Thằng Đại điều khiển xe đạp chở chị đi ngược lại con đường lúc nãy băng ngang qua nhà rồi vòng xuống bãi biển, chỉ trong chốc lát hai chị em đã ngừng xe lại sát ngay bên cạnh con tàu và lẽ đương nhiên cả hai hoàn toàn không hề biết là mình đang ở trong vòng theo dõi của một người thứ ba đó chính là anh Quang hàng xóm. Tuy trời tối nhưng do có ánh sáng mờ mờ vả lại vốn đã quá quen thuộc địa hình đường đi nước bước chốn này cho nên em trai đỡ chị gái trèo lên tàu rồi chui vào mui ghe cũng chẳng hề tốn thời gian là mấy. Do lúc chiều chị Nam đã cẩn thận ra đây quét dọn, trãi sẵn chiếu sắp mền và bày biện trái cây, bánh chocopie cũng như chuẩn bị sẵn sàng cả đèn cầy cho nên giờ đây hai chị em chẳng hể phải lo lắng chi cả cứ thế hai đứa ung dung bước vào tổ ấm hạnh phúc uyên ương. Nhờ có ánh sáng lập lòe lung linh của ngọn nến, thằng em lúc này bỗng dưng vô tình phát hiện ra nơi ngực áo chị nó bị bung ra mà chị lại không cài lại cứ để lộ liễu như thế và chỉ trong giây phút mà thôi, máu ghen sôi trào lên khắp cả tâm can ; nó hình dung ra vậy thì từ nãy đến giờ đi chơi với anh Quang, chị nó và anh ta làm chuyện gì rồi cho nên mới bị bung nút áo như thế. Nó tỏ vẻ bực bội, hầm hầm ra mặt, dùng dằng một hai đòi về…
-Thật em không ngờ chị lại quay mặt phản bội em nhanh như chong chóng vậy?
Chị Nam sớm nhận ra được lý do vì sao thằng em chị khi không lại nổi cơn ghen Hoạn Thư với chị, lòng buồn vô hạn do chẳng biết phải thanh minh thanh nga như thế nào đây cho nó hiểu ; vừa thút thít khóc vừa chỉ cho nó xem nơi ngực áo chị hột nút thứ nhất đã bị sút rớt ra mất tích và chị nói nguyên do lúc nãy sau khi đi uống cafe với anh Quang xong rồi đi dạo xuống bãi biển cùng anh ta nhưng không ngờ anh ta lợi dụng chốn vắng vẻ không người mà ôm lấy chị toan làm chuyện đồi bại. Chính anh ta đã giựt đứt cái nút áo ấy của chị và do chị vùng vẫy thoát khỏi được hai cánh tay anh ta trốn tránh cho nên chẳng may bị sụp chân xuống hố cát lúc chạy lên bờ nhưng chị vẫn cố gắng lết đến chổ gặp được nó đang đạp xe đi tìm kiếm chị. Nghe chị phân trần điều thiệt lẽ phải, thằng Đại phần nào có vẻ nguôi giận…
-Rõ cái thằng cha đó con nhà đàng hoàng mà lòng dạ chẳng khác nào con thú. Để em về lấy dao đâm chết hắn cho rồi.
-Thôi cho chị xin-Chị cười khúc khích-Đợi lúc em đâm chết anh ta rồi thì chắc em cũng đã ngất ngư con tàu rồi. Vả lại anh ta cũng chưa làm gì được chị. Chị sợ anh ta quá đi, mai mốt giả sử mà anh ta có rãi vàng mời chị đi chị cũng chẳng dám.
Lúc nãy tình cờ anh Quang phát hiện ra cô gái con nhà hàng xóm mà anh vừa mới dở trò bậy bạ dưới bãi biển đang đi từ trong nhà ông Mười thầy lang ra, thế là anh ta nảy sinh ra một ý định liền bí mật theo dõi xem hai chị em Phương Nam-Phương Đại này đi đâu, làm gì và có bàn tán gì về anh ta không. Anh ta đi bộ nhưng do đối tượng của anh đạp xe đi quá chậm cho nên anh đi theo bén gót mà hai chị em vẫn không hề mảy may nghi ngờ chi cả, khi đến chổ chiếc tàu đánh cá bỏ hoang thấy cả hai dựng xe leo lên tàu chui vào trong mui, anh cũng trèo lên theo và nấp ở bên ngoài ; vì vậy ở bên trong chị Nam và thằng Đại nói gì anh ta cũng đều nghe thấy hết. Anh suýt phì cười khi nghe thằng con trai mới có mười hai tuổi đầu lại dám đòi lấy dao đâm chết anh nhưng đến lúc này đây thấm rõ từng lời thốt ra chính từ cửa miệng người con gái hàng xóm mà anh vốn đã trồng cây si yêu thầm từ mười năm nay(năm nay anh tròn hai mươi hai tuổi nghĩa là so với người anh yêu, anh chỉ hơn ba tuổi), anh mới thấy rõ ràng là anh sai lầm và mối tình anh dành cho chị chẳng qua chỉ là một mối tình đơn phương không hơn chẳng kém. Bấy lâu nay, thấy chị lúc nào cũng tươi cười với mình, lúc nhỏ không ngày nào mà chị không chơi cùng anh nào là bịt mắt bắt dê, nào là năm mười, nào là ô quang…lớn lên chị lại chẳng hề khước từ một buổi cine hay một tối cafe nào với anh cả ; chính vì vậy mà anh cứ tưởng lầm rằng chị đã từ lâu cũng có tình cảm với anh, lúc nãy ở bãi biển anh ngỏ lời cầu hôn chị nhưng chị lấy lý do là đang theo học Đại học cho nên chuyện chồng con chị chưa tính được. Không cầm lòng được bởi cái nhan sắc quyến rũ cũng như cái thân thể diễm kiều của chị, vả lại xung quanh quả thật vắng vẻ tĩnh mịch là một cơ hội ngàn năm mới có, anh bỗng dưng nảy sinh tà ý dùng sức mạnh của mình làm chuyện “gạo thổi thành cơm” nhưng không ngờ chị lại vùng chạy thoát được và anh có rượt theo nhưng chẳng kịp và giờ đây anh thấy anh có lỗi với chị vô cùng vì do anh mà chị bị sụp chân xuống hố cát đến nỗi phải đi thầy lang điều trị…
-Chị Nam, em xin…lỗi chị! Em trách lầm…chị rồi!
