Chú Hoàng ngẩn người vì câu nói đó không nằm trong kế hoạch, chú biết ngay là cô chủ nhỏ không nở làm tới với ông bác. Chú Hoàng thay đổi lập tức kế hoạch. Chú xuống giọng:
– Cô chủ nhỏ nói vậy thì tui cũng nghe theo, nhưng ông đây phải đền bù xứng đáng cho cô chủ vì đã dồn cô chủ vào một tình thế làm cô bị tổn thương nghiêm trọng.
Ông Trung cuống quít nắm lấy cơ hội :
– Lẻ dỉ nhiên rồi. Tôi sẽ đền bù tất cả những gì cần thiết cho vụ việc này. Tôi hối hận lắm.
Quây sang con Vân, ông nói:
– Cháu Vân, bác xin lổi cháu.
Rồi ông nói với chú Hoàng :
– Chú làm ơn làm phước, đừng nở lòng nào mà đẩy tôi vào đường cùng.
Chú Hoàng nhìn lơ ra ngoài cửa sổ, không trả lời.
Thấy vậy, ông Trung hớn hở mừng thầm:
– Tôi xin hứa trước hai người là tôi chịu đền bù xứng đáng để chuộc lổi lầm của mình. Cháu Vân dù sao cũng là cháu của tôi, tôi sẽ chuyển cho nó một số tiền thật lớn để giúp nó sau này bước vào đời một cách thoãi mái. Còn chú quản gia, tôi cũng cám ơn chú đả chịu lời nhận lổi của tôi …
Chú Hoàng lạnh lùng nói:
– Tui chỉ biết nghe theo cô chủ nhỏ của tui mà thôi. Chứ không phải tui tha lổi cho ông đâu.
– Vậy thì tui càng phải cám ơn một lần nữa cháu gái của tôi. Nhưng tôi không quên ơn chú đâu. Tôi sẽ đền ơn cho chú thật xứng đáng.
Con Vân tiếp lời:
– Thôi chú Hoàng, chú xử sự như vậy tôi cũng vui lắm. Chú cứ xuống nhà, để tôi nói chuyện với bác Trung một chút.
Chú Hoàng nghe lời, cúi đầu rút lui.
Ông Trung bối rối chưa biết nói gì thì con Vân mở lời:
– Cháu muốn bác phải nói cho cháu nghe thật chi tiết tại sao bác lại vào phòng cháu mà làm chuyện lạ đời như vậy. Bác có lổi với cháu thì bác phải thành thật bây giờ với cháu.
Ông Trung thở dài, bắt đầu kể cho con Vân nghe đầu đuôi câu chuyện. Ông cũng nói cho nó nghe những bức xúc của ông, những đè nén của ông dính liền với vị trí quyền lực của ông làm ông như người bị tủ, muốn làm bất cứ chuyện nhỏ gì cũng không dám.
Càng nói ông càng thích thú: đã bao lâu rồi ông mới được cơ hội hàn huyên với một người đồng hàng với ông ? mà không ngờ là người nghe ông tâm sự lại là một đứa con gái chưa đầy 14 tuổi.
Con Vân nghe ông nói mà cảm thông cho ông, nó khám phá ra một người đàn ông như bao người đàn ông khác, cũng có cái hay cái tốt dù kế bên đó ông cũng có khuyết điểm như ai. Nó không còn nhìn ông như là ông bác làm nó run sợ mà như một người đàn ông đáng thương vì đầy thiếu thốn.
Nó thẳng thắng hỏi ông:
– Bác thích thú lắm khi được nhìn mông đít của cháu phải không ?
Ông Trung hổ thẹn khi nhớ đến lổi lầm của mình, ông ấp úng, nói không ra lời.
Con Vân nhìn ông một cách thú vị rồi nó chợt có một ý nghỉ táo bạo. Nó nói:
– Nếu bây giờ cháu chấp nhận nằm lại cho bác nhìn mông đít của cháu thì bác nghỉ sao?
Ông Trung giật mình, không biết mình có nghe lầm tai không. Ông lắp bắp:
– Cháu nói đùa sao ?
Con Vân không trả lời, nó xoay người lại, nằm xuống giường mà kéo váy lên ngang hông, phơi bày ra mông đít trần của nó. Ông Trung vừa lo lắng vừa mửng rở, ông không biết đứa cháu gái muốn dở trò gì nữa đây, nhưng cơ hội quá tuyệt vời ông không thể không chiêm ngưỡng một lần nữa mông đít xinh xắn.
