Chú Hoàng (Full 22 Tập)

Do đó khi ông Trung đến nhà thì chú Hoàng nói mơ hồ là gia đình ông Hãi đang ở lầu trên, mời ông Trung cứ lên. Ông Trung là người nhà nên không khách sáo, ông leo lên lầu. Đến lầu 1, kêu réo cũng không thấy ai trả lời, ông leo lên lầu 2. Ông dò từng phòng vẫn không thấy ai. Đến trước phòng con Vân, ông thấy cánh cửa hé mở nên ghé đầu nhìn vào. Ông Trung hoa mắt khi thấy trên giường, con Vân đang nằm sấp mà ngũ, váy của nó trệch lên ngang hông mà con bé lại không bận quần lót nên mông đít nó phơi ra lồ lộ. Ông Trung giật mình lui ra, tim đập thình thịch, ông định quây xuống lầu nhưng không hiểu sao, ông đứng đó do dự một lúc rồi lại ghé mắt vào mà ngắm nhìn con Vân.

Chú Hoàng không lầm: ông Trung tuy có quyền thế và tánh tình lại khắc nghiệt, ai nấy cũng phãi gờm ông nhưng ông cũng có những yếu điểm trong bộ áo giáp đó. Cũng như bao nhiêu người đàn ông lục tuần, càng già thì lại càng thích trái cây xanh !

Chú Hoàng đã nhận ra điều đó khi có lần trong một buổi họp gia đình, chú đã bắt được ánh mắt lạ lùng của ông Trung khi ông nhìn con Vân đang hồn nhiên chơi bóng với con Thu : khi nhẩy lên chụp bóng, váy của nó bay lên cao để lộ ra cặp đùi tròn trịa của nó. Ông Trung chỉ nhìn có vài ba lần nhưng làm sao mà dấu được chú Hoàng là người rất tâm lý và sành đời.
Chú cười thầm: « ai nói ông Trung nghiêm nghị chứ mình biết là ông ta là người giả nhân giả nghĩa, vì ông ta đả lén nhìn đùi trần của đứa cháu gái của mình băng một con mắt đầy rạo rực, không kể gỉ đến luân thường đạo lý ».

Chú biết yếu điểm của ông Trung nhưng chú do dự vì ông Trung là Bác ruột con Vân, không biết cô chủ nhỏ sẽ phản ứng ra sao khi phải xử lý một quan hệ gia đình ? nhưng nếu cài được ông Trung thì sẽ trúng số lớn: ông Trung rất giàu và ở vị trí của ông thì ông không thể nào chấp nhận để một scandal ảnh hưởng đến uy tín của ông được.

Thật đúng như chú Hoàng đã dự đoán: khi tình cờ thấy được mông đít của con Vân thì ông Trung bấn loạn ngay. Trong mấy đứa cháu thì ông chấm con Vân điểm cao nhất, nó có một cái gì đó rất thu hút đối với ông. Lẻ dỉ nhiên đó chỉ là một cảm nhận rất hời hợt vì ông đâu có điên khùng đến độ để một ý tưởng tồi bại loạn luân nẩy nở trong đầu ! ! !

Ông biết mình thích trái cây xanh, và con Vân rất hợp nhản với mình. Vậy thôi. Ông bị gò bó trong quá nhiều rào cản, nào là luân lý, nào là xã hội, nào là tâm lý … nên ông chỉ cho phép mình nhìn ngắm mà thôi chứ không được đụng đến !

Nhưng kế hoạch của chú Hoàng và con Vân thật quá cao diệu ! vì không phòng hờ nên khi tình cờ thấy được mông đít của con Vân thì ông Trung không kềm chế được. Vì vậy ông lại ghé đầu vào mà chiêm ngưỡng mông đít trần của đứa cháu gái. Mông đít trắng ngần, hai bên vung đầy lên thật quyến rũ …ông Trung nuốt nước miếng chăm chú nhìn vào khe đít mờ mờ ẩn ẩn … khe đít đầy xao xuyến dẩn dắt tầm nhìn của ông xuống sâu hơn nữa đến cái vùng tối tối đẩy bí mật … Miệng ông khô cằn, ông không ngờ ngày hôm nay mình lại may mắn quá, được đứng đây mà nhìn trộm mông đít của đứa cháu gái. Ông Trung bước đến thang lầu lắng nghe … hình như trong nhà không có ai, chú quản gia chắc đã đi ra nhà sau rồi. Yên tâm ông quây trở lại để tiếp tục nhìn trộm.

Cùng lúc con Vân cựa quậy làm hai đùi càng bẹt ra … ông Trung đổ mồ hôi vì lần này ông được nhìn sâu hơn, hình như ông đã thấy được một vùng cơ thịt kín, có lẽ là khe lồn của đứa con gái.

