Thằng Đại lúc này cũng đã bắt đầu hơi thấm mệt nhưng nó vẫn không ngừng nhấp nhỏm hai bờ mông nhỏm lên hạ xuống, thúc dương vật nó vào sâu đến tận tử cung chị Dung-người chị họ xinh đẹp man dại của nó và lúc này đây thì thời gian giao hợp giữa nó và chị đã kéo dài sang phút thứ mười chín qua đến phút thứ hai mươi ; phút thứ hai mươi mốt, nó chủ động trong lúc nó trân cả người lên, hai chân nó quíu cả lại quắp chặt lấy hai chân chị rồi hai chị em cùng ôm chặt lấy thân thể của nhau bất động trong hơn một phút sau, đó chính là phút giây khoái ngất tràn đầy sung sướng, khoái lạc và thú vị nhất của cả hai. Dương vật nó không ngớt giựt giựt liên hồi, vừa giựt vừa xối xả phụt vào âm đạo chị những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước vo gạo, nhơn nhớt rin rít chẳng khác gì hồ tinh bột ; khá nhiều, khá nhiều đến nỗi chảy tràn ra làm ướt nhẹp cả hai bên đùi và bụng dưới của nó cũng như của chị mãi cho đến khi con cu nó thụt ra khỏi âm đạo chị rồi mà vẫn còn liên tục nhễu ra từng giọt từng giọt xuống chổ kín cũng như hai bên đùi trắng ngần của chị. Nó mệt mỏi cùng người chị họ ngồi dậy sau đó chị trước em sau ôm quần áo xuống nhà tắm rửa riêng chị thì qua phòng chị mở tủ lấy bộ đồ thun lửng màu hồng ; hai chị em trở lại phòng ngủ của nó đúng lúc đồng hồ dưới nhà thong thả đổ mười hai tiếng vậy là một ngày mới lại bắt đầu, cả hai đều cảm thấy quá mệt mỏi cho nên vừa nằm xuống giường đã lăn vùi vào giấc ngủ mặc dù muộn màng nhưng thật hạnh phúc, sung sướng và thú vị xiết bao…..
Hai chị em ngủ bên nhau chỉ vỏn vẹn có hơn ba tiếng đồng hồ thôi đã vội mơ mơ màng màng thức giấc và lần thứ hai, không ai bảo ai hai chị em lại lăn xả vào trong vòng tay ôm của nhau, âu yếm trao cho nhau từng nụ hôn môi nồng nàn, ngất ngây, cuồng loạn. Lúc bấy giờ, không còn có vẻ gì gọi là ngượng ngùng, lung túng, vụng về như lúc đầu nữa mà trái lại hoàn toàn là tự nhiên, bình tĩnh, dạn dĩ và gan góc ; từng trãi chẳng thua kém gì nguời lớn, thằng Đại tiếp tục mang tất cả sức lực bình sinh còn lại để mà dồn toàn tâm toàn ý vào chuyện làm cho chị Dung được hạnh phúc, sung sướng…Khi trời tờ mờ sáng, khoảng đâu năm giờ, chị ngậm ngùi xách chiếc valy đựng số quần áo, đồ đạc mà chị để lại nhà thằng em mấy ngày qua cùng bó hoa cát tường bịn rịn chia tay thằng em rồi đi ra đầu ngõ đón xe ôm ra bến xe car đi Sài Gòn ; nơi ngưỡng cửa, thằng em họ buồn bã đứng ngó theo sau lưng người chị họ mà chạnh lòng bồi hồi nhớ lại những gì trinh nguyên quý báu nhất đêm qua chị đã trao tặng cho nó không hể có chút chi gọi là mặc cả, phàn nàn./.
