Khi thằng em đã bắt đầu thở dốc sau mười lăm phút giao hợp cùng người chị họ xinh đẹp tựa Hằng Nga giáng trần, ở phía dưới hạ thể dương vật nó vừa giựt giựt liên hồi vừa bắn phụt vào sâu tận bên trong tử cung chị những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt tựa hồ keo tinh bột và thật là kỳ lạ là tuy mới có mười một tuổi đầu thôi mà chẳng những sinh lực của nó thật dồi dào mà song hành cùng một lúc lượng tinh dịch nó xuất ra cũng quá đỗi dư thừa cho nên gần như tất cả đều chảy tràn ra cả bên ngoài làm ướt nhẹp hết vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi hai chị em. Trong khi ấy thì âm đạo chị họ nó vẫn cứ co giựt liên tiếp thít chặt lấy dương vật nó, hai chân chị luôn quặp sát vào hai chân nó đồng thời hai cánh tay chị vòng lên ôm ghì lấy nguyên cả người nó ghịt sát vào thân thể chị dường như là chị không cho phép nó mãi mãi được quyền xa rời chị nữa kể từ phút giây này trở đi ; đó chính là giai đoạn khoái ngất, đắm đuối của hai chị em chẳng khác gì chúng vừa mới bị hụt chân rơi tõm xuống đáy vực sâu thăm thẳm mịt mù khói sương chốn âm tào địa phủ. Như thế, cuộc tình thứ năm của thằng Đại đã đến hồi kết thúc, khi nó rời khỏi thân thể chị họ thì dương vật nó rũ rượi mềm xèo như bún, thun nhỏ lại tựa trái ớt khô ; cả hai chị em quả thật là đêm nay đều cùng nhau cảm thấy thỏa thích, thanh thản, khoan khoái dễ chịu vô cùng, hai đứa thực sự không thể nào ngờ được rằng sau một thời gian sống chung với nhau chẳng được bao lâu vậy mà đêm nay thật là bất ngờ chúng lại yêu nhau một cách nồng nàn, cháy bỏng chẳng khác gì mây gặp được gió, nước hàn huyên với mưa ; hoa nở, quả đơm tình yêu ngang trái loạn luân, tội lỗi giữa hai chị em cơ hồ đóm tàn lửa nhỏ lập lòe giữa trời đêm bỗng dưng bùng phát cháy lên thành một đám cháy rùng rùng một cách dữ dội, khốc liệt vô cùng.
Thời gian thắm thoát thoi đưa, mới đây mà một năm với mười hai tháng đã kết thúc, nhân gian lại được dịp hân hoan nô nức đón chào mùa xuân mới ; cũng như người người nhà nhà, hai vợ chồng ông Thái bà Phụng dự định sau khi cất xong mẻ lưới thứ mười một của năm cũ lênh đênh trên biển cả sẽ trở về nhà vào trưa chiều ngày hai mươi bảy để dọn dẹp nhà cửa đón Tết. Trước thềm xuân mới, lẽ đương nhiên rằng hai ông bà không hề mảy may biết được tội lỗi oan nghiệt đang trút xuống đầu họ đó chính là chuyện hai đứa con của họ vốn không còn giữ được ranh giới giữa hai chị em ruột nữa bởi vì chúng đã ngang nhiên cùng nhau bước vào vòng luân cấm của cuộc tình ngang trái không những một lần mà đến những ba lần ; mong rằng khi lớn lên thêm một tuổi mới, chúng sẽ tự nhận ra sai lầm của bản thân để mà kìm hãm lại, đừng bao giờ trượt quá sâu vào hố lầy nghiệt ngã dục tình thể xác cho bố mẹ phần nào đó bớt đi gánh nặng tội lỗi