Khi nhìn đã chán chê, Lợi từ từ nhẹ nhàng cúi xuống úp mặt vào giữa hai bầu vú chị Đào tròn trịa, mềm mại như bông gòn và rồi miệng nó nhẹ lần ngậm nút lấy đầu núm vú phải của chị đồng thời nó lần bàn tay phải lên mò mẫm, sờ soạng nắn bóp bầu vú trái còn lại ; nó vừa nút vừa rên khe khẽ khiến chị Đào cũng phấn khích theo. Chị quằn cả người lại, hai bàn tay chị lần lên vò tới vò lui đầu tóc thằng nhóc, đôi môi chị mấp máy rên thành tiếng hòa nhịp đồng cảm cùng với Lợi trong tình đầu tuyệt đẹp của hai chị em. Chưa gì mà chị đã cảm thấy ở phía dưới, cửa mình chị cảm giác như có một dòng nước đang từ từ tuôn chảy và tuy là người ở thôn quê bấy lâu nay nhưng chị cũng vẫn không hề lấy làm lạ vì hiện tượng đó. Càng nút và càng mò hai bầu vú chị Đào, Lợi càng nhận thấy hai gò bồng đào chị càng lúc càng căng cứng lên, chẳng khác gì cặp vú người mẹ mới vừa sinh con cương sữa cho con bú vậy. Giờ phút này, chị Đào không còn nhớ một chút nào nữa cả về anh Chi, người yêu của chị vì không những anh không nhận lời giải thoát cho chị mà còn đang tâm cắt đứt quan hệ với chị để đi kiếm tìm cô gái khác. Dù vậy nhưng chị Đào cũng không buồn mà trái lại, chị vui sướng vô cùng vì chị đã được cuộc đời cay đắng, nghiệt ngã này ban cho một người tình tuy nhỏ tuổi nhưng hết lòng yêu thương, giúp đỡ chị lại rất khéo léo, tế nhị, nhẹ nhàng và rành rõi, điêu luyện trong ân ái, mây mưa. Đây tuy là lần đầu tiên phải hết sức mệt mỏi vì cuộc tình đầu thế nhưng chị Đào không giận, không trách gì Lợi cả vì nó không hề hùng hục chiếm đoạt chị một cách ích kỷ, cá nhân mà trái lại, nó rất ân cần, trân trọng, nâng niu chị như một cành hoa tươi thắm. Vì ưu điểm trên của nó nên từ nãy đến giờ, chị Đào không hề giấu giếm, từ chối nó bất cứ thứ gì chị có trên người mà trái lại chị đáp ứng tất cả mọi ham muốn, đòi hỏi xác thịt nhục dục của nó. Nói về chú Năm Ngạn thì lúc này, chú vẫn ngồi nơi bờ sông cùng một số người xem cảnh gom vớt xác con trăn tinh trên bờ cũng như dưới sông mà lòng hả hê, rộn rã vô cùng và nếu chú mà biết được lúc này chị Đào và Lợi đang yêu nhau, chắc là chú càng rộn rã hả hê hơn vậy nữa? Vì đó chính là suy nghĩ, ý tưởng của chú hồi trưa nay vì chú thấy rằng cuộc đời chị Đào coi như không còn có thể trông mong, dựa dẫm vào ai được nữa ngoài Lợi, thằng con ông bạn của anh chú ; vậy thì chị Đào có trao thân cho Lợi đi nữa thì đó chẳng qua cũng chỉ là điều bình thường tất nhiên mà thôi. Sự thực, chị Đào nghĩ ngợi rằng coi như là chị đã chết rồi và đầu thai thành kiếp khác trong cơ thể một con người khác nên trong cuộc tình, chị yêu đương và ân ái cùng Lợi thật hết sức tự nhiên, thoải mái, không hề đắn đo suy nghĩ chi cho mệt. Lúc này, Lợi đã đổi bên nghĩa là lần miệng qua ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị Đào và nó lần bàn tay trái mày mò, nắn bóp bầu vú phải của chị. Thân thể chị Đào nõn nà, thơm tho, hấp dẫn và khêu gợi mà Lợi đang háu hức thưởng thức, chiếm đoạt đáng lý ra phải nằm trong bụng con trăn tinh rồi nếu không có Lợi hỗ trợ chú Ngạn giải cứu chị.