-Không có gì…đâu em. Chẳng qua…hiều lầm thôi mà!
-Chị có…giận…em không?
-Em đừng lo….Chị không…có giận em…đâu
-Thiệt không?
-Thiệt mà! Ấy….em đừng cù lét …chị nữa. Nhột quá
Anh Quang bên ngoài tiếp tục lắng nghe những lời đối thoại của hai chị em.
-Chị ơi! Chân chị còn đau không?
-Đỡ rồi em.
-Hay là…để khi khác đi nghe chị?
-Nghe chị nói nè! Hai chị em mình chắc là chỉ có đêm nay thôi chứ ngày mai bố mẹ ở ngoải biển về rồi sao có dịp nữa
-Em sợ tối nay em yêu chị làm ảnh hưởng đến cái chân đau của chị.
-Ông thầy Mười nói chân chị…không sao đâu. Chỉ là bong gân thôi, chút xíu là sẽ khỏi.
Quả thật là nín thở khi nghe đến chổ này trong cuộc trò chuyện giữa hai chị em, anh Quang bên ngoài càng lúc càng tăng thêm tính tò mò, anh rất đỗi ngạc nhiên khi nghe cái câu “em sợ tối nay em yêu chị làm ảnh hưởng đến cái chân đau của chị” của thằng em trai ; anh kiễng chân leo lên đứng trên cái gờ gỗ nơi vách ngoài mui tàu và lúc này ở bên trong bỗng dưng hoàn toàn ngưng bặt lời qua tiếng lại giữa hai chị em. “Chẳng lẽ…..chẳng lẽ….”-anh lẩm bẩm rồi qua một cái lổ hở vừa đúng bằng một cái chén, anh nhìn vào thì thấy rất rõ cảnh tượng bên trong mui ghe rõ ràng là ngoài sức tưởng tượng của anh, trên chiếc chiếu trãi dưới sàn mui, dưới ánh sáng lập lòe lờ mờ của ngọn nến vàng vọt, chị Nam và thằng Đại đang ngồi ở tư thế đối diện với nhau mà hai cánh tay của hai chị em lại đan vòng ôm lấy thân thể của nhau. Trước mắt anh Quang có thế nói một trăm phần trăm không còn là chị em của nhau nữa mà đã hóa thành một cặp tình nhân bởi vì lúc này người em đang âu yếm kề sát hôn còn hơn cả mưa cả gió trên khắp khuôn mặt khả ái, xinh đẹp của người chị. Lập tức anh Quang móc túi lấy chiếc điện thoại di động ra, bấm chế độ quay và bắt đầu làm nhiệm vụ của một camera bất đắc dĩ để mà quay lại hình ảnh tội lỗi loạn luân giữa hai chị em ruột con nhà hàng xóm làm nghề đánh bắt cá ngoài khơi xa ; chưa gì mà anh đã cảm thấy thực sự quá thỏa thuê, thích thú bởi vì anh trước sau gì sẽ có trong tay mình một đoạn video clip để làm chiêu bài bắt chẹt chị Nam phải chấp nhận yêu anh chứ không thể nào khước từ anh cho được. Anh nhẩm tính sau này sẽ đưa cho chị xem đoạn phim cấm tràn đầy oan nghiệt do hai chị em tự nguyện làm diễn viên rồi tiếp tục sẽ ra điều kiện tối hậu thư với chị là nếu chị không chấp nhận anh thì nói tóm lại đoạn phim này được ghi ra đĩa và gửi tới tận tay bố Thái mẹ Phụng làm bằng chứng cho họ biết được rằng hai đứa con họ không còn là…con người nữa ; nghĩ thế, anh cứ yên lặng bình tĩnh cầm điện thoại thao tác quay phim…
-Chị Nam ơi! Em…nhớ chị…quá!
-Chị…cũng vậy, em yêu của chị!
-Tối nay, chị…có mệt…không?
-Chị không…sao đâu. Dẫu cho có mệt…chăng nữa thì…chị cũng cố gắng yêu em…mà.