Trời đà gần sáng, văng vẳng có tiếng gà gáy râm ran báo hiệu một ngày mới sắp sửa bắt đầu, thằng Đại sau giấc ngủ ngon lành bỗng dưng lại ham muốn, khao khát chị vậy là một lần nữa, hai chị em lại hối hả, vội vàng lao vào vòng tay của nhau ; môi tìm môi, tay lần mò tìm kiếm da thịt nhau bởi biết rằng sáng mai, hai đứa sẽ nghìn trùng xa cách…
Không còn gì có thể chối cãi cho được bởi lẽ một điều chắc chắn là cuộc đời vốn đã xô bồ xộn bộn này nay dẩn dẩn cuốn hút thằng Đại vào những cuộc tình tội lỗi loạn luân, bằng chứng là sau khi lần lượt xa cách chị Nam – người chị ruột đi học Đại học ở Sài Gòn đến chị Linh – chị họ lấy chồng tận ngoải Lạng Sơn xa lơ xa lắc, tưởng chừng như nó sẽ được yên ổn đầu óc nào ngờ chẳng bao lâu nó lại bị vướng phải mạng tình lưới yêu chẳng khác gì động Bàn Tơ trong phim Tây Du ký. Lần này, người phụ nữ nối gót chị Nam và chị Linh chính là cô Chi, cô ruột của nó ; năm nay cô đúng hai lăm tuổi nghĩa là so với nó, cô lớn hơn nó những mười bốn tuổi và nhận lời ông anh (ông Thái –bố thằng Đại), cô về làm quản gia ngôi nhà thằng cháu ở tại Bà Rịa chẳng bao lâu thì “chiến sự” lại xảy ra giữa hai người. Cô lấy chồng ở tại Bình Dương đã bốn năm nay và có một bé gái ba tuổi, sau khi sinh con do cảnh sống cơm không lành, canh chẳng ngọt nên hai vợ chồng lặng lẽ chia tay không nói lời từ biệt ; cô bồng con về nương tựa bên ngoại ở Long Hải với tâm trạng thật bình thường, không vui cũng chẳng buồn. Sở dĩ như vậy vì giữa cô và chồng cô không hề có tình yêu, chẳng qua là do bố mẹ hai bên gia đình sắp xếp theo kiểu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”, “áo mặc sao qua khỏi đầu” cho nên cô đành phải chấp nhận mà thôi chứ thực ra là cô chưa hề yêu ai hay nói cách khác, trái tim cô chưa hề có lần nào rung động bởi lời tình tiếng yêu cả mãi cho đến khi về sống chung đụng, gần gũi với thằng cháu trai của cô tuy hãy còn quá nhí vế thân xác cũng như đầu óc nhưng lại rất từng trãi trên chiến trường tình ái tưởng chừng như là chẳng hề có đối thủ. Căn nhà thằng Đại từ ngày chị Thanh Linh theo chồng vốn đã trở thành ảm đạm, vắng vẻ nay lại bắt đầu ôn ào, rộn rã bới tiếng cười nói, bỡn cợt suốt ngày của cô Chi ; lúc nào cô cũng nói được, cười được và có thể nói rằng không khi nào mà cô tỏ vẻ buồn rầu hay tức giận chi cả. Nhờ có cô mà nhân vật chính của chúng ta vơi đi được phần nào nỗi cô đơn trống vắng khi phải gần như cùng lúc xa cách đến hai người con gái vừa là chị mà cũng vừa là người tình của nó nhưng hoàn toàn không phải lúc nó đã nghĩ ngợi đến chuyện hỗn hào với người cô ruột ngồi không đổi tên đi không đổi họ ; nó chỉ trở về trạng thái ban đầu tựa chừng như thuở nó hãy còn ấu thơ, mảy may chưa biết một chút xíu gì gọi là mật ngọt tình yêu chết người cả. Những ngày đầu mới sống chung với cô, phải nói rằng nó tỏ ra chưa được thân thiện với cô lắm bởi vì một lý do thật đơn giản đó là mặc dù cô rất vui vẻ nhưng nó vẫn cứ không ưa được cô chẳng khác gì mặt trăng ghét mặt trời, bông vạn thọ ghét hoa phong lan ; mỗi khi đi học về, trừ lúc ngủ ra thì thôi chứ thời gian còn lại là cô sai nó chưa hết việc này đã bảo việc kia khiến nó làm không xuể, không kịp đôi khi làm bề cái chèn lúc thì làm rớt cái thau…và mỗi lần như thế, cô lại la xối mắng xả vào mặt nó không hề thương tiếc thậm chí cô còn tặng cho nó vài cái bạt tai nhá lửa. Bù lại, những món ăn do hai bàn tay cô chế biến, món nào cũng như món nào, từ cháo gà, bún măng, cải xào, cá ngừ kho cho đến
