Nói rồi chị xoay người bước ra khỏi phòng nó đi về phòng của chị, trước khi ngủ chị cẩn thận trãi tấm drap lại chon gay ngắn vì lúc nãy chị và thằng em cứ thế mãi miết làm cho lớp drap càng lúc thêm nhàu nát, nhăn nhúm ; chị cảm thấy dường như đâu đây vẫn hãy còn vương vấn hơi ấm thằng em, trên chiếc giường chị tựa chừng vẫn hãy còn đọng lại hình ảnh cuộc tình loạn luân tội lỗi vừa mới lúc nãy đây thôi giữa chị và thằng em bạn dì ruột của chị mới có mười một tuổi. Lỗi này thuộc về ai, chị hay là nó -chị ngẫm nghĩ mông lung- dẫu cho là lỗi của nó nhưng nếu chuyện này mà đổ bể ra gia đình biết được thì thế nào rồi người chịu tội đầu tiên chắc chắn là chị chứ chẳng phải là nó! Lúc nãy chị có nói với nó là chị sắp đi lấy chồng chẳng qua chị nói hú họa như vậy thôi chứ hoàn toàn chị cũng chưa biết chừng còn “lần sau” mà thằng em chưa gì đã yêu cầu với chị đối với chị cũng có thể là có mà cũng có thể là không…Chị nằm trên giường, trãi tấm mền con rồng ra đắp đến kín tận cổ và rồi giấc ngủ mau chóng đến với chị với biết bao nhiêu mộng mị hão huyền về cuộc tình đầu tiên mà chị vừa mới trãi qua…
Ông trời vốn có một bản tính xấu xa đó là thường hay chia cách những người yêu nhau nhất là những người trót vướng vào vòng tình cảm loạn luân nhục dục tội lỗi như chị Thanh Linh và thằng Đại ; sau cái đêm mưa tình tuyệt vời cùng nhau dứt bỏ đi mối quan hệ chị em bạn dì ruột, qua ngày hôm sau thì hai chị em sớm trở thành cặp tình nhân sống chết có nhau. Tuy nhiên một sự cố mà có lẽ ông trời sắp đặt để giúp đỡ chúng không bị trượt quá sâu vào vũng lầy tối tăm đầy rẫy ma dâm quỷ dục đó là chị Linh bị đau bụng phải nhờ mấy cô gái bạn hàng xóm đưa vào cấp cứu ở bệnh viện Bà Rịa và được bác sỹ báo phải nằm lại chờ chẩn đoán kỹ hơn vì nghi là đau ruột thừa ; vậy là dì Phi ở Long Điền phải lên ở nhà em gái mình ban ngày lo cơm nước cho thằng cháu cho đến khi chiều xuống thì dì vào bệnh viện chăm sóc cho đứa con gái áp út của dì vì bệnh tình chị cũng không đến nỗi nào trầm trọng. Ròng rã năm đêm liền thằng cháu dì Phi dù rất sợ ma sợ quỷ, sợ đủ thứ nhưng cũng đành phải chấp nhận tình cảnh ngủ một thân một mình trong căn nhà vốn từng có hai mối tình giữa nó với hai người chị nhưng đúng ra là nó sợ nỗi buồn cô đơn gặm nhấm trái tim nó ; nhiều khi nó muốn có một thân thể người con gái nào đó để ít nhiều thỏa mãn cơn khát khao, niềm ham muốn dục tình. Vì tuần này trường THCS Kim Đồng cho học sinh toàn trường nghỉ học phụ đạo để sửa chữa phòng học nên chiều nào cũng như chiều nào, nó rãnh rỗi đều vào thăm nom, đỡ đần chị. Do phòng bệnh chị nằm còn có thêm hai bệnh nhân nữa cho nên nhiều lúc bất chợt muốn nắm lấy bàn tay chị cho thỏa lòng yêu thương nhưng rốt cuộc nó cũng phải tự dằn lòng, kiềm chế lại ; chị thì khỏi cần phải nói cũng biết quả rõ tâm tư tình cảm của thằng em ưu đãi dành cho chị nhưng ở chổ này, người ra kẻ vào làm sao hai chị em có thể vượt rào đi quá giới hạn như là cái đêm mưa tình ở nhà cho được? Thỉnh thoảng, để cho đỡ nhớ nhung, hai đứa chỉ dám khẽ dùng mắt trao tình gửi