Chú Hoàng (Full 22 Tập)

Nghỉ đến đó, chú Hoàng mừng rỡ đứng phắc dậy :
« Bậy quá. Ngu ơi là ngu ! mình phải tìm cô chủ nhỏ để phục vụ cô ta như lúc xưa. Như vậy mới xứng đáng với tình yêu của cô Hương. »
Chú đã tìm lại được thăng bằng cho tâm hồn.

Hôm sau chú bàng giao công việc cho nhân viên rồi lấy xe đò đi Phan Rang. Bây giờ tất cả đã rỏ ràng trong đầu chú rồi thì chú Hoàng rất nôn nóng để đến nơi. Thật ra thì chú cũng biết là tình huống đã đổi thay rồi, không thể nào trỡ về vị trí lúc trước khi chú bỏ đi nhưng Chú chỉ mong ước được gặp lại cô chủ nhỏ để xin được tiếp tục phục vụ nó, bất cứ dưới hình thức nào mà nó chấp nhận. Công ty kinh doanh mà chú vừa tạo ra có thể tạm đóng cửa cũng không quan trọng đối với chú.
Qua 5, 6 tháng khũng hoảng trong đầu, bây giờ chú càng thấy rõ hơn nữa vai trò quan trọng của con Vân đối với chú. Chú mỉm cười nhớ lại : từ lúc chú phải chăm sóc con Vân lúc nó mới chập chững biết đi, rồi sau đó đưa đón nó đi học, rồi khi nó lớn lên đã hướng dẫn đứa con gái đặc biệt này trong lảnh vực tình dục vời bao nhiêu thăng trầm … Chú bàng hoàng nhận ra là cuộc đời của chú thật ra hoàn toàn dính liền với cô chủ nhỏ đặc biệt này. Vậy mà chú ngu ngốc không nhận ra, lại điên khùng rời bỏ cô ta mà đi tìm mục tiêu viễn vong !

Hôm sau, dự đoán giờ ra trường của con Vân, chú Hoàng đến trước cổng trường chờ nó. Chú ngồi trong quán nước bên kia đường mà lòng tự nhiên thấy hồi họp lạ thường. Chú thầm nghỉ không biết sau 5, 6 tháng rồi thì đứa con gái có thay đổi gì nhiều hay không ? và nó có còn giận chú nửa hay không ? đã mấy lần rồi chú bỏ đi mà không báo cho nó, những lần trước nó đã giận chú quá chừng, lần này không biết sẽ ra sao ?

Chú chờ một lúc thì chú thấy con Vân lững thững đi ra … chú Hoàng nghe tim mình nhói mạnh vì mừng rỡ. Đứa con gái 16 tuổi càng ngày càng đẹp ra, chú thấy nó càng lớn càng giống cô Hương mẹ nó. Nó thay đổi kiểu tóc, bây giờ nó lựa kiểu tóc uốn quăn làm gương mặt trông càng dễ thương. Nhưng mà dường như gương mặt đó có đượm vẻ buồn là lạ, chú Hoàng cho đó là biểu hiện của sự mất mát người mẹ.

Ngồi nhìn con Vân một lúc trong khi đứa con gái đứng dưới cổng trường như có vẻ chờ đợi ai đó, chú Hoàng vừa đứng lên định bước qua đường thì từ trong sân trường, một người con trai hối hả đẩy chiếc xe máy ra và tiến đến bên con Vân. Chú Hoàng khựng lại nhìn.

Đứa con trai – thằng Lộc – nói vài lời gì đó rồi con Vân leo lên xe máy, cả hai chạy tà tà đi. Chú Hoàng vừa kịp nhìn thấy thằng con trai đưa tay ra phía sau nắm lấy tay đứa con gái.
Chú cúi đầu thở dài :
– « Vậy cũng tốt thôi ! cô chủ nhỏ bây giờ đã có nơi nương tựa rồi. Mình nên mừng cho cô ta »

Tuy nói vậy nhưng trong thâm tâm chú nghe lòng vắng lạnh lạ lùng. Bao lâu nay lúc nào cũng đi bên cạnh con Vân, ngoại trừ giai đoạn sau ngày Mẹ nó mất, bây giờ thấy nó có « bồ », chú không khỏi thấy thiếu vắng như đã đánh mất một cái gì đó !