Ông Trung mất hết tự chủ, ông rón rén bước vào phòng, nhẹ nhàng đến gần giường và ngồi xuống để được nhìn cho thật gần khe đít khêu gợi. Mùi da đứa con gái còn trinh xông lên mũi ông làm ông choáng váng. Ông thầm nghỉ: con bé mới chừng 13, 14 tuổi không biết là nó đã có lông lồn chưa ?

Nhìn gần ông chỉ thấy mông đít con nhỏ có lấm tấm lông măng thật là xinh xắn. Ông Trung thừa dịp ghé mũi mình thật gần khe đít … một mùi hương xen lẫn mùi khai khai của nước đái và mùi nồng nồng của khe lồn làm ông chới với, không cầm lòng được mà run run đặt tay lên mông đít. Con bé vẩn nằm yên không nhút nhích …

Ông Trung nhắm mắt để tận hưởng hạnh phúc quí hiếm. Giây phút này quí hiếm đối với ông còn hơn là vàng bạc châu báu. Nhìn vào vị trí quyến uy của ông, mấy ai biết là cũng vì vậy mà cuộc sống tình cảm của ông rất khô khan. Sợ búa rìu của dư luận, sợ tai tiếng, sợ mất quyền lực, cái gì cũng sợ nên riết những cái sợ đó đã tạo cho mình một cái mặt nạ đằng đằng sát khí làm cho chính vợ mình, con cháu của mình cũng phải tránh né mình. Đôi lúc ông thầm nghỉ nếu mình là thằng dân quèn còn sung sướng hơn: được ngồi vỉa hè mà ngắm đàn bà con gái đi qua, được đưa tay gải cu mà không sợ ai đó nhìn thấy, đó mới là tự do hạnh phúc !

Những ý nghỉ đó quây quần trong đầu ông khi ông được đặt tay lên mông đít đứa cháu gái xinh xắn. Ông có thề ngồi đó cả giờ mà không biết chán …
Nhưng thực tế đâu cho phép ông !

Con Vân chợt tỉnh dậy, nó nhìn thấy ông đang rờ đít nó nên nó hét lên một tiếng. Ông Trung hoãng hốt chỉ biết đưa tay nắm vai con bé, định năn nỉ nó, định giải bày với nó. Nhưng chú Hoàng đã sầm sập tung cửa bước vào, xô ông Trung té lăn xuống sàn.

Con Vân ngồi rút vào góc giường giả bộ ôm mặt mà khóc ròng.
Chú Hoàng chỉ mặt ông Trung mà hét:
– Đồ khốn nạn, dám cưởng hiếp cháu gái của mình …
Ông Trung điếng người, không ngờ mọi chuyện lại đổ bể một cách kinh khủng như vậy, ông chỉ biết khoát tay :
– Không không phải đâu, chú lầm rồi …

Không còn là ông Trung oai phong lẫm liệt nữa mà bây giờ chỉ còn một người đàn ông mặt như gà chết, đang luống cuống bò trên sàn một cách thãm hại.
Con Vân nhìn thấy cũng động lòng thương hại. Cũng như bao nhiêu người khác trong gia đình, nó khiếp sợ bác Trung vô cùng, thấy bác là nó lánh đi. Không ngờ hôm nay chú Hoàng lại cài chính ông bác của nó vào bẩy. Nó tự trách mình huêng hoang với chú Hoàng, thề thốt là mình không chừa ai, không thèm biết nạn nhân của mình là ai. Bây giờ nhìn bác Trung nó thấy tội nghiệp cho bác, đang bò càng dưới sàn, bao nhiêu dũng khí mất đâu hết, chỉ còn lại một người đàn ông thất thế mà người đó dù sao cũng là bác của nó, là anh của ba nó, là người gia trưởng trong nhà họ Trương này.
Nhưng bây giờ nó không kiểm soát được gì nữa, đành để cho chú Hoàng tiếp tục kế hoạch đã định sẵn.
Chú Hoàng giả bộ móc điện thoại di động ra :
– Tui phải gọi ông bà chủ về ngay để xử lý chuyện này.
Ông Trung thất kinh hồn vía, ráng lồm cồm ngồi dậy mà níu quần chú Hoàng :
– Đừng làm vậy, chết tôi mất.
– Chết thì cho ông chết luôn, đồ cầm thú !
Lúc đó con Vân nhẹ nhàng đưa tay cản chú Hoàng :
– Thôi chú, dù sao cũng là người nhà của tôi. Mình kiếm cách gì để giải quyết cho đẹp đi.

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72Next page
Back to top button