vô hình họ phải hứng chịu bấy lâu nay. Cuộc đời này có lẽ không ai lý giải được chữ “nhưng”, chính vì vậy mà trong phần thứ 10 của truyện này, hai chị em lại tiếp tục quan hệ yêu đương, ân ái với nhau lần thứ tư và cái chết bất đắc kỳ tử của một anh chàng hàng xóm tên là Quang vốn đã trồng cây si chị Nam ngay từ lúc mới có mười lăm, mười sáu tuổi xảy ra trong lúc chúng ngất ngây, cuồng loạn trong vòng tay của nhau. Ngay từ ngày hai mươi Tết, ông Thái đã gọi vào máy điện thoại di động của con gái bảo nó cố gắng sắp xếp chuyện học để về Bả Rịa đón em trai xuống Phước Hải vào chiều hai mươi sáu (trước lúc ra khơi, ông đã cẩn thận gửi chìa khóa nhà cho nhà anh Quang đặng khi nào hai đứa con ông về tới sẽ vào nhà dễ dàng), vâng lời bố chị Nam chạy xe máy từ giã Sài Gòn lúc một giờ trưa và chị về tới Bà Rịa lúc ba giờ chiều. Lúc bấy giờ, thằng Đại đã được nghỉ Tết ba ngày nay, vừa nhìn thấy chị nó ngừng xe trước cửa quả thật là nó cảm thấy vui mừng vô hạn chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào ; kể từ khi kết thúc mối tình giữa nó và chị Thảo (do đã cai nghiện được heroin cho nên chị này đã trở về Sài Gòn sống với bố mẹ và làm nghề thợ may), nó tiếp tục sống lại chuỗi ngày cô đơn dài vằng vặc, tối hôm qua khi nghe điện thoại của chị ruột báo là hôm nay chị sẽ về đón nó xuống quê có thể nói rằng suốt đêm nó không sao chợp mắt cho nổi, chỉ mong sao cho trời mau sáng, chóng chiều. Khi chị vừa mới lên phòng, nó đi theo sau chị bén gót rồi như một con hổ đã nhịn ăn lâu ngày nó ôm chầm lấy cái thân thể quyến rũ, mềm mại của chị không kịp cho chị thở lấy lại hơi sức sau quãng đường dài cả trăm cây số ; chị vừa quay mặt lại thì nó chẳng nói lời nào cả cứ mãi miết hôn lên khuôn mặt khả ái mà nó đã xa cách gần năm tháng qua…
-Đừng em….! Để chị nghỉ mệt chút. Tối nay, chị với em ra chổ con tàu hoang ở bãi sau nhà mình vậy!
Thầy chị có vẻ mệt mỏi thực sự, thằng Đại vội buông chị ra bởi vì dẫu sao nó lúc nào cũng sợ chị nó phật ý phiền lòng.
-Chị hứa rồi đó nghe!-Nó nhanh nhảu nói.
Nó xuống nhà, lại tiếp tục háu hức mong sao cho trời mau tối và chẳng biết làm gì, nó bật tivi lên xem ; hai tiếng đổng hồ sau, hai chị em khóa trái cửa nhà rồi chị Nam đề nổ máy xe chở nó lên đường và trước khi xuống Phước Hải, chúng ghé tạt vào một quán cơm ở Vạn Kiếp dùng cơm đĩa cho qua buổi tối sau đó khoảng 45 phút đồng hồ thì chúng đã trở về đứng trước căn nhà nơi chôn nhau cắt rốn. Thằng Đại thấy chị nó qua bên nhà anh Quang hàng xóm để lấy chìa khóa và đứng nói chuyện với anh ta gần mười phút mới quay về, sau khi vào nhà tắm rửa xong thì chị bảo :
-Đại ơi, chị đi công chuyện một chút rồi khoảng chín giờ, chị với em sẽ ra chổ hẹn nghe!
-Chị đi chơi với anh Quang phải không?-Nó bực bội ra mặt, giọng xẳng lè.