bánh bông lan, chè đậu xanh nước dừa…cũng đều mang đậm hương vị Ajingon lắng đọng lại nơi toàn bộ ngũ giác quan cùa con người thật ấn tượng, không thể nào diễn tả cho nổi, dẫn mai này có nghìn trùng xa cách thì một điều chắc chắn là không bao giờ mà quên cho được. Mặc dầu vậy, tuy thằng Đại rất thích những món ăn do cô Chi nấu nhưng dường như là những gì trái khoáy cô đã từng gây ra cho nó, nó vốn ghim gút vào trong lòng thì phải cho nên nó định bụng là có dịp nào đó nó sẽ trả thù cô, nó sẽ làm cho cô phải sợ hãi khóc lóc vì nó mới hả dạ…Có lần ông Thái-bố nó lên Bà Rịa ghé nhà thăm hai cô cháu ăn ở thế nào, có bệnh hoạn chi không, chính nó đã không ngại kể ra huỵch tẹc hết tất cả tội trạng của cô út cho bố nó nghe nhưng cuối cùng rồi thỉ đối với nó cũng vẫn chỉ là con số không to tướng bởi lẽ điều thực sự phũ phàng, không gì có thể chối cãi cho được, bố nó dường như giả lơ giả điếc. Ông nghe xong lổ tai bên này thì lập tức mọi chuyện chui sang ngay lổ tai bên kia ra ngoài và trôi đi mất, có lẽ ông ngại đương đầu với những chuyện phiền phức thì phải cho nên ông chỉ ỡm ờ nói với thằng con trai ông rằng cô út chỉ giỡn với con mà thôi chứ cô chẳng hề thù ghét gì con đâu mà sợ…Vậy là mọi chuyện cuối cùng vẫn kết thúc theo kiểu “quan bênh quan, phủ bênh phủ”, ức quá thằng Đại đã bắt đầu đã nghĩ đến chuyên trả thù ; do có một lần, tình cờ nó thấy bà cô Simla quý hóa của nó phát hoảng lên vì thấy một con thằn lằn bò ngay nơi cửa phòng ngủ cho nên nó nhanh chóng tự an ủi lòng minh bằng một kế hoạch khá táo bạo, nó hình dung ra cảnh cô út nó phải khóc lên vì nó mà cảm thấy khoan khoái trong lòng vô cùng. Một ngảy nọ, lợi dụng lúc cô nó đi chợ, nó liền khởi động kế hoạch trả thù của mình bằng cách đi một vòng trong nhà từ dưới trệt lên tới lầu vả chưa đầy mười lăm phút sau, nó đã bát được bảy con thằn lằn bỏ vào trong cái hộp đựng kẹo bằng sắt giấu dưới gầm tủ thờ phòng khi có cơ hội là nó sẽ ra tay ngay cho “mụ phù thủy” biết mặt trai anh hùng dễ gì mà cứ ăn hiếp hoài. Cuối cùng, tường là nó sẽ trả được thù nhà nợ nước nhưng trái lại tuyệt nhiên không, cái ngày ấy lại chính là ngày định mệnh trong cuộc đời giông bão ái tình của nó chẳng khác gì trước kia nó đã tửng bị vướng vào lưới tình cùng chị ruột Phương Nam và chị họ Thanh Linh…Một buổi chiều, được nghỉ hai tiết sau nên nó vội về nhà sớm định bụng sẽ hù cô mình một mẻ ; khi đến nơi, nó thấy cánh cửa sắt chỉ khép hờ chứng tỏ nhà không phải vắng người nhưng lạ thay bởi rất yên ắng lạ thường, nó ngó quanh ngó quất và cố gắng xác định xem cô đang ở đâu đề mà ra tay trả thù. Trong lúc nó dự định cúi xuống rút cái hộp đựng thằn lằn dưới gầm tủ thờ ra thì bỗng nhiên cửa nhà tắm xịch mở, chẳng khác gì phép màu ảo thuật, cô Chi từ trong điềm nhiên bước ra mà trên người cô chỉ có mỗi một cái khăn tắm bông màu hồng quấn quanh từ phần ngực cho đến cặp đùi một cách thật là hớ hênh khêu gợi làm sao khiến cho nó tuy bất thình lình nhưng cũng phải sững sờ, trố mắt vào cái pho tượng sống động bằng xương bằng thịt kia. Vừa mới bước ra, cô cũng đã nhìn thấy nó, có lẽ cô cho rằng nó hãy còn quá nhỏ cho nên cô tỏ ra rất là điểm nhiên, tuyệt nhiên không hề có một chút xíu gì gọi là bẽn lẽn, ngượng ngùng chi cả ; cô ngó nó vừa cười vừa nói :
-Ủa, sao bữa nay về sớm vậy?
-Dạ…dạ….bữa nay cô giáo…. con bệnh…nên…sớm ạ! – Nó ngập ngừng, ú a ú ớ.