Chị Đào

Con cu Lợi càng lúc càng to ra, dài ra, cứng lên ngay bên trong âm đạo chị Đào và cùng với nó, chị càng lúc càng cảm thấy khỏe khoắn vô cùng trong những động tác giao hợp để dìu dắt nhau đến chốn hoan lạc vô bờ vô bến. Đôi lúc, hai chị em còn quá phấn khích, lăn qua lộn lại trên chiếc sạp gỗ ; thường thì Lợi nằm úp lên trên người chị Đào, cũng có khi chị lại đè lên người nó nhưng dù ai ở vị trí nào đi chăng nữa thì con cu Lợi vẫn cắm vào trong sâu âm đạo chị. Thỉnh thoảng, hứng tình quá, chị Đào lại hảy hảy người lên như để làm tăng thêm xúc cảm tình yêu cho cả hai chị em. Đúng là cuộc đời đã run rủi, đưa đẩy Lợi từ Bà Rịa xuống Bến Tre gặp gỡ chị Đào để rồi hai chị em quen biết, hiểu biết nhau hơn qua sự vụ giải thoát kiếp nạn làm thức ăn cho trăn tinh dẫn đến đêm nay trở thành người tình của nhau và hai chị em, giờ phút này đây coi như là đã cho nhau hết tất cả những gì thiêng liêng nhất, cao quý nhất và thanh tao nhất của bản thân mình về mặt thể xác cũng như tâm hồn. Người ta nói không ngoa là mối tình đầu là mối tình không thể nào quên được dù cho vật đổi sao dời như vậy suốt cả cuộc đời nghiệt ngã này, thế nào rồi chị Đào và Lợi hai chị em vẫn cứ mãi mãi nhớ nhau như thế này đêm nay cho mà coi. Bất chợt, chị Đào và Lợi cùng một lúc như đang chơi vơi giữa biển cả đời người mênh mông lại bị chuột rút nên ôm cứng lấy nhau để khỏi phải chìm xuống đáy đại dương chia ly sâu thẳm. Trong giai đoạn khoái ngất của cuộc tình, hai chị em sung sướng, khoái lạc đến cùng cực và cũng trong giờ phút này đây, Lợi trân người xuất ra xối xả những tia tinh dịch trắng đục như nước cơm, rin rít như keo vào sâu tận trong tử cung chị Đào ; không hiểu vì lý do gì mà tinh dịch nó xuất ra nhiều không thể tả nên không những không chứa đựng hết trong âm đạo chị mà còn chảy tràn ra cả bên ngoài, tạo thành hai dòng chảy ròng ròng trên cặp đùi săn chắc, nõn nà của chị. Chị Đào nằm yên lặng, đón nhận tất cả tinh lực của người tình nhỏ tuổi chứa đựng vô số mầm sống vào trong cơ thể chị với nỗi niềm hoan hỷ có một không hai. Sau khi đã xuất hết tinh rồi, tuy vẫn còn dính trong âm đạo chị Đào nhưng đã ỉu xìu, rũ rượi xuống, thun nhỏ như trái ớt khô và mềm xèo như bún. Rút cu ra khỏi cửa mình chị Đào, Lợi mệt mỏi ngồi dậy, mò mẫm kiếm quần áo mặc vào và đồng thời, nó cũng không quên lấy từng thứ mà nó cởi trên người chị ra nãy giờ đưa cho chị, giúp chị mặc vào để tránh cái lạnh nữa đêm về sáng. Chị Đào rời khỏi sạp, đến bên chiếc bàn tròn, lấy đồng hồ điện tử để trong túi xách ra xem thì thấy đã hơn 1 giờ sáng.
– Trời ơi, 1 giờ sáng rồi đó! Mình tranh thủ ngủ một chút đi chứ không sẽ không đủ sức chút nữa lên đường đâu – Đeo đồng hồ vào tay, chị Đào nói.

Hai chị em mò mẫm tìm kiếm hai cái gối nằm và cái mền trên sạp vì khi nãy hai chị em cứ lo mãi miết làm tình nên đã cằn đạp, xô lệch đi đâu không biết. Cả hai nằm xuống và do quá mệt mỏi sau cuộc mây mưa, ân ái nên nhanh chóng chìm ngay vào giấc ngủ say sưa. Chị Đào và Lợi đều nhanh ngủ mà khi tỉnh giấc cũng rất nhạy, khi ấy đồng hồ đeo tay chị đã chỉ 2 giờ 35. Không khí giá lạnh đêm khuya về sáng khiến hai chị em chẳng nói chẳng rằng, cứ yên lặng quay qua ôm lấy nhau và môi lại tìm môi, lưỡi lại kiếm lưỡi, cuồng nhiệt, say đắm trao nhận. Vì biết lúc này không còn sớm sủa nữa nên trong lần làm tình thứ hai này, chị Đào và Lợi không tỏ ra từ từ thong thả như lần đầu nữa mà lại vội vàng, hối hả như chạy đua với thời gian. Khoảng 30 phút sau, hai chị em ngồi dậy mặc quần áo vào và tỏ vẻ hoan hỉ vô cùng, âu yếm hôn nhau khoảng 1 phút sau mới rời nhau ra để chuẩn bị lên đường. Chị Đào nói :
– Giờ em dắt chị về Vũng Tàu đi! Chị nhớ ra là có chị Nga, bạn hàng xóm của chị đang bán ở quán café Ánh Sao gần đài liệt sỹ Bãi Sau đấy.

Sau khi sắp xếp mền gối ngay ngắn, chị Đào mở túi xách kiểm tra lại số tiền 15.000.000đ bấy lâu nay chị dành dụm rồi cùng Lợi ra khỏi lều, men theo con đường tắt đi ra quốc lộ và chẳng mấy chốc, một chiếc xe ca chạy trờ tới rước hai chị em lên rồi từ từ lăn bánh. Sáng hôm sau khoảng 9 giờ, hoàn toàn chẳng có ai nhìn thấy chú Năm Ngạn bước vào căn lều chăn vịt của chú. Chú cười thầm khi nhìn thấy một vệt máu thẩm màu dính trên lớp chiếu trãi trên sạp rồi ôm gối mền bỏ vào một cái bao tải chú mang từ nhà theo. Ra khỏi lều, chú để cái bao lên xuồng rồi cầm sào chống xuồng đi về, phía sau xuồng chú kéo theo chiếc xuồng tối qua chị Đào và Lợi đã dùng chèo đến đây. Trên môi chú lại nở một nụ cười hạnh phúc.

Hết

Previous page 1 2 3 4 5 6 7 8
Back to top button