Sau cái đêm ấm áp tình nồng đó, lẽ đương nhiên cả hai chị em mỗi người lại tiếp tục đi theo con đường của mình và chị cũng không một lời nào trách cứ nó cả bỏi vì dư âm cuộc tình say sưa, đắm đuối tuy ngắn ngủi nhưng lại gần như theo đuổi cả hai đứa âm ỉ kéo dài tưởng chừng như không bao giờ chấm dứt trong suốt cả cuộc đời sau này khi chúng đều đã lớn lên trưởng thành ; bốn năm sau, đúng như sự đính ước sắp xếp của hai bên gia đình, chị Phương cũng đã lên xe hoa vể nhà chồng ôm theo trong tận đáy lòng mối tình nồng thắm rực lửa ái ân và khi ấy thì thằng Đại chí mới có mười sáu tuổi học lớp Mười trường THPT Bà Rịa. Đấy là chuyện tương lai mai sau, giờ thì ta hãy retour quay trở lại với nguyên do, hoàn cảnh nào đã đưa đẩy hai chị em đến giây cuối phút cùng yêu nhau ngất ngây, mê mệt các bạn nhé! Số là lúc này, thành phố Bà Rịa đang nổi lên một băng nhóm tội phạm chuyên chạy xe gắn máy phân khối lớn xoáy nòng đôn dên dùng kéo cắt dây giỏ xách, túi xách của mấy bà mấy cô đi bộ hay điều khiển xe đạp, xe máy một mình giữa ban tối trên những đoạn đường vắng. Hôm ấy là ngày thứ bảy, khoảng năm giờ chiều, chị Phương một mình chạy xe về Vũng Tàu vì khi sáng trường mới cấp học bổng cho sinh viên có thành tích tốt trong học tập mỗi người được 1.500.000đ trong đó có cả chị cùng chị Nam, chị mang số tiền trên về nhà để phụ giúp mẹ nuôi ba đứa em học Tiểu học ; sẵn dịp này, chị Nam chỉ nhà nhờ chị ghé đưa giúp cho em trai 500.000đ đặng nó có tiền đóng học phí Học kỳ II và tiêu xài riêng. Chị cẩn thận cất hết 2.000.000đ vào trong cái túi xách mang lên vai rồi tạm biệt bạn bè cùng phòng, dắt chiếc xe MAX ra khỏi ký túc xá nổ máy chạy ra đường nhắm hướng Vũng Tàu chạy tới ; đến khoảng bảy giờ tối, chị mới về tới địa phận thành phố Bà Rịa và mặc dù bạn mình đã chỉ dẫn nhưng do đây là lần đầu tiên tới đây cho nên chị phải hỏi thăm mấy lượt mới chạy đúng vào khu phố nhà thằng Đại ở phường Phước Hưng. Lúc bấy giờ, con đường này tuy chưa khuya lắm nhưng đã vắng vẻ vì không có quán hàng hoặc cơ quan, xí nghiệp nào cả, chị vừa mới rẽ vào đã lọt ngay vào tầm ngắm của hai thằng thiếu niên khoãng 15, 16 tuổi thuộc băng nhóm cắt giỏ nãy giờ gần cả một tiếng đồng hồ ngồi trên chiếc xe Sirius xoáy nòng kiên nhẫn chờ đợi một “con mồi” ngờ nghệch nào đó xuất hiện. Vừa mới nhác thấy chị, chúng liền bấm nhau ra hiệu hành động và khi chị qua mặt chúng thì chúng liền nổ máy xe bám theo cùng lúc đó, ở phía trước cách khoảng 50m là thằng Đại chạy xe đạp điện chầm chậm về nhà sau giờ học ở võ đường xong. Hai thằng tội phạm rồ ga chạy lên cặp sát song song với xe chị, thằng ngồi sau cầm sẵn trong tay một cái kéo sắt khá lớn bén ngót và nó lanh lẹ chụp lấy cái quai túi xách của chị, chỉ thấy nó vung tay rất nhanh không tới nữa giây đồng hồ sau là nó đã cẩm gọn trong tay cái túi bằng da màu hồng lấy từ nơi vai chị ra. Do biết rằng sắp sửa tới nhà thằng em chị Nam cho nên chị chạy xe khá chậm, thành thử chị không
bị mất đà, sau vài giây hoảng hồn bạt vía, chị định thần trở lại ngay, liền cất tiếng la :
-Ăn cướp! Bớ người ta…ăn cướp!
