em nói cái này chị đừng rầy nếu không đúng nghe !
– Sao tự nhiên mầy rào đón quá vậy, không giống mầy chút nào !
– Em thấy thằng Sơn sao giống anh Hoàng như đúc vậy ?
Con Thu lặng người, nhìn ra xa mà không nói một lời …
Con Vân hấp tấp nói tiếp :
– Chị đừng hiểu lầm em. Thật ra anh Hoàng có kể cho em hết về quá khứ của ảnh, về mối liên hệ của ảnh với Mẹ và cả với chị. Em hoàn toàn chấp nhận những chuyện đó, em không trách cứ gì chị đâu.
Con Thu thở dài buồn bã, nó đưa tay nắm lấy tay của con Vân mà vuốt ve rồi nó quyết định nói :
– Em đã biết hết là một điều rất tốt. Nhân tiện, chị cũng muốn nói hết tâm sự của chị cho em rỏ. Để em biết hết ngọn ngành…
Con Thu trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu kể :
– Khi chị ra đi thì lúc đó chị nghỉ là mình đã cắt đứt hết mọi liên lạc với quê hương này. Nhưng ngờ đâu …ông Trời lại để lại cho chị một sự gắn bó thiêng liêng không ngờ : không bao lâu chị khám phá ra là mình đã mang thai … với … với anh Hoàng. Lúc đó chị bị khủng hoảng cao độ. Đó là những ngày hãi hùng khó quên. Em cứ tưởng tượng xem : một cô gái ngu ngốc mới đến trong một xã hội hoàn toàn mới lạ, lại mang cái bầu đang to dần. Cuối cùng chị nghỉ đến chuyện phá thai nhưng cùng lúc anh Hùng đã đến với chị. Anh hết sức giúp đỡ chị nhất là về phương diện tinh thần đến khi chị sinh ra thằng Sơn. Anh là người ân của chị. Sau đó chính anh đề nghị làm đám cưới để hợp thức hoá mọi chuyện. Anh rất thực tế : anh nói là mối liên hệ giữa anh và chị là một mối liên hệ căn cứ trên tình thương chứ không phải trên tình yêu. Một khi mọi chuyện đã rõ ràng rồi thì chị chấp nhận trong sự cảm khái. Chị hoàn toàn không hối tiếc, tuy hôn nhân đó chỉ là một cuộc hôn nhân trên giấy tờ nhưng từ khi về ở với anh Hùng, chị lúc nào cũng hết sức chăm sóc cho anh … không phải như một người vợ thật sự nhưng như một người bạn, như một người em.
Con Thu ngừng lại một lúc như để tìm vào quá khứ … rồi nó tiếp tục :
– Anh Hùng và chị sống như vợ chồng, ngũ chung giường, ăn cùng bàn nhưng nói thẳng ra thì giữa anh và chị không có quan hệ vợ chồng. Anh Hùng không có nhu cầu tình dục …
Con Vân cố khôi hài cho không khí bớt căng thẳng :
– Ảnh thì không có nhu cầu nhưng chị thì chắc chắn là có. Vậy chị xử lý bằng cách nào ? Tự xử hả ?
Con Thu đập vào vai con Vân mà cười :
– Cái con nầy ! ừ thì … phải tự xử chứ sao !
Con Thu rạo rực nhớ lại kỷ niệm những lúc còn sinh viên, nằm trên giường thủ dâm mà được chú Hoàng ngồi bên háo hức chiêm ngưỡng…
Con Vân tò mò hỏi :
– Vậy lý do gì khiến chị về thăm quê hương lần này ?
– Phải công nhận là anh Hùng rất chu đáo : mới đây ảnh có bàn với chị. Ảnh nói là thằng Sơn bây giờ đã lớn rồi, phải tìm cách cho nó liên lạc được với cha ruột của nó. Anh Hùng chỉ là cha nuôi trên giấy tờ mà thôi. Lúc đầu chị nằng nặc không chịu vì thấy chuyện đó khó khăn quá nhưng anh Hùng cứ nói vào riết. Mà chị có lý : về đây mới thấy là chuyện đó thật là hoang tưởng … hai vợ chồng em có cuộc sống đề huề hạnh phúc … đem chuyện thằng Sơn ra đây mà bàn luận là điều điên rồ. Chị quyết định ra đi lần này là lần cuối, sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Như vậy là tốt nhất ! Chị đâu muốn nói ra chuyện bí mật này nhưng em đã hỏi thì chị có trách nhiệm phải thông báo cho em thôi, nhưng chị yêu cầu em giữ kín chuyện này, đừng cho ai biết … nhất là chồng em.
Con Vân nắm tay chị Ba nó mà nghiêm nghị nói :
– Em bằng lòng với điều kiện chị phải trả lời thành thật cho em một điều.
Con Thu cười :
– Sao tự nhiên mầy lại ra vẻ bí mật như vậy ? ừ thì tao hứa sẽ trả lời cho mầy … thành thật !
– Chị Ba, chị còn yêu anh Hoàng không ?
Câu hỏi bất chợt của con Vân làm con Thu không đề phòng nên nó chới với, lúng túng đến thảm hại. Con Thu lúng túng vì chính nó cũng không dám tự đặt cho mình câu hỏi hóc búa đó. Tình cảm của nó đối với anh Hoàng là một đề tài tối mật, là một vùng cấm địa mà nó không bao giờ dám đến gần, nhất là từ khi nó biết là anh Hoàng là chồng của em gái nó. Con Thu ấp a ấp úng mà vẫn không nói ra được tiếng nào.
Con Vân nhìn chị nó mà cười hì hì :
– Nhìn mặt chị trắng bệt ra, vừa mắc cỡ vừa hoảng hốt thì cũng đoán ra được hết rồi. Chị còn nặng tình với anh Hoàng lắm phải không ?
Con Thu đỏ bừng mặt, ngượng ngùng :
– Bậy nà, không có đâu !
– Chị đừng lo em giận chị. Em còn vui mừng nữa nếu chị vẫn còn thương chồng em. Em nói cho chị nghe : trong gia đình mình, người đầu tiên thương yêu anh Hoàng là Mẹ. Mẹ thương anh nên mới lo lắng cho anh lúc anh còn nhỏ, tình thương đó biến thành tình yêu khi anh Hoàng cứu sống Mẹ. Khi Mẹ mất anh Hoàng bị khủng hoảng bỏ đi lang thang. Nhờ có chị nên anh mới tìm lại được thăng bằng cho tâm hồn. Nhờ chị thương anh nên anh mới được như ngày nay, nhờ chị thương anh nên anh mới chịu đi tìm em. Vậy thì em phải cám ơn chị chứ …
Con Thu kích động quá, ôm mặt mà khóc ròng. Bao nhiêu tình cảm bị dồn nén từ mấy năm nay được mấy lời nói của con Vân làm tan đi những rào cản nên dâng trào lên như nước lũ làm con Thu không kềm chế được nữa… giây phút đó nó bàng hoàng nhận ra là anh Hoàng vẫn còn ngự trị trong lòng nó, mãi mãi.
Con Vân xúc động ôm chị nó vào lòng. Cả hai cùng khóc …
Rồi hai chị em nhìn nhau mà cười qua làn nước mắt, vì qua được cái ải đó thì họ càng gắn bó thắm thiết với nhau hơn bao giờ hết.