Chị Nam chỉ cười cười, không nói năng chi cả rồi chị ra khỏi nhà mặc cho thằng em ở lại càu nhàu nhăn nhó nhưng rồi nó cũng nhanh chóng dịu lại ngay vì thấy chị chỉ đi bộ chứ không dùng xe máy, nó ngẫm nghĩ là chắc chị không đi lâu đâu vả lại hơn nữa, từ lúc còn nhỏ cho đến khi lớn lên chưa khi nào chị thất hứa với nó cả. Nhìn đồng hồ thấy mới có sáu giờ bốn mươi lăm, nó ngồi nơi salon mở tivi xem chương trình Chào bé yêu, “thôi kệ, cứ để cho chị lâu lâu mới có dịp giao tiếp với xã hội miễn là chị lúc nào cũng yêu nó là đủ rồi”, nó tự nhủ rồi ngã người nằm dài ra trên ghế salon và chỉ một lát sau nó đã thiu thiu nhắm mắt ngủ quên đi lúc nào cũng chẳng biết. Đến khi giựt mình tỉnh dậy, ngó đồng hồ thì thấy đã tám giờ hai mươi mà trong nhà vẫn chưa có một dấu hiệu nào chứng tỏ rằng chị đã trở về, linh cảm có chuyện gì đó xảy ra cho chị, nó lật đật dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà và trên người nó chỉ mặc phong phanh chiếc áo thun xanh dương ngắn tay với cái quần sort màu xám. Thực sự nó chẳng biết đi đâu để tìm chị cả, nó qua nhà anh Quang giả vờ hỏi thăm thì mới biết là anh ta cũng chưa về, nó nghĩ rằng có khi nào chị ra chổ hẹn chờ nó trước rồi cũng nên ; nó vội vàng đạp xe vòng xuống bãi biển sau nhà chỉ cách khoảng ba trăm mét mà thôi. Khu vực này hoàn toàn vắng vẻ, tuyệt nhiên không hề có một bóng người nào qua lại cả vì đây không phải là bãi tắm cũng chẳng phải bãi cá vì cặp sát bờ biển là lớp lớp chồng chất toàn đá với đá ; trên bãi cát nằm chơ vơ một con tàu đánh cá bỏ hoang do bị bão đánh dạt vào bờ chẳng biết tự lúc nào mà lúc chưa xuống Bà Rịa ở, thằng Đại đã nhìn thấy nó. Nơi này vốn chính là ký ức tuổi thơ của hai chị em, vào những tối có trăng chúng thường hay đến đây chơi bán đồ hàng và tuy tối nay không có trăng nhưng trời vẫn không tối hằn cho nên nhân vật chính của chúng ta thấy khá rõ đường để đi. Đến bên cạnh con tàu, nó cất tiếng gọi chị nhưng mấy lần nhiều lượt vẫn không có tiếng trả lời của chị và điều này hoàn toàn một trăm phần trăm có nghĩa là chị chưa tới đây ; tâm trạng nó lúc này quả thật là vừa bực bội vừa lo lắng vô cùng, nó lên xe đạp vòng trở ra chạy một vòng quanh chợ Phước Hải, ngó dáo dác hết quán cafe này đến tiệm chè khác cũng không sao thấy được bóng dáng người chị ruột thân yêu của nó. Trên đường về nhà, bất chợt nó thấy phía trước có một cô gái đi dáng khập khiễng cà nhắc mà chỉ cần liếc sơ từ phía sau nó cũng đã nhận ngay ra được đó chính là chị Nam chứ không thể nào lầm lẫn với ai khác. Khi tới bên cạnh chị, nó hỏi :
-Chân chị bị làm sao vậy?
Thấy em trai mình đi tìm đón mình, chị thằng Đại tỏ vẻ mừng rơn vô cùng, chị nói rằng mới lúc nãy đây chẳng may bước hụt chân sa xuống hố cát ngoài bãi biển nên bị trật chân.
-Vậy để em chở chị tới nhà ông Mười bó thuốc nghe!
Chị Nam gật đầu rồi ngồi lên yên sau xe đạp cho em trai mình chở đi, nó quành xe đạp chậm rãi trên con đường mà hai bên kin kín, chen chúc những ngôi nhà làm nghề trồng hoa lan ; chưa đầy năm phút sau, nó dừng lại trước nhà ông Mười là thầy lang làm thuốc rất giỏi chuyên trị gãy xương. trật gân hoặc sai khớp. Nó đứng chờ ở ngoài còn chị nó thì vào nhà cho ông Mười điều trị và chỉ khoảng mười phút sau, chị trở ra lúc này chiếc đồng hồ treo tường trong nhà bên cạnh vừa mới boong boong gõ đúng chín tiếng. Nó nhận thấy lúc này chị bước đi có phần bớt khập khiểng hơn trước, chị vui mừng nói :
-May quá em ơi, chỉ là bong gân thôi chứ không bị trật khớp!
-Vậy chị còn đau nhiều không?
-Cũng còn hơi ê ê nhưng đỡ hơn lúc nãy nhiều.
-Thôi chị em mình về nhà đi chứ đừng có ra chổ tàu cá nữa.
-Cứ ra chổ ấy đi chứ còn về nhà không khéo tai vách mạch rừng rủi mà đến tai bố mẹ biết được thì nguy to.