Cố ông giận tím mặt, hỏi dồn : thế mẹ mày có biết gì không. Cụ kể công : con lay mãi mẹ mới dậy, chừng mẹ thấy bãi nôn mẹ chửi vung lên, rồi gọi con Mực vào dọn. Con chó nó rúc vào thè lưỡi liếm một loáng là hết, nhưng mẹ thì cứ rú lên vì bị lưỡi chó tấn công. Mẹ sạch rồi mà con cẩu vẫn xông vào định liếm nữa, mẹ phải úp váy đụp xuống nó mới không chui vào được.
Cố ông toát mồ hôi hột, nhưng vỡ lẽ ra là cái của nợ của cố ói ra, chứ chẳng có thằng bỏ mẹ bỏ cha nào chui vào đó tất. Tuy vậy, cố cũng khen con : mày được việc lắm, xứng đáng là tay hòm chìa khóa của bố, có mày bố đỡ lo, chẳng sợ thằng nào rình rập làm phiền bà lão.
Như vừa chợt nhớ ra, cố ông chậc chậc miệng ra vẻ tiếc : hoài của, giá mẹ chờ tao về dọn còn gọn hơn nhiều. Khi không để con Mực hưởng một tiệc chè đặc biệt. Đến phiên cụ chẳng hiểu mô tê ất giáp gì cả, cụ ngửi mùi tanh, kinh muốn nôn mà thày lại bảo để ông ấy dọn thì chả hiểu bố dọn cách nào.
Cố ông hí hửng vì thấy con nghệt mặt ra. Cụ bảo : bề gì cũng lỡ rồi, để tao dặn bà ấy bận sau cứ chờ tao về dọn cho. Và cố quay sang kể với cụ : này, cả hai mẹ con cái Nụ trông hay đấy chứ. Mày nói đúng hết sức, bà lão nghịch tinh dấu lọ mực trong người, vấp chân tao ngã, mực trào ra đầy, tao phải giúp bằng cách rinh bà lão nằm lên bàn lau chùi mãi mới xong. (sieupham.net) Cái Nụ về tưởng tao ăn vụng mẹ nó, nó đập tao thùi thụi, mẹ nó phải can. Con bé đáo để, nó đập tao túi bụi, vú vê quay quầy quậy, tao đỡ bị đập phịch phịch vào cánh tay, tao mới biết là vú nó to, cỡ đó bóp thích phải biết.
Và cố ghé vào tai cụ nói nhỏ : còn lọ mực mẹ nó cũng to, mày ạ. Nó như cái nghiên của cụ đồ, nên khi lật nó lênh láng đầy váy bà ấy, lạ là mực lâu ngày để mốc nên mùi khai rức mũi. Tao dọn mà chóng cả mặt.
Lại một phen cụ ngẩn tò te vì tự nãy giờ lăng xăng nhiều chuyện cụ chẳng lần ra đầu mối. Gì mà mẹ bị nôn đầy người, ngửi tanh và chua lè mà bố bảo để ông dọn, lại tranh với con Mực và chê bai nó. Còn bây giờ thì bảo mẹ cái Nụ dấu lọ mực vào người, bị lật đổ mùi khai um. Đúng là chuyện dị đời chưa từng thấy. Hay là cố muốn diễu cụ chăng, mực báu gì mà phải dấu trong người. Dấu lại dấu dưới váy, còn lật đà lật đật để đổ văng ti lê ra, mực lại có thứ khai là sao, xin chịu.
Cố ông xí xóa mọi điều. Cố bảo cụ : bữa nào hai bố con sang nhà cái Nụ nhé. Thày hẹn với bà ấy rồi, thày cho mày vào trước, thấy cái Nụ mày cứ đè ngửa nó ra khám niêu ở bụng nó cho tao. Mày cứ nhét con giun của mày vào miệng niêu là nó câm tít liền. Mày làm tự nhiên, bà lão nhận mày là rể rồi, không sợ bà ấy la chửi gì đâu.
Cụ loáng hiểu ra các cụ sính chơi chữ. Cái ngao thì lại bảo lọ mực, nước chảy ra thì gọi là mực, mùi khai thì chỉ có nước đái bà lão vãi ra, chứ có của quỉ nào mực lại khai được. Và cụ liên tưởng cả bãi nôn của mẹ hẳn cũng là cái thứ của các bà trút ra chứ chẳng chè cháo gì cả. Tự nhiên, cụ vỗ đốp đốp vào đùi, cười rũ cười rượi.
