Ngay đến cả chị cũng còn chưa thể nào kiểm soát nổi được tâm trí mình đang càng lúc càng rối loạn chứ đừng nói chi là nó, thảo nào giờ đây chị mới hoàn toàn hiểu được lý do cớ sự vì sao lại xảy ra cái buổi tối ngập tràn tội lỗi ấy vừa mới cách đây không lâu ; chị nhủ thầm vậy rõ ràng là thằng nhóc chẳng qua cũng chỉ là một nạn nhân của những trang web đen không hơn không kém mà thôi chứ nó nào có chủ ý gì xấu xa với chị cho cam, cũng tội nghiệp cho nó chứ bộ và việc gì phải oán trách, giận hờn nó. Chị suy nghĩ mà bất giác phải giựt mình vì chỉ suýt chút nữa là chị đã một mình đi về quê Phước Hải để mách với bố mẹ về tội trạng của thằng em đã gây ra cho chị ; chị rùng mình khi liên tưởng đến hình ảnh thằng em bị bố mẹ đánh đập, mắng nhiếc không thương tiếc rồi sau đó bị từ bỏ chẳng khác gì một tội đồ và liệu khi ấy nếu hàng xóm láng giềng mà biết chuyện thì có bao giờ họ nhìn chị bằng ánh mắt thân thiện như trước giờ nữa chăng? Cũng may là chị chưa vội vàng thực hiện ý tưởng của mình chứ nếu không thì chẳng biết giờ đây tình thế hai chị em xảy ra sẽ như thế nào, dù không biết trước được nhưng chắc chắn cũng lành ít dữ nhiều chứ chẳng phải chơi đâu và dẫu sao chị cũng chưa hề bị ảnh hưởng hậu quả gì lớn lao cho lắm, chẳng qua đó chỉ là một tai nạn mà thôi. Thời gian dần dần trôi qua, quan hệ giữa hai chị em dần dần bình thường trở lại, thằng Đại cũng đã bước vào học lớp 6P4 tại trường cấp II, III Nguyễn Trãi còn chị Nam thì đang chờ đợi kết quả thi Đại học nhưng giữa chúng bỗng dưng có một biến chuyển khác thường đó là chúng không còn ngủ chung với nhau mỗi tối như từ trước tới giờ nữa mà thằng em phải trở về căn phòng bấy lâu nay bỏ không còn con chị vẫn một mình sở hữu nơi đã xảy ra đêm tình nghiệt ngã giữa chị với nó. Sở dĩ chị kiên quyết không ngủ chung với em trai nữa là vì nếu chị được đi học Đại học thì chẳng nói gì nhưng ngộ nhỡ chẳng may bị thi rớt, phải ở nhà mà nó cứ ngày mỗi lớn độ khoảng 5-6 năm nữa nếu tình trạng trên mà lập lại, rõ ràng chị chẳng biết xử trí ra sao. Ngày qua ngày, đêm nối đêm, tuy chị gái và em trai vẫn bình thường vui vẻ, thậm chí chị còn chỉ bài Toán, Pháp văn …cho nó học nhưng vẫn phải công nhận là giữa chúng vẫn còn có một rào cản ngăn cách tuy vô hình nhưng rất hữu hiệu vô cùng khiến chúng đôi khi tỏ ra ngại ngùng, e dè mỗi lúc nhớ lại buổi tối lỡ làng xảy ra sự cố cho cả hai chị em chính vì vậy mà cả hai đứa dường như chẳng có đứa nào dám hồi tưởng lại dĩ vãng xưa tuy chỉ mới vừa xảy ra cách đây không lâu. Rồi giả sử nếu ông trời run rủi không cho chị gái thằng Đại được đậu vào Đại học Y dược mà phài ở nhà thì chắc chắn thời gian cũng như mức độ gần gũi, chung đụng nhau giữa chúng sẽ ngày càng nhiều không thể nào tránh né đâu cho khỏi ; liệu khi ấy hai chị em có còn giữ được mình để bảo toàn cái ranh giới thuần phong mỹ tục vổn dĩ đã mong manh lại còn bị bào mòn bởi một đêm tình loạn luân tội lỗi xảy ra cách đây chẳng bao lâu hay không? Chuyện đời mà, biết đâu được phải không các bạn? Nếu lúc này mà chị có về Phước Hải thì cũng chẳng gặp được bố mẹ để mà méc tội thằng em đã dám hỗn hào làm nhục chị vì lý do hai vợ chồng ông Thái bà Phụng theo tàu ra khơi đánh cá từ hơn tháng nay ; rõ ràng là họ chưa hề biết gì cả về chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra cách đây không lâu giữa hai đứa con ở căn nhà tại Bà Rịa. Cuộc đời là thế, trong cái rủi lại có cái may bởi lẽ dẫu sao hai bài thi của chị nộp tại hai hội đồng thi trường Đại học Công nghệ thông tin và Đại học Y khoa làm rất khả quan khiến cho chị phần nào tự vơi đi được nỗi buồn “mất mát” trong cuộc đời của một người con gái vừa mới trưởng thành ; từ đó, trên đôi môi chị cũng giống như lúc trước thường xuyên nở những nụ cười tươi chẳng khác gì hoa hàm tiếu hồng tươi đất lạnh Đà Lạt. Có lẽ là dường như chị đã không còn nhớ gì đến cái đêm tình xảy ra giữa chị cùng thằng em trai nhỏ tuy thật tội lỗi nhưng phải nói rằng không thể nào phủ nhận là rất tuyệt vời bởi lẽ đầu óc chị luôn kỳ vọng đến viễn cảnh chị đang ung dung đi giữa hàng hàng lớp lớp sinh viên trong một ngôi trường Đại học uy nghi, bề thế nào đó tại thành phố Sài Gòn nguy nga, tráng lệ. Dẫu sao thì hai chị em vẫn không tài nào biết trước được là chỉ mấy ngày nữa thôi là con quỷ dâm dục trong tận sâu cõi lòng chúng lại sống dậy và quậy tới bến khiến cho chúng không thể nào trốn chạy đâu được cả và cứ phải cùng nhau mù quáng lao đầu vào ngọn lửa tình yêu ngùn ngụt bốc cháy một cách dữ dội, điên cuồng rồi sau đó cứ mãi miết dính vào với nhau như keo lẫn vào với hồ, không gì có thể chia cách cho nổi. Trong thời gian này, tuy ngày nào cũng đều đặn đi chơi cùng bạn bè như liên hoan, sinh nhật, xem phim, picnic bởi đây là những khoảnh khắc sắp sửa chia tay giữa chị Nam với bằng hữu thân quen nhưng không vì vậy chị mà xao nhãng đi tình cảm với thằng em trai ; có thể nói chị luôn dành cho em mình một tình cảm ưu ái và chân thành nhất tuyệt đối hoàn toàn không so sánh với bất cứ thứ gì khác trên cõi đời này dù cho đó là điều thiêng liêng, hoàn hảo nhất.
Chẳng khác gì ngày xưa còn bé, hai chị em lâu lâu vẫn cùng nhau đi lang thang trên những con đường phố nhộn nhịp của thị xã Bà Rịa, hết xem phim lại ăn chè, uống cocktail,…; hàng xóm láng giềng nhìn thấy như thế thì cũng không ai có thể nào ngờ được rằng hai đứa vốn dĩ đã từng là nhân tình nhân ngãi thậm chí là vợ chồng của nhau cũng nên ? Chúng ta hãy xét xem diễn biến tâm lý của cả hai chị em xảy ra như thế nào đây trong nghịch cảnh éo le này nhé! Dĩ nhiên nhân vật chính đầu têu trong chuyện này không ai khác là thằng Đại, không hiểu tại làm sao mà nó vẫn cứ ao ước được có thêm lần thứ hai ân ái, yêu đương với người chị ruột của nó cho thỏa lòng khát khao chẳng khác gì nắng hạn cần mưa rào nhưng do sợ chị nổi giận thành thử nó không dám tỏ thái độ hay bất cứ hành vi không tốt nào khác. Có lần nó vào nhà vệ sinh vừa đúng lúc chị mở cửa từ trong bước ra, vì cho rằng nó cố ý xông vào để xâm phạm chị nên bất ngờ chị đã tặng cho nó một cái bạt tai nhá lửa mà không cần để cho nó có thời gian giải thích, thanh minh chi cả ; tuy bị đánh đau nhưng nó không hề giận chị vì đầu đuôi gốc ngọn đều tại nó cả, nó nhủ thầm giá như đừng có cái đêm oan nghiệt đó thì đâu có ra nông nổi như thế này? Còn chị Nam mấy bữa rày cách ly thằng em ngủ riêng một mình, những đêm trước thì chẳng có vấn đề chi cả nhưng vào đêm mà lúc chiều chị bạt tai thằng em, suy đi nghĩ lại thì chị cảm thấy mình thật quá đáng mạnh tay với thằng em ; rõ ràng sau đêm tình tuyệt diệu của hai chị em, cứ hễ gặp chị ở đâu là nó có vẻ sợ sệt vô cùng chẳng khác gì một tội đồ chứng tỏ chẳng qua trước sau gì thì cũng chỉ là nạn nhân của những trang web đen trên mạng chứ quả nó không hể chủ ý. Đôi lúc đang ngủ, chợt nghe tiếng động, dù biết là chẳng phải có động tĩnh chi cả nhưng không hiểu sao chị cứ ngỡ em trai mình cả gan mò vào và chị cảm thấy vừa sờ sợ, e dè lại vừa hồi hộp, xao xuyến làm sao ấy không tài nào hiểu được. Sự thực mà nói, do ám ảnh bởi những gì mà thằng em đã ngang nhiên hành động với chị vào đêm hôm ấy cho nên thỉnh thoảng chị lại hơi nhơ nhớ và mỗi khi như vậy, máu trong người chị cứ rần rật chảy với thân nhiệt càng lúc càng tăng dần và giả sử nếu như mà giữa hai chị em chẳng may xảy ra “chiến sự” lần thứ hai nữa thì chắc chắn chị sẽ xuôi tay chấp nhận ngay từ những giây phút đầu tiên ; nghĩ tới đó, chị không khỏi cảm thấy đỏ hồng, nóng bừng cả mặt vì tự ngượng với chính mình.