Thằng Đại được sinh ra và lớn lên trong một gia đình chỉ có mỗi hai chị em, nó và người chị ruột hơn nó bảy tuổi tên Nguyễn Thị Phương Nam còn nó giấy khai sinh ghi là Nguyễn Phương Đại ; hai chị em được đầu thai lên thế gian này vào làm con một cặp vợ chồng còn khá trẻ tuy không giàu có chi mấy nhưng cũng có thể tạm gọi là có của ăn của để, chỉ trạc tuổi tứ tuần làm nghề chài lưới đánh cá ở Phước Hải. Cũng như các cặp vợ chồng trong xóm, sau khi đã có được hai con, theo chủ trương của nhà nước “mỗi cặp vợ chồng chỉ có hai con”, hai vợ chồng quyết tâm cố gắng không sinh con nữa mà tập trung lo lắng cho cô công chúa và cậu hoàng tử của mình không thua sút thiên hạ. Với tiêu chí phấn đấu cho hai con được ăn học đến nơi đến chốn, ít nhất cũng phải đạt được trình độ đại học, không cho con vướng bẩn cát biển vấy bàn chân, hai vợ chồng bỏ tiền ra xây một ngôi nhà khang trang ở ngay phường Phước Hưng, Thị Xã Bà Rịa ; do vậy, lúc mới vừa lên sáu tuổi sắp sửa đi học lớp Một thì thằng Đại đã phải cùng chị Nam yêu dấu của nó theo chân bố mẹ rời xa vùng biển thơ mộng để nhận miền đất thị xã ồn ào, náo nhiệt làm quê huơng thứ hai. Lúc ấy, chị Hai nó cũng đã học xong lớp Bảy, bởi chị cũng đã hơi khôn lớn cho nên ngôi nhà mới, khu phố lạ không làm cho chị cảm thấy buồn rầu, phụng phịu như là thằng em chị ; ngày qua ngày, tháng hết tháng, cứ mỗi sáng, chị chở em đến học tại truờng tiểu học Nguyễn Thanh Đằng rồi mới đến lớp ở truờng THCS Kim Đồng. Buổi trưa và buồi chiều, chị về nhà lo cơm nuớc, dọn dẹp, giặt giũ,…..trong khi đó thì em chị ở bán trú tại truờng cho đến khi đồng hồ điểm đúng muời bảy giờ, chị mới đi ruớc em về. Ngôi nhà của hai chị em tuy chỉ có một gian trệt và một tầng lầu nhưng so với hai chị em là hai chủ nhân thì quả thật rộng rãi, tuy bố mẹ sắp xếp cho mỗi đứa một căn phòng riêng biệt nhưng do bản tính sợ ma cho nên thằng Đại ngay từ đêm đầu tiên nó đã nhảy tót sang đòi ngủ chung với chị Nam ; bởi truớc giờ ở quê, lâu lâu hai chị em vẫn thuờng ngủ chung với nhau cho nên đòi hỏi của nó đối với chị cũng thật là bình thuờng, không có gì là quá đáng và chị dễ dàng chấp nhận thằng em chẳng khác gì một ngưởi bạn thân thiết của chị. Mấy ai ngờ được rằng hoàn cảnh sống của hai chị em một khi đã đổi thay từ gió biển trở thành khói bụi thành thị thì ngẫu nhiên ngay lập tức tác động đến trạng thái tâm sinh lý cả hai đứa tự lúc nào mà chẳng hề hay chẳng hề biết ; căn nhà vắng lặng tuyệt nhiên chỉ có hai tâm hồn thơ trẻ dần dần bị hồn ma loạn luân, bóng quế dục tình tiêm nhiễm ăn sâu vào đôi trái tim non nớt hồn nhiên tuồi hoa mộng. Đấy là chuyện xảy ra năm năm sau chứ hoàn toàn chẳng phải là những gì bữa một ngày hai và ở đây có thể nói tội lỗi nặng nhất không phải là ở hai chị em mà chính là hai vợ chồng ông Thái bà Phụng –bố mẹ chúng cứ mãi miết lo làm ăn kiếm tiền, không cận kề giám sát hai con vô tình tạo thêm cơ hội cũng như điều kiện xúi giục, đưa đầy chúng tìm đến với nhau vô hình chung trở thành người tình của nhau. Lúc đầu, nơi căn nhà vắng lặng hơi người, để vượt qua nỗi buồn đơn điệu ngày nối tiếp ngày, tháng cận kề tháng, tối đến trước khi ngủ, hai chị em thường bày trò này đến cuộc khác để đùa giỡn cho thật mệt mỏi rồi sau đó mới lăn ra ngủ vùi.
Lúc hai đứa chơi bịt mắt bắt dê, khi lại đánh lộn giả,……chính những trò đùa vô bổ ấy tưởng chừng thật vô duyên, chẳng ra đâu vào đâu ấy chính lại là tiền đề cho cuộc tình duyên ngang trái sau này của chúng vì một đêm nọ (khi ấy hai chị em đang nghỉ hè, kết thúc năm học đầu tiên ở Bà Rịa), sau khi xem xong một bộ phim Hồng Kông có cảnh đám cưới cô dâu chú rể, chị Nam và thằng Đại đã nhanh chóng bắt chước…
-Nè Đại, chị có trò chơi này hay lắm. Giờ thì em làm chú rể còn chị làm cô dâu nghe!
