Vì chiều nay còn phải đãi khách một đợt lúc năm giờ rưỡi nữa cho nên chị tranh thủ ngã người nằm xuống giường chợp mắt ngủ khoảng chừng hơn tiếng nhưng đúng hơn, chị ngủ để lấy lại sức khỏe cho buổi tiệc cưới chiều nay mà là vì cái dự định riêng tư táo bạo chị sẽ thực hiện tối nay. Khi tỉnh dậy, đầu óc chị có vẻ minh mẫn hơn và chị quyết định không gọi điện thoại cho nó nữa mà chị sẽ dùng cách khác, lúc này nhà đông người nếu dùng điện thoại sợ rằng tai vách mạch rừng làm lộ hết mọi chuyện thì nguy ; chị bảo một cô nấu bếp quen biết với chị gói sẵn cho chị một gói thức ăn khô như tôm hấp, chả lụa, bánh mì, patê. Chị thầm cám ơn thời gian trôi qua khá nhanh bởi lẽ chị vửa ngủ dậy đây thì giờ đã sắp sửa bước vào buổi tiệc chiều, lúc này chỉ có bên nhà gái tiếp khách mà thôi vì chú rể và đại diện nhà trai đã quay về Long Thành để sáu giờ sáng mai quay trở xuống đón dâu ; khách khứa đến dự đông hơn buổi trưa có lẽ vì dàn nhạc sóng tối nay thu hút toàn là nam thanh nữ tú trẻ tuổi rất vui nhộn. Khác với buổi trưa mặc bộ soarê khá nóng nực, buổi tối chị Linh thay đổi chiếc ào dài xanh nước biển gắn bông kim tuyến cùng cái quần lụa trắng tinh trông chị thật hấp dẫn, khêu gợi ; khoảng 7 giờ tối, tiệc đãi gần tàn nhưng chương trình hát cho nhau nghe vẫn cứ tiếp tục hào hứng, sôi động và nếu có ai để ý thì sẽ không thấy bóng dáng cô dâu đâu cả do lúc 6 giờ rưỡi, chị xin phép mẹ đi công chuyện rồi lên xe Wave Alpha phóng về Bà Rịa lẽ đương nhiên chị không bao giờ quên mang theo gói thức ăn cùng với một chai nhỏ rượu dâu khoảng 250ml. Phải nói là gần nguyên cả ngày hôm nay tiếp xúc với chú rể người Lạng Sơn, chị vẫn thấy bình thường, chị không ghét anh ta mà cũng chẳng yêu thương gì anh ta vì đây là lần đầu tiên gặp gỡ anh, tuyệt nhiên chị chưa hề có ấn tượng tình càm gì với anh cả giống như chị với thằng em họ của chị mới cách đây chưa đầy nữa tháng ; đêm nay, chị chỉ cần gặp được nó một lần cuối cùng này nữa thôi rồi ngày mai cho dù núi có chuyển, sông có dời chị cũng đồng tình chấp nhận không kêu ca gì cả. Vì đi đường trong cho nên chỉ khoảng 5 phút sau chị Linh đã có mặt tại Ngã năm Xóm cát, chị dừng xe và thời may chị tìm được một bác tài xế xe ôm đã đứng tuổi, chị trả tiền xe ôm cho bác đồng thời chỉ cho bác chạy xe đến địa chỉ ghi trong tờ giấy để chở thằng em chị tới đây ; sở dĩ chị không muốn gặp thằng em ở ngay căn nhà chị và nó đã từng ở vì chị sợ hàng xóm dòm ngó dị nghị, đặt điều đặt chuyện sao mà cô dâu lại xuất hiện lúc tối đèn khuất mặt như thế này?
Lúc này, cũng may là thằng Đại vừa mới ở Long Hương về nhà được khoảng gần nữa tiếng và đã tắm rửa xong chuẩn bị ăn cơm, nó thấy một chiếc xe Honda 67 dừng trước nhà và người chạy xe gọi nó :
-Này cháu, chị Linh nhờ chú chở cháu ra ngã năm Xóm cát chị chờ ở ngoài ấy.
Nghe nói đến tên chị, phải nói là nó mừng vô hạn tưởng chừng như là bắt được vàng ; chẳng nói chẳng rằng, nó lật đật mặc vội chiếc áo chemise trắng đã cũ và chiếc quần jean rồi khóa cửa nhà lại, leo lên yên sau chiếc xe ôm để bác tài chở nó phóng vụt đi. Đến nơi hẹn, bác tài thấy nó như con sóc nhảy phốc xuống rồi chạy lại chổ cô gái mặc áo dài khi nãy đang dựng xe đứng chờ, nó leo lên ngồi sau sau đó cô gái đề máy xe chạy đi rẽ về phía Hòa Long ; bác tài cũng chẳng để ý đến chuyện người ta chi cho mệt, lại tiếp tục dựng xe chờ khách, lòng bác lâng lâng vui sướng vì mới đầu buồi tối chưa gì mà bác đã được cô gái nọ mở hàng những 100.000đ chỉ một cuốc xe chưa đầy một cây số, đương nhiên bác đâu có thể ngờ đó lại là một cặp chị em tình nhân loạn luân tội lỗi.