Cụ chỉ cố ông mà khoe : con hiểu rồi, thày đè mẹ cái Nụ ra nghịch nên bà ấy vỡ đái ra. Bố bóng bẩy nói là mực đổ, bận sau mẹ mình mà có bãi nôn như vậy, con chẳng chờ thày về con sẽ dọn luôn cho mẹ ngủ yên giấc, không khua mẹ dậy nữa. Cụ cười hì hì trông hết sức đểu cáng.
Cố ông ngây ra, không ngờ con cố ranh đến vậy. Cụ bảo : thôi được, mày muốn làm thế nào thì làm, nhưng còn cái Nụ đang ôm niêu như thế, thày sẽ chỉ cho mày cách “ núp gò mối bắn sẻ “ nghe con. Thày cam đoan mày mà áp dụng, cái Nụ không thích không ăn tiền.
Thế là cố vành tai cụ ra, to to nhỏ nhỏ phùn ra hết bí quyết của cố. Cụ gật đầu như đánh mót và sáng mắt ra. Ngón tay cố ông chỉ vung vít, đưa lên cao, lại xoay vòng vòng trước mắt, và là là như chiếc L-19 lượn tìm du kích và cuối cùng kết luận “ thế thế “. Cụ gật đầu bân nữa tỏ vẻ hiểu và nhận lệnh.
Hai bố con bá đầu bá cổ nhau đi vào nhà. Cố bà đang ngồi quạt phành phạch, dải yếm để mở toang, cố ông thấy một góc vú bà lão đang nhảy tưng tưng như ngựa vía. Cố than mệt, đun cụ chạy đi chơi để cố nằm nghỉ.
Cụ biết thừa bố muốn gì vì chưa sơ múi gì được mẹ cái Nụ chắc chắn cố thua me phải tìm cách gỡ bài cào. Cụ nháo lên : con cũng ngứa ngáy quá, đi tắm một phát. Nói rồi chạy ngay, lịch sự khép luôn cửa cho bố. Chưa chạy khỏi đầu ngõ đã nghe huỵch huỵch hai cố bắt đầu so găng đánh vật. Cụ lắc đầu tủm tỉm cười.
Lại nói về cố ông. Nghe tiếng chân con xa dần, cố lôi nhẹ bà lão vào người rồi chưa gì đã đút luôn vào yếm mà bóp vú. Bà lão kêu chí chóe nhưng lại giựt cho dải yếm rơi hẳn ra. (sieupham.net) Cố ông ập vào bú tùn tùn và vỗ đét đét vào háng bà lão. Cố lổn nhổn bú rồi vờ như vô tình mách thót với vợ : bà này, mẹ cái Nụ ấy mà hay ra phết. Cái chỗ đi đái của bà ấy to cật lực, râu ria lại mọc đầy, trông um tùm như rừng cấm.
Cố bà hạch ông : bố mày chỉ đặt điều, làm sao bà ấy cho thày mày nhìn mà nói như thực. Cố vênh vang ra điều lọc lõi : thì tao rình thấy bà ấy đi đái, khi bà ấy rặn lồn há toác mõm ra, nước đái chay tồ tồ, hai mu bặp bặp đỏ hon hỏn. Mụ ấy chúa ở bẩn, đái xong lấy tay quẹt và đưa lên mũi ngửi lại lẩm bẩm chê khai.
Cố bà xỏ ngọt ông : thế thày mày thấy thì chịu để yên à. Cố ông bực chửi toáng lên : cha cái con Nụ, đang khi không ở đâu lại dẫn xác về phá đám, lại còn định đấm lão nữa chứ. Cố nói hớ rồi, nhưng vội khỏa lấp ngay : mình đứng nhìn, ai bảo mẹ nó hớ hênh để lồn ra tè, chứ ai sờ soạng bóp nắn đâu mà nó hung như quân cướp.
Cố bà ỏn ẻn : thì thôi, chưa sờ được cái đó thì có cái này, mời ngài sơi đi cho. Và cố bà lật váy lên khoe cái hũ mắm cho cố. Cố e hèm rồi lăn xả vào, chỉ còn nghe tiếng chót chót như tiếng da thịt bị mút phát giọng kêu.