-A hay quá! Vậy là em làm chồng còn chị làm vợ, đúng không nào?-Nó hồn nhiên
-Chà, em cũng rành quá ta!
-Giờ chồng ra lệnh cho vợ là phải đấm lưng, gãi lưng cho chồng ngủ nghe chưa?
-Xin tuân lệnh. Nhưng trước khi đi ngủ, vợ chồng mình phải cùng nhau ăn cái gì đi chứ? Em không thấy ở trong phim, người ta đãi tiệc à?
Thằng Đại suy nghĩ một chút rồi nói :
-Mình ăn bánh Chocopie đi. Ở dưới tủ lạnh đấy, để em đi lấy cho.
Chẳng bao lâu, hai chị em cùng quỳ cạnh nhau trên giường, trên chiếc ghế đẩu đặt cạnh là cái đĩa nhựa màu xanh để hai cái bánh Chocopie màu nâu ; bắt chước theo phim, chúng “nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường” rồi “phu thê giao bái”, hai cái bánh ngọt ngào nhanh chóng “lạc đường” vào miệng chúng vừa ăn vừa cười vui vẻ. “Tiệc cưới” tàn, “chồng” nằm sấp trên giường và vén áo thun lên cho “vợ” đấm lưng, gãi lưng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ êm đềm ; cứ thế, trò chơi đám cưới giữa hai chị em được lập đi lập lại tối này đến đêm khác. Khi vào năm học mới, “đám cưới” vẫn tưng bừng náo nhiệt hàng đêm nhưng đôi lúc chị học bài quá khuya còn em thì mệt mỏi ngủ sớm cho nên “đám cưới” bị xao nhãn bỏ quên nhưng không phải như vậy mà nói rằng chúng không còn mặn nồng với trò này cũng không đúng trái lại hai chị em càng ngày càng nhiệt tình với “niềm vui” của mình. Thỉnh thoảng, hai vợ chồng ông Thái lại cách hai ba tháng lên Bà Rịa để tiếp tế gạo, thức ăn, tiền bạc cho hai con nhưng tuyệt đối hai ông bà không cho chúng về quê Phước Hải chơi dù là đang kỳ hè rãnh rỗi ngay cả vào dịp nghỉ Tết nữa tháng, chị Nam và thằng Đại cũng chỉ được hồi hương vỏn vẹn đúng bốn ngày từ ngày 30 đến mùng Bốn. Chính vì lẽ đó, hai chị em theo luật sinh tồn đương nhiên là phải tìm cách sát cánh, nương tựa nhau nhiều hơn và do vậy chúng phải thương yêu nhau nhiều hơn để tự bù đắp cho tình yêu thương của bố mẹ từ ấy dần dần ấp ù rồi bột phát tình cảm gái trai nghĩ choi cùng ra cũng là lẽ thường tình dĩ nhiên trong cuộc sống này mà thôi.
Đầu năm học thứ ba tại Bà Rịa, khi ấy chị học lớp 10 còn em lớp 3, vào một tối trên đường đi xem phim về đến đoạn vắng, bỗng nhiên có hai thằng du côn choi choi mặt còn búng ra sữa cỡ bằng tuồi chị chẳng biết xuất hiện từ đâu lại giở trò sàm sỡ làm bậy ; thấy chị mình bị người ta ăn hiếp, mặc dù rất sợ hãi nhưng do tình yêu thương người chị ruột lớn hơn nhiều cho nên thằng em mới có 8 tuổi đã dữ dằn lượm một cành cây đầy gai nhọn quất túi bụi vào bọn kia khiến chúng chạy trối chết vì đau. Lần đầu tiên, hai chị em vừa khóc vừa ôm chặt lấy thân thể của nhau chẳng khác gì đứa này nghĩ rằng nếu không làm vậy thì người kia sẽ vụt tan ra mất và đấy cũng là lần đầu tiên Đại mới cảm nhận được một cảm giác khang khác từ cái mềm mại, thơm tho của da thịt, mái tóc người chị ; nó thực sự không thể nào diễn tả cho nổi tâm trạng lúc ấy của mình sao mà băng khuâng, bồi hồi, da diết đến thế? Lúc về đến nhà, dưới ánh đèn neon sáng choang, tình cờ nó thấy được một khoảng nhỏ lóp da trắng nõn nơi ngực chị bởi hai hột nút áo chổ này đã bị sút rớt do giằng co với hai thằng du côn lúc nãy, thấy thằng em cứ ngây người ra nhìn mình cũng vừa đúng lúc chị phát hiện ra mục tiêu của nó, chị hơi ngượng và nhéo yêu vào lỗ tai nó khiến nó quê độ, bẽn lẽn ngó đi chổ khác. Đêm hôm ấy trời mưa lớn, chẳng biết đứa nào ôm đứa nào trước mà lần đầu tiên hai chị em đã biết vòng tay đan chặt lấy thân thể của nhau cho đỡ sợ ma, sợ sét,…rồi từ dạo ấy trở đi, dù có chơi trò đám cưới hay không, tối nào chúng cũng đều ôm nhau suông mà ngủ chứ dĩ nhiên là chúng chưa hề biết làm gì cả ngoại trừ những cái hôn vô tư vào tóc vào trán.