Từ nhà Lợi nếu đi theo con đường Phạm Hữu Chí về phía Nhà hát, quẹo sang đường 27 tháng 04 mé tay phải, qua Bưu Điện Bà Rịa sẽ đến khu Chợ Cũ. Trước kia, chợ rất sầm uất, dân cư nườm nượp nhưng vào năm 1963 do bị hỏa hoạn nên chỉ còn trơ lại hai dãy phố đối diện nhau ; nền chợ nay được xây dựng thành công viên xanh tươi với thảm cỏ, đua nở trăm hoa. Nhà của cô bé Kim Mạnh (truyện Bạn gái Kim Mạnh) ở tại khu phố phải còn khu phố trái có một ngôi nhà mà Lợi vẫn thường hay đến chơi vào ngày thứ bảy, chủ nhật. Đấy là nhà thằng Tăng Long, thằng này cũng là người Việt gốc Hoa như con nhỏ Kim Mạnh ; từ năm học lớp Một đến năm học lớp Năm, hai thằng chơi thân với nhau đến nỗi không rứt nhau ra được, ăn cũng ăn chung, ngủ cũng ngủ chung cho nên thỉnh thoảng, Lợi hay thằng Long đến nhà nhau chơi rồi ngủ lại sáng hôm sau mới về cũng là chuyện bình thường mà thôi. Bố mẹ thằng Long chỉ có hai người con : thằng Long là út và một chị lớn hơn nó mười một tuổi tên Tăng Nguyễn Kim Anh. Khi lên lớp Sáu mãi tận bây giờ đã bốn năm, thằng Long theo bố mẹ về sống ở Vũng Tàu và học ở trường cấp II Nguyễn An Ninh còn căn nhà ở Chợ Cũ vẫn để cho chị Kim Anh ở vì chị vốn là y tá làm việc tại Bệnh viện Bà Rịa. Tuy cách xa Lợi nhưng cứ nữa tháng một lần là thằng Long được bố lái xe hơi chở về Chợ Cũ để chơi đùa cùng thằng bạn nối khố thân thiết ngay từ lúc còn nhỏ. Giả sử nếu thằng Long là con gái thì chắc chắn giữa nó và Lợi thế nào cũng xảy ra chuyện tày trời động đất cho mà coi nhưng thực tế không phải như vậy vì diễn biến còn kinh thiên động địa hơn nữa vì trong một đêm đến chơi rồi ngủ lại nhà thằng Long, vô tình Lợi đã trở thành người anh rể không hề biết mặt của thằng Long. Chị Kim Anh tuy đã hai mươi lăm tuổi đầu rồi nhưng chị vẫn còn độc thân và chị cũng đang quen biết với một anh chàng bác sĩ làm việc cùng bệnh viện ; có lẽ tình yêu chị dành cho anh này chưa được nồng nàn lắm nên anh ta trở mặt, bỏ rơi chị một mình cô đơn lẽ loi trên con đường tình. Đấy cũng chính là lý do vì sao mà chị Kim Anh quay ngoắt 1800, hiến dâng cả tình yêu lẫn thân xác, trinh tiết của chị cho Lợi khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt trong một đêm tĩnh mịch, vắng lặng. Do Lợi thường xuyên đến nhà chơi với thằng Long từ chín năm trước đến nay nên chị Kim Anh nếu nói không biết nó thì là chuyện rất lạ, chị vẫn thường vui vẻ với nó và xem nó như là thằng Long, em út của chị.
