Từ đêm ấy trở đi, chị Linh lấy làm lạ bởi vì chị thấy nó không những không khóc nhè nữa mà trái lại còn tỏ ra rất là vui vẻ nhưng chị hoàn toàn không thể nào ngờ được rằng nó đang chuẩn bị cho một mưu đồ đen tối đó là rắp tâm bỏ nhà đi Sài Gòn vào trưa thứ bảy tuần sau để tìm kiếm người chị dấu yêu. Đầu tiên là nó bắt đầu tiến hành mua quà tặng cho chị Nam mừng chị đậu vào Đại học, nó đập con heo đất để dành từ năm lớp Bốn tới giờ được số tiền lớn những 2.000.000đ ; một buổi chiều, nó nói dối với chị Linh là đến trường để tập văn nghệ dự Hội thi trường tổ chức rồi vào siêu thị mua đến gần 500.000đ nào là hai bộ quần áo đồ bộ bằng thun, hai chai sữa tắm, một cái kẹp tóc, một cái hộp đựng đồ trang điểm. Hôm sau, nó còn đi mua một chiếc khăn tay bằng vải trắng tinh rồi thuê thợ của tiệm thêu cho nó vào khăn hai chữ N-Đ lồng vào với nhau trong hai trái tim hồng. Nó bỏ hết tất cả quà tặng cùng với số tiền còn dư lại vào chiếc cặp da mà mỗi ngày nó ôm theo đi học, việc tiếp theo là nó tìm cách học thuộc lòng số điện thoại của chị Nam ; tuyệt nhiên nó không hề tỏ ra một động thái nào khiến cho chị Thanh Linh phải nghi ngờ và sở dĩ nó không dám nói cho chị Linh biết về chuyến đi của nó vì nó thừa biết là chị sẽ không bao giờ đồng ý cho nó mạo hiểm như vậy, có thể chị còn méc bố mẹ nó nữa là đằng khác. Cuối cùng thì ngày thứ bảy chờ đợi ấy cũng đến, sáng hôm ấy trước khi đạp xe đi học, nó nhìn người chị bạn dì mắt rưng rưng muốn khóc ; lúc tan học thì đã là mười giờ ba mươi, nó toan hủy bỏ chuyến đi vì sợ chị ở nhà sẽ lo lắng nhưng do nỗi nhớ chị Nam to lớn hơn nhiều cho nên nó nhất quyết hành động, thay vì về nhà nó đạp xe đến nhà một thằng bạn học cùng lớp gởi xe lại đây rồi ôm cặp đi bộ một mạch thằng ra bến xe. Không lâu lắc chi, chừng 20 phút sau thì chiếc xe ca tốc hành chở nó cùng với khoảng hơn 40 hành khách nữa từ từ chuyển bánh bon bon hướng về Sài Gòn hoa lệ ; ngồi trên xe, mặt nó vẫn cứ ủ rủ cho đến khi nó bỗng có ý nghĩ là khi nào đến nơi nó sẽ gọi điện thoại về Bà Rịa nói rõ cho chị Thanh Linh biết thì nó mới bắt đầu tươi tỉnh bình thường trở lại. Tuy xe chạy khá nhanh nhưng vì ngừng lại dọc đường nhiều lần để rước khách vả lại hơn nữa đoạn đường từ Long Thành về thành phố lại xấu, nhiều ổ gà ổ voi có chổ đang thi công sửa chữa, còn bị kẹt xe quá lâu cho nên mãi đến hơn hai giờ thằng Đại mới đến được bến xe miền Đông ; nó tiếp tục leo lên xe buýt để đi vào trong nội thành và vì chưa rành đường đi nước bước lại nhút nhát, không chịu hỏi thăm người ta thành thử nó đi lạc xuống tận bến xe miền Tây. Lúc bấy giờ, đã lả bốn giờ chiều, nó đến một tiệm điện thoại công cộng và bấm số máy di động của chị Nam gọi