-Chị Linh ơi, chị chở em đi đâu vậy?
-À, tối nay chị chở em lên rẫy nhà chị ở Suối Nghệ chơi.
Bấy lâu, nó vẫn thường nghe chị nói là nhà chị có một khu rẫy hai sào ở Suối Nghệ nhưng nó chưa bao giờ có dịp lên đó chơi mãi cho đến tối nay bất ngờ chị cùng nó chỉ có hai chị em thôi tới chổ ấy thì phải nói rằng nó vui như mở cờ trong bụng.
-Chị ơi, em đói bụng!
Chị cảm thấy rất vui vì thằng em cứ nhỏng nhẽo, mè nheo với chị, chị nói :
-Chị có mang theo đồ ăn cưới cho em nè!
-A, khoái quá! Khoái quá!
Khoảng gần hai mươi phút sau, chiếc xe Wave chở hai chị em đã đến ngã ba Suối Nghệ 1 rẽ trái rồi chạy thêm hai cây số lại rẽ trái chạy ngoằn ngoèo trên con đường đất nhỏ trong thời gian mười phút cuối cùng dừng lại trước một cái chòi rẫy mái lợp bằng lá buôn lẫn lá dừa, vách chổ dát bằng thân tre đập dập chổ dựng bằng tôn. Cái chòi đứng ngoài cũng như vào trong thì cũng đều thấy rằng nó thật nhỏ bé với diện tích chừng 8m2 là cùng, chỉ có một cái bếp dầu lò xo đặt ở góc chòi bên cạnh một cái chạn bằng nhựa đã cũ để linh tinh nào nồi, chén, đũa…cùng một cái bàn tròn trên đặt ngọn đèn dầu nhỏ (chị Linh thắp sáng sau khi dắt xe vào trong chòi khóa cổ cẩn thận) với hai cái ghế đẩu và không gian còn lại là cái giường sạp trãi manh chiếu sờn mòn, không có mùng giăng chỉ có một cái gối áo cáu bẩn với một cái mền màu cứt ngựa dính đầy cáu bẩn. Sau khi sập cánh cửa chòi xuống, chị Linh lấy gói đồ ăn móc nơi xe rồi dọn chén đũa ra bàn, thằng Đại vui vẻ kéo ghế ngồi đối diện với chị, nó reo lên :
-Chà, sao nhiều đồ ăn quá vậy chị?
-Em phải ăn cho hết đấy. Có cả rượu dâu nữa nè -Vừa nói chị vừa cầm chai rượu dâu rót ra một cái ly mắt trâu.
-Em đâu có biết uống!
-Rượu này nhẹ lắm. Em uống một ly đi! Chị cũng muốn uống lắm nhưng do mới vừa khỏi bệnh xong nên chị hổng dám uống. Ngày cưới của chị mà em không uống, chị buồn lắm. Em uống một ly thôi cũng được.
Thấy chị cứ van nài khẩn khoản trông tồi tội làm sao ấy, nó nhắm mắt nhắm mũi cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch ; lẽ đương nhiên nó không làm sao biết được là nó vừa mới uống xong một ly thần dược theo đúng như kế hoạch của người chị họ bạn dì. Vì chưa ăn tối cho nên gần như một mình nó ăn gần hết sạch cả thức ăn chị mang theo và nó ăn cũng là để giảm bớt cái hơi nóng bỗng nhiên cứ hừng hực bốc lên trong người ; tiếp đó nó uống hết ba ly nước lọc mà cũng vẫn chưa thấy hết nóng. Lúc này, dưới ánh sáng ngọn đèn dầu mù mờ, đột nhiên nó cảm thấy chị họ nó đẹp một cách não nùng không thể nào tưởng tượng cho nổi ; trong chiếc áo dài cưới màu xanh và chiếc quần lụa trắng, chị chẳng khác gì một tiên nữ giáng trần và trông ánh mắt nó nhìn chị, tuy không nói ra nhưng nhanh chóng chị đọc được ý nghĩ của nó, chị dọn dẹp xong rồi đến giũ sạch chiếc chiếu cùng với cái mền nơi giường sạp. Nó vẫn mãi miết ngồi nghĩ ngợi mông lung nơi bàn đến khi nghe tiếng gọi khẽ của chị :
-Đại ơi, khuya rồi ngủ đi em!