Chị Dung đi về nhà chồng ở Sài Gòn rồi, thằng Đại đâm ra ngớ ngẩn thực sự chẳng khác gì một người mất trí, nó học không thể nào vào nổi ngay đến cả môn học nó thích nhất từ trước đến giờ như Pháp văn nó cũng bò mặc chẳng thèm đụng đến sách vở ; giá như mà chị ở gần đâu đây chắc chắn dù cho trời có sập xuống, nó vẫn cứ chạy đến tìm chị cho bằng được mới thôi nhưng giờ đây, chị nào có khác chi bóng chim tăm cá. Chim bay về một phương trời xa lạ sao tìm đặng, cá lặn xuống đáy sông lạnh lùng vớt lên thật là khó khôn lường, ngày qua ngày, tháng đoạn tháng, nó sống như kẻ vô hồn đến đỗi cô bán quán cơm gần nhà mỗi bữa mang cơm và thức ăn đến cho nó (cứ hễ không có ai đến ở chung với nó là bà Phụng-mẹ nó phải gọi điện thoại đặt cơm tháng tận nhà cho cậu quý tử của bà như vậy) cũng phải lấy làm lạ cho thằng nhóc vì buổi chiều tới nhà thì ngày nào cũng như ngày nào cũng đều thấy bữa trưa còn dư lại hơn phân nữa. Tuy người chị chú bác ruột của nó có để lại cho nó số điện thoại di động nhưng đã nhiều lần gọi cho chị, nó vẫn cứ nghe cái câu thông tin mà tổng đài lập đi lập lại mãi riết rồi phải chán ngấy đó là “số máy này đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi số khác hoặc gọi lại sau…”. Rồi một chiều thứ bảy, khoảng đâu bốn giờ rưỡi, chạnh lòng nó bỗng dưng nhớ đến cô Chi-người cô ruột và cũng là người tình lớn tuổi của nó đang ở khu rẫy nhà nó ở Suối Nghệ cách Bà Rịa không xa gì mấy ; do lúc chưa nhập học, có một lần nó theo bố Thái lên trên đó cho nên mang máng nó vẫn còn nhớ đường đi vậy là nó quyết tâm đi tìm cô bởi vì nó biết chỉ có mỗi mình cô ở trên ấy, nó dắt chiếc xe đạp mini ra khỏi nhà rồi khóa trái cửa lại bằng cái ổ khóa to bằng đồng. Nó tự nhủ nếu lên rẫy gặp được cô thì nỗi buồn cố hữu của nó sau khi chia tay chị Dung sẽ tan biến đi tất cả như bọt biển ngoài đại dương, lúc bấy giờ nó chỉ mặc cái áo thun ngắn tay màu xanh dương đã cũ với cái quần sort màu cafe sữa ; đi ngang qua quán cơm nơi ngã ba, nó nói với cô chủ là chiều nay không cần phải mang cơm đến nhà rồi đạp xe biến đi ngay. Tới chổ bùng binh Hòa Long, nó dừng lại mua hai ổ bánh mì thịt làm quà cho cô nó rồi tiếp tục thong thả lên đường, khoảng gần 45 phút sau nó mới bắt đầu rẽ trái vào ngã ba Suối Nghệ I, đi tiếp khoảng hai cây số đường nhựa mới rẽ phải vào. Do chỉ nhớ mang máng cho nên khi tới một ngã ba đường mòn, thay vì quẹo phải đi khoảng 50 mét nữa là tới khu rẫy nhà nó thì nó lại chạy thằng, tại chổ này nó gặp một người đàn ông dân tộc Châu Ro mặt mày đen đủi, bặm trợn lưng đeo gùi, tay lăm lăm cây mác – ông này ở ngay sát bên rẫy nhà nó nhưng nó lại không hề hay biết chỉ có ông ta là nhận ra ngay ra nó vì lúc nó theo bố lên trên này, ông có qua nhà nhậu với bố nó hai ba lần. Ông ta lặng thinh, chẳng nói chẳng rằng chi cả, vẫn cứ lầm lũi bước đi ; lúc ngang qua rẫy nhà cô Chi, ngó thấy cô đang lấy quần áo khô nơi sào phơi, ông liền lên tiếng:
-Nè, tui thấy thằng cháu cô đi xe đạp lên đây. Sao mà tới chổ ngã ba nó lại chạy thẳng không biết, chắc là đi lộn đường rồi thì phải? Cô đi kiếm nó đi. Mau lên!
Cô Chi nghe vậy, rối rít cảm ơn ông ta rồi lật đật mang quần áo vào chòi xong bươn bã đi trở ra còn gã Châu Ro ngó theo sau lưng cô bất giác gã thấy chạnh lòng ; gã mới có bốn mươi lăm tuổi sống ở đây đã gần cả chục năm cùng với vợ và con gái nhưng đã bốn tháng trời qua, vợ con gã đã về bên ngoại ở Đaclak cho nên lâu ngày, gã không có chổ nào đặng mà giải quyết sinh lý cứ ức chế liên tục tồn trong não. Lúc bấy giờ, khi trời chạng vạng tối, ngó thấy phía sau thân thể một cô gái hai mươi lăm tuổi không chồng không con cô độc thật nở nang, đầy đặn và hấp dẫn khêu gợi vô cùng, gã thèm rõ dãi ; cầm lòng không được, gã đã nối lên cơn khát khao hoang dại của một người dân tộc thiểu số bởi vậy gã không đi về nhà mà rón rén lầm lũi đi theo sau cô Chi. Khi chỉ còn cách cô khoảng tám mét, gã lên tiếng gọi :
-Nè cô ơi!!!!