cho chị nhưng phải đến hơn nữa tiếng đồng hồ sau, sau năm lần gọi đến lần thứ sáu thì mới bắt đầu có tín hiệu trả lời từ máy điện thoại của chị (nãy giờ do ngồi trong giảng đường theo quy định phải tắt nguồn điện thoại di động của nhà trường nên chị Nam không biết là thằng em chị đã gọi đến). Vừa mới tan học, chị hết cả hồn khi nhận ra tiếng của em trai, chị hỏi nó đang ở chổ nào và cứ ở yên chổ đó, chị sẽ đến đón nó ; sau khi nghe nó nói là nó đang ở bến xe miền Tây, chị lật đật đón Taxi lên đường với tâm trạng thật là xốn xang, bồi hồi. Gọi điện xong cho chị nó, nó liền gọi về nhà ở Bà Rịa ; lúc bấy giờ, suốt mấy tiếng đồng hồ đi tìm đi kiếm thằng em bạn dì mà vẫn không thấy tăm hơi ở đâu, chị Linh đang lo lắng đến nỗi khóc thành tiếng bởi chị sợ mẹ cũng như dì dượng la mắng chị không biết chăm sóc em để nó đi lạc và chẳng khác gì bắt được vàng khi nó gọi điện thoại về, chị mới cảm thấy yên tâm vì nó nói là đi Sài Gòn thăm chị Nam và đã kiếm được chị Nam rồi, nội trong ngày mai nó sẽ về để thứ hai còn kịp đi học. Khoảng 15 phút sau, chiếc Taxi dừng lại tại một chổ gần bến xe miền Tây, chị Nam bảo chú tài xế chờ rồi chị mở cửa xe bước xuống chạy tới ôm chầm lấy thằng Đại đang đứng xớ rớ trước cửa tiệm điện thoại. Gặp nhau, hai chị em mừng mừng tủi tủi, không nói được lời nào, chị dắt nó lên xe Taxi và chiếc xe quay đầu chạy trở lại con đường khi nãy, quẹo về hướng quận Ba cuối cùng ngừng lại trước khu ký túc xá sinh viên số 4 cách trường chị học khoảng 200m. Chị trả tiền xe hết 120.000đ rồi dẫn em mình vào trình với cô trưởng ban quản lý ký túc xá để xin phép cho chị tối nay vắng mặt ở đây để cùng em đi thăm nhà bà con ở quận Năm. Nhìn hai chị em có khuôn mặt giống nhau như là khuôn đúc, đương nhiên là cô trưởng ban không thể nào nghi ngờ điều chi cả ; chị vào nhà xe dắt chiếc xe Future Neo của chị ra, thằng Đại ngổi lên yên sau rồi chị đề máy xe, rồ ga nhẹ chạy ra khỏi cổng ký túc xá rẽ sang hướng tay phải. Chị Nam chẳng biết đi về đâu, miễn là càng xa chổ trường chị học càng tốt để tránh bị người ta dòm ngó ; lúc bấy giờ, trời cũng đã nhá nhem tối, chị ngừng xe trước một tiệm cơm, chị dắt em vào và gọi một lúc hai ba món ăn rất ngon cùng với cơm để đãi nó đường xa thiên lý dám lặn lội đi thăm chị nào là canh giò heo bắp cải, tim xào đậu que, cá thu chiên giòn chấm nước mắm,… Ăn xong, chị chở nó đi xem đại nhạc hội mãi đến gần mười giờ đêm mới hết, hai chị em vào tiếp một quán chè ở quận Tân Bình sau một chặng đường dài thăm thẳm. Vào quán, nó ngờ nghệch hỏi :
-Chị ơi, sao chị nói với cô giáo là tối nay chị đi thăm bà con ở quận Một? Nhà mình đâu có quen ai ở đấy đâu. Tối nay chị em mình ngủ ở đâu vậy chị?