Giờ chúng ta hãy mô tả một chút về nhan sắc chị Kim Anh nhé! Vì là người Việt gốc Hoa nên cặp mắt chị chỉ có một mí, long lanh, đen láy, ngời sáng và sắc sảo hàng mi vút cong ; chính cặp mắt sắc lẽm như dao cau này đã khiến cho Lợi phải chết mê chết mệt chỉ trong giây phút. Ngự trị trên khuôn mặt trái xoan hơi dài là vầng trán cao còn sống mũi tuy hơi thấp nhưng lại rất gọn gàng nằm cân đối giữa hai gò má bánh bầu phinh phính và nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là cặp môi hình trái tim đều đặn, mềm mại, thắm đỏ, quyến rũ một cách tự nhiên cùng với hai lúm đồng tiền dễ thương ở hai bên khóe miệng. Tất cả đều không thể nào qua mặt nổi nét gợi tình nhất của chị đó là chiếc răng khểnh duyên dáng và mái tóc dài đen nhánh, mềm mại, óng ả, mượt mà, tha thướt buông phủ đến giữa lưng mà bất cứ thằng đàn ông con trai nào vừa mới nhìn qua cũng đều phải về nhà nằm mơ nằm mộng viễn vông. Đương nhiên, vì chỉ là một thằng con nít mới có mười bốn tuổi đầu miệng còn hôi sữa nên Lợi nào dám đèo bồng, đỉa sao dám đeo chân hạc nhưng vì sự cố chữ tình bất chợt xảy ra cho chị Kim Anh, do nó có phần số đào hoa thành thử ra dù muốn dù không, nó vẫn không thể nào vùng vẫy thoát ra được lưới tình mà ông tơ bà nguyệt giăng sẵn an bày, trói buộc chị Kim Anh và nó thành một cặp tình nhân hiện hữu trên thế gian. Một buổi tối thứ năm, khoảng 8 giờ rưỡi, sau khi học bài xong, buồn buồn chẳng biết phải làm gì thì bỗng chuông điện thoại nhà nó reo vang inh ỏi ; chị Hường nhấc máy lên rồi nhìn nó nói :
-Nè Út, có bà nào kiếm mày né! Chết chưa, thiếu nợ người ta bị người ta gọi điện đến nhà đòi, thấy chưa?-Chị Hường đùa
-A lô, xin lỗi ai ở đầu dây vậy?
-Em có phải…tên Lợi? – Giọng một phụ nữ đon đã bên tai- Em có biết chị Kim Anh không vậy?
-Dạ biết. Có chi không vậy chị?
-Chị Anh đến quán Cây Phượng của chị uống bia nhiều quá nên say giờ về hổng nổi. Chị ấy nói là có biết em và còn cho chị biết số điện thoại nhà em. Chị ấy nhờ chị gọi em đến đưa chị ấy về.
-Vậy hả chị? Dạ, em đến liền!
Khi Lợi vừa đặt máy xuống, chị Hường liền hỏi giọng hiếu kỳ :
-Chuyện gì vậy em?
Lợi thuật lại đầu đuôi câu chuyện nghe được qua điện thoại, chị Hường liền hối nó :
-Em đến đó liền đi. Tưởng ai chứ chị Kim Anh chỉ ở có một mình thôi, vậy em cố gắng mà lo cho chỉ, không thôi tội nghiệp chỉ.
-Chị Ba, em mượn chiếc xe Dame của chị nghe- Tuy mới có mười bốn tuổi nhưng Lợi đã sớm biết chạy xe Honda.
Chị Hường đồng ý ngay, nó liền thay chiếc áo màu xanh dương còn khá mới và chiếc quần tây kaki màu vàng sậm ; sau khi xin phép bố mẹ, nó dắt chiếc xe Dame của chị Hường ra khỏi nhà và nổ máy phi như bay về phía đường 27 tháng 4. Đến ngã ba, nó quẹo phải chạy về phía Công An Thị xã, lại tiếp tục quẹo phải rồi ngừng lại trước quán Cây Phượng ở mé trái bên kia đường. Nó gửi xe cho một anh bảo vệ quán rồi bước vào bên trong quán, lúc này quán đã bớt khách nên nó nhìn thấy rõ chị Kim Anh đang ngồi gục trên một cái bàn sát vách tường. Vừa nhìn thấy Lợi, chị chủ quán khỏi cần phải hỏi cũng biết nó là ai rồi, chị nhanh nhảu bước đến giúp nó phụ đỡ chị Kim Anh rời khỏi ghế rồi lần bước ra cổng. Khách khứa trong quán, ai nấy đều lo ăn lo nhậu nên chẳng ai để ý đến việc một cô gái nhậu nhiều quá bị say cả ; chẳng qua đó chỉ là chuyện thường ngày ở huyện. Anh bảo vệ lúc nãy dắt giùm chiếc xe Dame của Lợi, khi nó ngồi lên thì anh cùng chị chủ quán đỡ chị Kim Anh lúc này mềm oặt như trái chuối ngồi lên yên xe ; nó nổ máy cầm tay lái bằng tay phải còn tay trái vòng ngược ra sau ôm lấy người chị thằng Long chứ nếu không chị ta sẽ tuột té xuống đường thì nguy. Chị Kim Anh tuy say mèm nhưng chị gần như cũng nhận thức được là có người đang chở chị về nên chị vòng tay ôm chặt người Lợi do vậy rất là an toàn, nó chậm rãi chạy xe về đến nhà chị ở Chợ Cũ và ngừng lại ngay trước cánh cửa sắt đã khóa ngoài bằng ổ khóa.
-Chị Anh, chị đưa cho em chìa khóa đi!