Tên thiếu niên cầm lái thấy bạn mình đã hoàn thành phi vụ trót lọt liền rồ ga vọt lẹ nhưng không ngờ thằng Đại-khắc tinh của chúng đã có mặt ở ngay phía trước mặt chúng sau khi nghe la đã ngừng lại đón long chúng. Vì học võ đã lâu cho nên nó phản xạ khá nhanh nhẹn, vẫn ngồi trên xe đạp điện nó lao ra đạp trúng ngay chân tên cầm lái khiến thằng này mất thăng bằng, loạng choạng ngay lập tức rồi ngã lăn ra đường, do quán tính của chiếc xe máy chạy nhanh mà hai thằng rớt xuống chẳng khác chi trái mít rụng còn chiếc xe thì trượt dài trên đường thêm một quãng khoảng hơn 30m. Vừa lúc ấy, tổ tuần tra cảnh sát 113 Công an thành phố Bà Rịa cũng phát hiện ra có vụ cướp chạy trờ tới ngay sau khi một số người dân túa ra đường, các anh nhanh chóng nhảy xuống còng tay hai tên cướp và thu hồi tài sản trả lại cho chị Phương mặt mày xanh lè xanh lét như tàu lá chuối ; chị rối rít cảm ơn các anh cùng thằng Đại. Do lúc bị giựt túi xách, cặp kiếng cận của chị rơi xuống đường chổ nào chẳng biết, thấy chị loay hoay đi tìm, nó cũng sốt sắng hỏi thăm là chị mất cái gì rồi giúp chị dõi mắt vửa đi chậm rãi trên đường vừa tìm kiếm cặp kiếng ; không bao lâu sau, nó cũng đã tìm ra cặp kiếng nằm trên lớp cỏ nơi lề đường không hề hấn chi chỉ bị trầy xướt chút đỉnh mà thôi. Sau khi nhóm cảnh sát 113 áp giải hai tên tội phạm cùng với chiếc xe gây án đi rồi, đám đông dân chúng hiếu kỳ khi nãy túa ra tụ tập bàn tán giờ cũng đã dần dần giải tán ai về nhà nấy thành thử ra ngoải đường chỉ còn trơ lại mỗi một mình chị Phương và thằng Đại ; chị thân mật vỗ vai nó nói :
-Chị cám ơn em nhiều lắm! À sẵn dịp cho chị hỏi ở khu phố này nhà nào là nhà chị Nam học Y dược ở Sài Gòn đấy? Chị có việc cần gặp em chị ấy!
-Chị gõ đúng cửa rồi! Em là em trai chị ấy đây- Nó liến thoắng trả lời
-Ồ may quá!-Chị vui mừng-Té ra em là Đại đây sao? Nè, chị em nhờ chị đưa cho em 500.000đ. Tối nay nếu không có em chắc là chị không những phải đền em số tiền đó mà còn mất luôn cả tiền của chị rồi.
-Sẵn đây, chị ghé nhà em chơi!- Nó đon đả mời và chỉ cho chị thấy nhà nó cách khoảng 20m.
-Nhà em đó hả? Chị nhớ rồi! Để khi khác có dịp chị sẽ ghé. Giờ chị phải về Vũng Tàu gấp.
-Vậy chị đi cẩn thận nhé!
Sau khi lấy tiền trong túi xách ra đưa cho nó, chị nổ máy xe quành lại phóng vút đi ; sự việc xảy ra đơn giản chỉ là thế vậy mà chẳng hiểu sao ngay tối hôm ấy, nó ngủ chưa gì nó đã nằm mơ thấy khuôn mặt khả ái với cái kiếng cận hóm hỉnh còn đối với chị, hình ảnh thằng nhóc tì gan dạ cứ mãi đi vào giấc mộng hàng đêm của chị. Khoảng một tuần sau, lúc 8 giờ tối, điện thoại nhà nó đổ chuông inh ỏi, nó vui mừng vì ngỡ rằng chị Nam gọi điện về nhưng lại không phải vì đấy chính là…chị gái mà nó đã cứu nguy cho chị khỏi tay hai tên cướp cắt giỏ. Nhờ vậy, nó mới biết chị tên là Phương học cùng lớp Đại học Y23 với chị Nam ; chị hỏi thăm nói chuyện với nó khoảng mười lăm phút sau mới thôi và kể từ ngày hôm ấy trở đi, cứ cách hai ba ngày là chị lại gọi điện về “tám”với nó…Rồi cái đêm định mệnh ấm áp tình nồng lại đến cùng với hai chị em như vốn dĩ đã được ông tơ bà nguyệt xếp đặt sẵn từ lúc nào chẳng biết, tối ấy cũng là tối thứ bảy hai tuần sau nữa, khi đi học võ về tới nhà, bỗng dưng nó thấy chị lững thững đi bộ tới đứng ngay trước cửa nhà nó tự bao giờ…
-Xe chị bị hư sửa tới sáng mai mới xong. Tối quá rồi, em cho chị ngủ nhờ một đêm nay nghe!
-Rất hân hạnh được đón tiếp chị. Nhưng mà chị phải trả tiền cơm và tiền phòng đó nghe! –Nó đùa.