yêu cho nhau mà thôi và những cái nhìn như vậy chỉ có chúng biết với nhau mà thôi chứ ngoài ra không ai có thể phát hiện ra được là “trong tro có lửa” ngay cả những lúc có dì Phi cũng vậy, dì đâu ngờ rằng con gái dì với con trai em gái dì đã trót lỡ làng phạm tội loạn luân với nhau một cách cùng cực trong cái đêm mưa tầm tã vừa mới cách đây mấy ngày. Vào buổi tối hôm ấy, ma xui quỷ khiến hai chị em đã cùng nhau làm chuyện tày trời động đất đó là ân ái, làm tình và giao hợp với nhau nhưng do thằng em bị xuất tinh sớm cho nên đến giờ phút này đây, con chị vẫn chưa bị mất mát nghĩa là còn nguyên vẹn con gái. Bệnh tình chị Linh càng ngày càng thuyên giảm, do không phải đau ruột thừa mà là viêm trực tràng chỉ cần xạ trị cùng với thuốc chích, thuốc uống khoảng mười ngày thì chị đã được xuất viện ; chị trở về nhà tiếp tục chung sống với thằng Đại nhưng do chị hãy còn yếu cho nên hai chị em mặc dù rất nhớ nhau, thèm khát ham muốn nhau một cách mãnh liệt nhưng vẫn chưa dám gần gũi nhau sợ bị ảnh hưởng đến đường tiêu hóa. Đến khi chị Linh bình phục hẳn thì trớ trêu thay, con tạo lại cố tình sắp xếp một chuyện chia cách khác nữa và lần này chắc chắn là hai chị em chia tay vĩnh viễn chẳng biết là mãi cho đến bao giờ mới có dịp gặp lại ; chuyện ông bạn của ba chị ở tuốt ngoài Lạng Sơn đánh tiếng hỏi cưới chị cho con trai ông nay đã trở thành sự thật và ba chị đã gật đầu đồng ý, áo mặc sao qua khỏi đầu dù muốn hay không thì với phận làm con chị đành phải chấp nhận duyên số chứ biết làm sao bây giờ. Đám cưới chị được xếp đặt nhanh như chong chóng, hai ông thông gia vừa mới nói chuyện với nhau bằng điện thoại xong thì mười ngày sau, lễ vu quy sẽ được tổ chức tại tư gia nhà gái ở Long Điền, do đường sá xa xôi cho nên bên nhà trai chỉ có chú rể và đại diện sui gia là hai vợ chồng người cậu (em vợ ông sui) ở Long Thành đến dự, qua ngày hôm sau chú rễ sẽ đón cô dâu lên Sài Gòn đáp máy bay thằng ra Lạng Sơn làm lễ tân hôn. Thằng Đại tiếp tục sống cảnh cô đơn một thân một mình vò võ còn phải tự lo cơm nước vì chị Linh phải về Long Điền chuẩn bị hành trang về nhà chồng, vợ chồng ông Thái bà Phụng thì cõn mãi lênh đênh ngoài khơi thành thử ra như vậy…Qua mấy ngày nữa, theo lời chị nói bữa trước thì hôm nay thứ bảy đúng là ngày tồ chức lễ vu quy của chị, bố mẹ nó cũng đã về kịp để dự, chị Nam do bận thi học phần cho nên chị vắng mặt, bà Phụng điện thoại đến nhà gọi nó đón xe ôm xuống Long Điền ăn cưới nhưng lúc đi học về, nhìn đồng hồ thấy đã mười một giờ chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy buồn buồn chẳng muốn đi chút nào trái lại với lúc sáng, nó cứ mong sao cho mau đến trưa để được đi dự đám cưới người chị họ và cũng là người tình một đêm mưa của nó. Vậy chắc chắn một trăm phần trăm chỉ còn một ngày nay nữa thôi là chị sẽ lên đường về xứ lạ quê người cách xa những hơn hai ngàn cây số đường chim bay mãi mãi không bao giờ được gặp lại chị nữa ; nó ngậm ngùi nhủ thầm ước gì được gặp gỡ, gần gũi chị thêm một lần thứ hai rồi có xa cách, chia tay nhau cũng ít nhiều phần