Nhắc lại gã Châu Ro dâm tặc sau khi rớt xuống suối, bị dòng mước cuốn trôi đi hơn hai trăm mét, gã mới ngoi lên bờ được và vừa tức giận vừa xấu hổ, gã lò dò dầm mưa đi về chòi rẫy thắp đèn dầu lên rồi thay quần áo ; gã mở nắp nồi cơm ăn bậy hai chén cơm nguội với mắm ruốc xong lên giường cố dỗ giấc ngủ nhưng rõ ràng là gã không tài nào ngủ cho được bởi vì trong trí óc gã cứ mồn một hiện lên cái thân hình đầy đặn, quyến rũ và hấp dẫn của cô gái láng giềng, em gái ông bạn nhậu hàng xóm mỗi khi trời chạng vạng. Gã thở dài thườn thượt, trăn mình qua rồi trở người lại trong nỗi niềm nuối tiếc chẳng khác gì Thạch Sùng tiếc của sau khi chết mang kiếp một loài bò sát ; gã nhủ thầm khi nãy chỉ chút xíu nữa thôi là gã đã chiếm đoạt được cô ấy rồi sau đó muốn ra sao thì ra nhưng quả thật là trời bất dung nhan không phò trợ cho tội ác của gã bởi vì thằng nhóc cháu của cô tưởng là đã đi lạc bỗng đâu lại xuất hiện đúng lúc giải cứu cho cô nó lại giáng cái gốc tre vào lưng vào đầu gã khá đau đớn. Lúc bấy giờ, tại chòi chăn vịt, cô Chi và thằng Đại sau khi giũ manh chiếu cho sạch, nó nằm xuống ngay nơi mé ngoài trong khi đó, cô vẫn cứ ngồi ngay sát bên cạnh để cột lại mái tóc xiton của cô ; tình thế hiện tại quả thật đúng là một cơ hội quý hiếm ngàn năm mới có một cho thằng cháu cô, không một lời tỏ tình nào cả nó bỗng ngồi dậy rồi chưa gì mà nó đã quàng hai cánh tay từ phía sau ôm vòng ra trước ngực cô. Tuy hơi bất ngờ nhưng cô chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên hay thất kinh chi cả bởi vì cô biết rằng người ôm cô lúc này hoàn toàn không phải là gã dân tộc Châu Ro dâm ác nữa mà chính là thằng cháu cách đây không lâu đã từng cùng cô có với nhau suốt cả một đêm ân tình nồng cháy nóng bỏng, dạt dào ; cô mấp máy đôi môi, khẽ thốt lên trong hơi thở hổn hển :
-Đại…từ từ…đã! Chờ …cô…chút!
Hồi chiều, khi nghe gã hàng xóm báo là nó lên đây, cô thầm chắc là nó quá nhớ cô cho nên không chịu đựng nổi đã bỏ nhà đi tìm cô chứ làm gì mà có chuyện nó gặp gỡ ai khác ngoài cô ra ở chốn nương rẫy khỉ ho cò gáy này và trong thâm tâm cô, những ngày qua thật tình mà nói, dầu gì đi nữa thì cô vẫn cứ phải tự thừa nhận rằng cô không thể nào quên được nó, không thể nào quên được những gì cô và nó đã thực hành làm với nhau trong đêm tình tuyệt vời tuy là nó chưa giao hợp được với cô. Hiện tại, ý cô bảo nó chờ cô đó là vì cô đang cột lại tóc chứ chẳng phải là cô muốn cự tuyệt nó, cô buông lỏng hai tay không cột tóc nữa (chiếc kẹp tóc bằng nhôm của cô rớt xuống nằm chơi vơi trên mặt chiếu mà cô cũng chẳng buồn tìm kiếm) rồi cô khẽ nghiêng người ra sau, hơi ngửa mặt lên để chờ đợi nó như là một tín hiệu sẵn sàng đón nhận những gì nó sắp sửa ban phát cho cô. Nó bắt đầu hôn như mưa tựa gió lên khắp khuôn mặt ngâm đen của cô, vừa hôn nó vừa cử động hai bàn tay mày mò, sờ soạng nơi vai nơi bụng cô và cả hai gò ngực vun tròn mà người cô ruột đã dùng để nuôi một đứa con lớn lên trong cuộc đời đầy khổ ải này ; bàn tay trái cô lần ngược lên ôm lấy vầng cổ nó kéo ghịt khuôn mặt nó vào sát với khuôn mặt cô không còn một kẽ hở nào và rồi thật tự nhiên và dạn dĩ, táo bạo làm sao, hai đôi môi hai cô cháu bất thình lình trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng, rừng rực tràn đầy phấn khích nhục dục tột độ. Đúng là hai thái cực trái ngược nhau, lúc nãy đây gã Châu Ro hôn cô, cô cảm thấy ghê tởm vô cùng muốn nôn mửa còn giờ đây khi cùng với thằng cháu hôn môi nhau thì lại hoàn toàn đối nghịch, không những cô không thấy tởm lợm mà cô thực sự khoan khoái, ngây ngất, sung sướng cùng cực cho nên chỉ trong nháy mắt vài phút sau, cô đã tự ngã mình theo đà dìu của nó nằm ngửa người xuống mặt chõng. Vậy không còn chối cãi gì được nữa, sau đêm tình đầu tiên ở ngôi nhà ông Thái tại Bà Rịa, đêm mưa