Con Vân có tính rất kỳ lạ, nó không có bất cứ rào cản tâm lý nào, cái gì nó thích là nó làm, không thèm nghe ý kiến của ai hết. Hôm nay nó nghe tâm sự của bác Trung mà tự nhiên thấy thương cho bác, ai ngờ một ông lớn như vậy bên ngoài mà thật ra lại quá nghèo nàn bên trong đến mức độ đó. Vì vậy nó muốn trao cho ông một kỷ niệm thật đẹp.
Ông Trung ngắm nhìn đã mắt mà vẫn không thấy con Vân dở trò gì gây khó cho ông.
Con Vân lại còn úp mặt vào gối mà nói nhỏ:
– Cháu cho phép bác để tay lên đít của cháu đó.
Ông Trung sướng điên người, ông run run đặt tay lên đít của đứa con gái … rồi ông dạn dỉ bắt đầu xoa bóp hai mông đít căng đầy. Ông bắt đầu nứng cặc trước tình huống không ngờ. Bàn tay của ông rón rén luồn vào khe đít … ông thích thú quá khi thấy con bé rùng mình, nổi da gà dưới cái vuốt ve của ông.
Con Vân rất nhạy cảm nên khi nó quyết định cho ông bác của nó xoa bóp đít của nó thì nó đã hứng tình rồi. Nó thích thú lắm vì chính nó đã cho tình huống xoay vòng theo hướng nó muốn. Nó thích thú vì cảm nhận quyền lực vô biên của nó, làm cho một người đàn ông hét ra lữa trong vùng cũng phải quỳ luỵ nó.
Ông Trung năn nỉ :
– Cháu ơi, bác thèm được hôn lên mông của cháu lắm.
Con Vân không trả lời mà chỉ thò tay ra sau, nắm lấy đầu của ông mà ghịt lên đít của nó. Ông Trung lịm người bay bổng lên mây. Không ngờ mình vừa thoát đại nạn mà lại được hưởng ngay món quà tuyệt vời này; có mơ cũng không dám tưởng !
Ông vùi mặt vào đít con Vân mà hít sâu để cho mùi trinh nữ thấm vào từng tế bào phổi. Những gì ao ướt thèm muốn từ bao lâu nay đang trở thành hiện thực. Mũi ông luồn theo khe đít mà tiến xuống sâu hơn.
Ôi sao mà hạnh phúc thế !
Mùi khe đít nồng nồng làm người đàn ông nứng cặc như điên.
Hai tay ông banh hai mông đít để được cận kề hơn với khe đít. Con Vân cong đít lên để ông được dễ dàng hơn … khi lỗ đít được phơi ra ánh sáng thì ông Trung như thằng điên đút miệng vào đó mà bú mà liếm, dù có khai có dơ ông cũng bất cần. Mà thật ra dù có chết ngay lúc đó thì ông cũng sẵn sàng chấp nhận trong sung sướng.
Ông liếm thật kỷ lưỡng đến khi khe đít và lổ đít của đứa con gái sạch bóng lên.
Một tiếng rồ xe trong sân làm ông tỉnh giấc. Ông chật vật đứng lên bước ra cửa phòng. Quây lại nhìn, ông sung sướng thấy con Vân đang nở một nụ cười thật tươi mà đưa tay vẩy ông.
Về nhà, ông Trung như đi trên mây. Ông không ngớt thầm cám ơn ông Trời đã ban cho ông một ân sũng khổng lồ như vậy. Hôm sau ông vào ngân hàng để chuyển tiền vào trương mục của con Vân theo thông tin mà chú quản gia vừa đem lại cho ông. Ông do dự trước tờ phiếu trắng: mình phải đưa cho con Vân bao nhiêu mới xứng đáng với những gì nó trao cho mình đây ?
Ông viết con số một trăm triệu nhưng lại do dự cho rằng số tiền đó nhỏ quá. Mình vưa đưa cho chú quản gia 70 triệu để mua sự im lặng của chú ta thì không lẻ chỉ đưa 100 triệu cho con Vân ? mình cũng già rồi, còn giử tiền làm chi, con cái thì chúng nó cũng có tài sản hết rồi … ông xé tờ phiếu, xin lại một tờ phiếu mới để ghi vào đó 200 triệu … nhưng ông lại xé đi.
Khi ông rời ngân hàng thì ông rất hài lòng vì ông đả chuyển cho con Vân 500 triệu. Số tiền tuy thật cao nhưng tính ra thì cũng thoả đáng cho những gì mà ông đã nhận được. Với lại 500 triệu có là bao nhiêu đâu với gia tài của ông.