-Em biết không, phòng tập thể chị ở chỉ có ba cái giường tầng mà toàn là con gái ở không à thì làm sao em có thể ngủ ở đó cho được.
-Vậy tối nay hai chị em mình ngủ ở đâu? –Thằng Đại hỏi dồn.
Chị Nam thoáng một chút ngại ngùng, lúng túng vì mục tiêu mà tối nay nằm trong dự tính của chị chính là cái nhà trọ Thiên Hương ở phía bên kia đường đối diện lúc này chị đã chọn và mặc dầu vậy nhưng chị cũng thấy ngường ngượng với những gì chị linh cảm là sắp sửa làm với em trai mình đêm nay. Chị cốc đầu nó rồi ra dấu chỉ sang phía nhà trọ cho nó thấy, chị nói :
-Nè, út cưng có muốn ngủ chung với chị tối nay không?
-Dạ, em muốn…-Nó lộ vẻ mừng rỡ.
Từ lúc gặp lại nó cho đến giờ, chị thấy lạ là sao nó lại đem theo cái cặp đi học để làm gì quả thật là lạ, không tài nào hiểu nổi nhưng chị cũng chưa lên tiếng hỏi ; sau khi ăn chè xong, chị Nam dắt xe cùng nó băng qua đường đến ngay cửa nhà trọ và bởi vì nơi này quá xa lạ đối với hai chị em cho nên chị là người chủ xị cảm thấy không đến nỗi nào thiếu tự nhiên cho lắm. Bà chủ nhà trọ trạc tuổi mẹ Phụng niềm nở đón tiếp hai vị khách phương xa có khuôn mặt giống nhau như khuôn đúc, theo lời cô gái thì bà tin ngay đây là hai chị em từ Vũng Tàu lên Sài Gòn thăm bà con nhưng chẳng may là bà con đã chuyển đi đâu không rõ cho nên đành phải tìm chổ ngủ trọ. Bà dẫn hai chị em lên một căn phòng ở lầu 2 trên cùng, đây là một căn phòng tuy hơi nhỏ hẹp nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ có phòng tắm-vệ sinh ở ngách trong, gian ngoài trên nền gạch bông bóng loáng chỉ vừa đủ chổ chừa một lối đi và một chiếc giường nệm kích cỡ 1,6m trãi lớp drap trắng tinh, có hai cái gối tai bèo và một cái mền con rồng màu xanh được xếp ngay ngắn đặt ở phía đầu giường. Bà chủ nhà mang lên cho hai chị em hai chai nước suối nhỏ, lấy rẻ tiền trọ từ đây đến sáng chỉ có 30.000đ rồi chúc chúng ngủ ngon, quay quả đi xuống nhà dưới. Thằng Đại đi tắm trước, xong rồi nó mặc áo thun trắng ngắn tay và quần đùi thun xám nó mang theo để trong cặp còn áo trắng quần xanh đồng phục đi học từ trưa đến giờ nó cởi ra treo nơi mắc áo gắn tường ; lúc này nó mới mở cặp lấy ra hết những thứ quà tặng trao cho chị Nam khiến chị rưng rưng nước mắt, trái tim chị cảm kích vô cùng và đương nhiên chị không cần phải hỏi là vì sao nó lại mang theo cặp học nữa. Chị đi tắm sạch sẽ, thay đổi chiếc áo chemise trắng và chiếc quần tây màu nâu bằng bộ đồ bộ thun nó mua tặng chị ; khi trở ra, chị lại ngồi nơi giường ngắm nghía chiếc khăn thêu, miệng thi cười mủm mỉm trong khi thằng em đang nằm nơi mé trong giường. Một lát, nó nhỏm dậy rời khỏi giường mở một chai nước suối uống một ngụm như là để lấy tinh thần rồi nó đến ngồi xuống bên cạnh chị nó, ngập ngừng nó nói :
-Chị ơi, tối nay…chị cho…em… “ấy”…chị nghe!