này chính là đêm tình thứ hai nối tiếp theo của hai cô cháu ruột mang trong người cùng một dòng máu họ Nguyễn diễn biến trong một cái chòi chăn vịt xa lạ ; cái chòi này nguyên của một phụ nữ trong xóm, ban đầu bà thắp đèn lên để tính ngủ lại nhưng vì thấy trời chuyển mưa cho nên bà lật đật lùa vịt về nhà mà quên tắt cả đẻn và do vậy, hai cô cháu Chi-Đại đã thầm cám ơn người đàn bà chưa hề biết mặt đã dọn chổ sẵn sàng cho cả hai có chổ đặng yêu đương, làm tình với nhau trong đêm mưa gió bão bùng như thế này vả lại còn có nơi trốn tránh nanh vuốt tàn độc của gã đàn ông dân tộc Châu Ro cô đơn, tàn bạo. Quả thật là trên thế gian này tuyệt nhiên không hề có ai lại lý giải được tâm trạng của người cô hai mươi lăm tuổi và thằng cháu thì mới lên mười một sao mà chẳng khác chi một cặp tình nhân sau một lần yêu nhau chưa trọn vẹn nay mới hội ngộ với nhau chẳng nói chẳng rằng cứ lao vào nhau cuồng loạn, say sưa ân ái cho thỏa lòng nhớ nhung mong đợi? Làm sao ai biết được rằng trong tro còn lửa, trời mưa giông bão lại le lói chút nắng hồng, hai trái tim hai cô cháu giờ đây cùng hòa chung một nhịp đập, hai buồng phổi hai cô cháu củng thở chung một hơi ; nơi manh chiếu sờn mòn trên mặt chõng tre, đôi thân thể cứ mãi miết lăn qua lộn lại cùng ngần ngật, ngây ngất, rừng rực ngọn lứa dục tình bốc lên từ dưới xương cùng chạy dọc lên theo sống lưng đến trung ương thần kinh rồi từ đây lan tỏa khắp tứ chi và châu thân như một dòng điện mà cường độ cực mạnh tột đỉnh tới hàng chục ngàn kA. Thằng Đại vốn là thằng con trai có số đào hoa, mặc dầu hãy còn nhỏ tuổi nhưng chỉ trong vòng gần nữa năm trời nó đã từng trãi qua bốn cuộc tình với chị ruột, chị bạn dì, chị chú bác và với cả cô ruột ; bảy lần làm tình, ân ái cùng người khác giới giúp nó phần nào có thêm được nhiều kinh nghiệm trong thao tác khiến càng ngày nó càng thành thạo, khéo léo hơn trước khiến cho chị Nam, chị Linh, chị Dung và cả cô Chi đều phải chết lên xỉu xuống. Trận mưa đêm tầm tã càng lúc càng che phủ kín mít bưng bít đi cuộc tình loạn luân tội lỗi của hai cô cháu khiến cho nhân gian trong đó có gia đình họ hàng thân thuộc khó lòng mà biết được hiện tại chuyện gì đang xảy ra chẳng khác gì mò kim đáy biển ; cái chòi chăn vịt tối nay bỗng chốc hóa thành căn chòi hạnh phúc nồng nàn của cặp trai gái chênh lệch nhau những mười bốn tuổi. Chỉ mới cách đây một tuần thôi, thằng nhóc nhân vật chính của chúng ta đã nghiễm nhiên chiếm đoạt trinh nguyên con gái của người chị họ hai mươi tuổi xinh đẹp thì nay nó lại được cơ hội ấp ủ, âu yếm người cô tràn đầy sức sống hấp dẫn và quyến rũ vô cùng ; rõ là lúc chiều, nó quyết định bỏ nhà đi lên Suối Nghệ quả là không thừa công mất sức bởi vì giờ này nó đang được cô nó đền bù một cách tự nguyện, nhiệt tình không đòi hỏi giá cả điều kiện chi cả. Cô Chi phải nói rằng vào cái đêm lần trước ở Bà Rịa, sau khi thằng cháu rũ rượi treo cờ trắng đầu hàng vô điều kiện, cô lấy làm thất vọng về nó rất nhiều nhưng cô không hề phiền trách nó bởi vì dầu sao đi nữa thì nó cũng chỉ là một thằng con trai chưa ráo máu đầu và cô chỉ tự ôm lấy nỗi buồn cố hữu trong lòng ; đêm tình thứ hai này, ngay từ lúc đầu cô đã tự nhủ thầm rằng cô sẽ giúp đỡ, hỗ trợ cho nó hết mình hết sức để hai cô cháu yêu nhau được trọn vẹn hương tình nồng thắm. Sống một mình vò võ nơi khu rẫy bắp xen khoai mì ngan ngát ngút đầu, dường như là lúc nào cũng như lúc nào, cô cũng đều chạnh lòng khắc khoải nỗi nhớ nhung người tình nhỏ tuổi của cô đã từng sống với cô chẳng khác chi là đôi vợ chồng son trong đêm động phòng hoa chúc ; nhiều lần cô mong mỏi nó lên đây tìm kiếm cô hoặc là có dịp nào đó cô lại được về Bà Rịa để nối tiếp cuộc tình cấm ngang trái với nó, đêm nay diễn biến sự việc xảy ra quả thật ngoài cả sức tưởng tượng mong đợi của cô.