Chú lủi thủi leo lên chiếc xe máy mượn từ người nhân viên chổ nhà nghỉ, rồi chú quây đầu xe rồ máy chạy đi…

Con Vân đang ngồi trên xe máy do thằng Lộc chở thì linh tính báo cho nó một tín hiệu lạ lùng và thật mạnh mẽ, cấp bách làm nó tự nhiên giật mình phập phồng hoang mang. Nó thấy trong người nôn nao lạ lùng, tim đập thình thịch …Cảm giác cực kỳ lạ làm nó cuống quít … Nó chợt quây đầu ra phía sau để dáo dác nhìn … vừa đúng lúc để thấy chiếc xe của chú Hoàng quẹo qua con đường ngang. Chỉ nhìn thoáng qua dáng dấp của người lái xe là con Vân đã biết đó lá chú Hoàng ! Nó ríu rít kêu thằng Lộc ngừng lại, rồi xuống xe bỏ chạy về hướng chiếc xe vừa biến mất, để mặc thằng con trai đứng đó mà gãi đầu ngạc nhiên.

Vừa hấp tấp chạy, con Vân vừa lo lắng sốt ruột : « chú Hoàng bỏ đi chắc là vì chú thấy mình với Lộc. Chú thật là hồ đồ, bực quá đi mất … ». Nó chạy đến thở không ra hơi phải đứng lại mà điều hoà hơi thở nhưng bóng người đàn ông vẫn không thấy đâu hết.
Con Vân giận dổi lấy cái túi đang đeo quăng xuống đất cho đã tức.
Rồi nó lại dáo dác chạy lòng vòng trong khu phố để kiếm chú Hoàng…
Trời đã tối rồi mà con Vân vẫn còn thất thỉu đi tìm dù càng tối thì hi vọng càng mong manh. Đến khuya thì nó mới chịu trở về nhà.
Nó leo lên phòng, không thèm tắm rửa mà nằm lăn ra giường … nó mệt lả người, vừa nằm xuống là ngũ ngay, gương mặt nó hốc hác trông thật tội nghiệp.

Hôm sau, con Vân vừa thức dậy là đã chạy rong ra ngoài phố với hy vọng là sẽ thấy chú Hoàng. Nhưng chỉ vô vọng mà thôi !
Đến trưa thì nó vào một quán ăn, kêu một tô bún ăn cho đở đói. Nó cố điềm tĩnh suy nghĩ :
– « nếu mình là chú Hoàng thì mình sẽ làm gì ? nếu mình không còn tha thiết ở lại đây thì mình sẽ ra đi thật sớm. Đúng rồi ! phải ra bến xe đò mà tìm ! »
Con Vân chạy ra đường Thống Nhất để ra bến xe đò. May cho nó là nó quen với một người nhân viên trong văn phòng bán vé vì chị ta lúc trước làm việc cho gia đình nó. Nó năn nỉ chị ta tìm xem trong danh sách khách có ai tên là Nguyễn Thanh Hoàng hay không !
Sau một lúc, cô nhân viên kêu lên :
– Đây rồi có người tên đó. Anh ta đã lấy chuyến xe đò hồi 7 giờ sáng nay.
Con Vân dồn dập hỏi :
– Xe đó đi đâu vậy chị ?
– Xe đi Đức Trọng. Nhưng mà anh ta chỉ mua vé đi đến Trà Nông mà thôi.
– Chổ đó là ở đâu vậy chị ?
– Đó là một cái làng nhỏ xíu ở dưới chân đèo Ngoạn Mục.
– Cám ơn chị quá. Chị bán cho em một vé đi Trà Nông đi chị.
– Được mà, nhưng phải chờ đến 7 giờ sáng mai mới có xe đó. Em ra sớm sớm cho chị nhe.

Cả ngày hôm đó con Vân đứng ngồi không yên. Có lúc nó bực bội cáu kỉnh, có lúc nó chỉ muốn tìm chổ mà âm thầm khóc. Trong lòng đứa con gái đầy dao động. Từ hơn nữa năm nay, nó cứ dò la tin tức chú Hoàng mà không được. Không có chú nó mới nhận ra tầm quan trọng của chú. Bây giờ nó mới biết là tuy chú chỉ là một cái bóng mờ bên cạnh nó từ lúc nó còn chưa biết đi nhưng cái bóng đó là tất cả đối với nó. Không có chú thì tự nhiên cuộc sống không còn tươi sáng nữa, không có chú thì sao ngày nào cũng chán phèo. Không có chú nó cảm thấy nó mất rất nhiều tự tin. Nó có thử tìm đến thằng Lộc để khuây khoả nhưng thằng con trai chỉ gây cho nó sự dửng dưng. Những lần thằng Lộc vuốt ve cơ thể của nó, nó chỉ tò mò quan sát như là nó không phải là người trong cuộc. Cảm giác cực kỳ lạ lùng !

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72Next page
Back to top button