nào thỏa mãn được nỗi khát khao, ham muốn. Sau khi ăn cơm với đậu hủ và canh mì tôm nấu giá hẹ, nó đạp xe qua Long Hương đến nhà thằng Long rồi như thường lệ, hai đứa rủ nhau lên lầu mớ mày vi tính ra chơi game ; cùng tuổi vói nhau nhưng thằng Long đâu có ngờ là bạn thân của mình chưa ráo máu đầu, còn khờ khạo, ngáo ộp mà đã có đến hai cuộc tình vắt vai với hai người chị ruột và chị họ. Khoảng gần hai giờ, mỏi mắt nên thằng nào thằng nấy đều lăn ra ngủ do đó lẽ đương nhiên thằng Đại không làm sao biết được rằng chị họ nó từ lúc một giờ rưỡi đã gọi điện thoại đến nhà nó những hai lần nhưng nó nào có ở nhà đâu mà bốc máy. Chị gọi điện cho nó để lảm gì thì hồi sau sẽ rõ nhé các bạn! Cũng như thằng em họ bạn dì của chị, chỉ mới sau khi trót lỡ vướng víu vào lưới tình tơ yêu cùng với nó, chị Linh thực sự trao tặng trái tim trinh nguyên của chị cho nó một cách chân tình bất kể nó là đứa em chỉ mới có mười một tuổi. Cũng như nó, khi bệnh đang đà thuyên giảm, chị luôn luôn mong mỏi sao cho có lần thứ hai chị và nó được gần gũi, ân ái, làm tình với nhau đặng mà thỏa lòng nhớ nhung, mong đợi sau mấy ngày xa cách ; đối với nó, lúc này chị không còn tiếc gì nữa cả bởi lẽ trong cái đêm mưa tình ấy, mặc dầu là lần đầu tiên song nếu như thằng em không xuất tinh sớm thì có lẽ chị cũng đã trao tặng luôn cho nó cái “ngàn vàng” của chị. Chị Nam thì quen với bác sỹ phụ khoa tây y còn chị thì thân cùng bác sỹ phụ khoa đông y, trong thời gian còn ở lại Bà Rịa trước khi về Long Điền, chị có đến làm xét nghiệm tư vấn tại đây do chị đặt chuyện nói dối là mới có chồng và đời sống sinh lý có phần hơi trục trặc ; sau khi có kết quả, bà bác sỹ thông báo chị vẫn còn là con gái và bà tận tình chỉ dẫn cho chị cách thức để ân ái, làm tình với chồng một cách trọn vẹn, thỏa mãn hơn. Ngoài ra, bà ta còn bán rẻ cho chị Linh một phương thuốc đông y gia truyền, đó là khoảng 25ml rượu ngâm con bửa củi, đây chính là thần dược làm tăng sinh lực một cách mạnh mẽ vô song cho bất kỳ đấng mày râu nào và điều đặc biệt nhất là làm kéo dài thời gian giao hợp thật dai dẳng khác thường ; bà còn dặn dò chị kỹ lưỡng về liều lượng một xị rượu chỉ cần pha nữa ly mắt trâu rượu thuốc chứ nếu nhiều hơn sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma thì đừng có trách. Vậy không nghi ngờ gì nữa cả, sỡ dĩ chị phải cất công “tầm sư học đạo” như trên bởi vì chị muốn trước khi cất bước theo chồng trên đường thiên lý, chị dứt khoát sẽ tìm cách gặp gỡ thằng Đại-thằng em họ bạn dì của chị chỉ một lần cuối cùng này nữa thôi rồi cứ cho rằng nghìn thu vĩnh biệt chăng nữa. Lúc đãi khách buổi trưa xong, trong khi mọi người nghỉ ngơi, chị tranh thủ vào phòng ngủ bấm điện thoại di động gọi số 0643.829258 (số điện thoại nhà hai chị em Nam-Đại), chị gọi lần thứ nhất chẳng hề có tín hiệu người bắt máy (lúc này, nó đang ở tại nhà thằng Long bên Long Hương) rồi nữa tiếng đồng hồ sau, chị gọi lại cũng vẫn như vậy, chị thực sự sốt ruột vô cùng. Chị lẩm bẩm :
-Quái lạ, sao nó không bắt máy cho mình nhờ nhì? Dám đi chơi rồi cũng nên.