Đêm càng lúc càng dần về khuya và song song đó thì cuộc tình giữa chị Đào và Lợi càng nồng nàn, cháy bỏng khiến cho cả hai chị em đều xao xuyến, rạo rực, bồi hồi và ngây ngất như lạc vào cõi bồng lai tiên cảnh. Hai chị em gặp gỡ , quen biết nhau chưa đến đủ ba ngày đêm ; ấy vậy mà cả hai lại nhanh chóng dắt tay nhau cùng nhau bước vào tình yêu và dù sao đi nữa thì cũng phải cám ơn con trăn tinh vì chính nó làm cầu bắc nhịp cho chị Đào và Lợi cùng đi đến chân trời hạnh phúc tuyệt vời. Nói cho đúng hơn thì chính cái hủ tục mê tín dị đoan “dùng trinh nữ làm vật cống nạp cho trăn tinh” của dân làng Thạnh An đã đưa đẩy chị Đào và Lợi, hai người từ hai cõi trời xa lạ nay đến với nhau trong một cái lều hạnh phúc vào đêm sáng trăng vằng vặc để hòa quyện vào với nhau thành một ; môi gắn với môi, hai trái tim hòa cùng nhịp đập, bốn lá phổi hòa cùng nhịp thở và chung một nguồn Oxy mát lành, hai thân thể kết nối nhau không còn một kẽ hở.So sánh chị Đào với những người tình của mình như chị Minh, chị Hường, chị Nghĩa, chị Phượng, chị Huyền…thì Lợi thấy chị Đào có nét đặc trưng riêng không giống một ai vì chị vừa mạnh mẽ lại vừa nhu mì, vừa quê quê lại vừa rành rõi và nhan sắc xinh đẹp, thân thể nở nang và khêu gợi cũng không kém ai. Chính vì vậy mà Lợi càng yêu chị Đào lại càng cảm thấy chết mê chết mệt, yêu đến nỗi không dứt ra được ; dường như chị có một ma lực hoang dã vô hình siêu mạnh cứ càng lúc càng hút lấy tất cả mọi sinh lực cũng như sinh khí của nó. Hồi trưa này, lúc Lợi còn ngủ trên căn gác xép nhà chú Ngạn, chính chú đã chèo xuồng ra đây để sẵn mền gối cho chị Đào và Lợi ngủ qua đêm nay chờ trời sáng ; sự sắp đặt của chú như vậy kể ra cũng có nhiều tính toán theo dự định trong đầu óc chú là sao cho chị Đào và Lợi phải yêu nhau, phải ngủ với nhau trên cái sạp gỗ hạnh phúc này. Xin duy tâm làm thành một câu nói tiếc rẻ của linh hồn con trăn tinh đang phiêu bạt chốn cửu tuyền :
– Ôi, có lý nào lại như vậy? Sao ta không nuốt tấm thân yêu kiều, diễm lệ, trinh nguyên của chị Đào mà lại đi nuốt một con bê có gài chất nổ trong bụng nó để giờ đây, ta đành phải chịu cảnh xương tan thịt nát? Sao ta lại ngu ngốc đến thế không biết?
Trăn tinh đã vĩnh biệt cõi trần gian, gửi lại dương gian mối tình nồng say tuyệt đẹp của chị Đào và Lợi nhằm báo hiệu bình minh một ngày mai tươi sáng, chấm dứt viễn cảnh các cô gái đồng trinh trong làng phải thay nhau nộp mạng cho quái vật vào mùa trăng năm tới và ngôi miễu trên gò đất vào đêm rằm sẽ là nơi vui chơi, hoan hỉ của dân làng. Lúc này, hai bàn tay chị Đào ngượng ngùng lần xuống giữ lấy hai bàn tay của Lợi đã ngang nhiên nắm chặt hai bên lưng chiếc quần saten đen của chị để tuột dần, tuột dần xuống nhưng do ý thức bản năng giúp chị hiểu là không yêu thì thôi, chứ đã yêu rồi thì phải yêu cho trót ; nếu hiến dâng thì hiến dâng cho trọn chứ đừng hiến dâng nữa vời nên chỉ một lát là chị không còn nắm giữ hai tay Lợi làm chi nữa. Chị Đào còn giúp đỡ, hỗ trợ Lợi bằng cách nghiêng người qua lại rồi nhỏm người, do vậy mà nó mới dễ dàng lần cởi hai ống quần chị xuống khỏi cặp mông no tròn và cặp đùi săn chắc ; tiếp tục qua khỏi hai đầu gối đến cặp giò thon dài, mảnh khảnh rồi chị Đào lần lượt co duỗi hai bàn chân rút ra khỏi hai ống quần, hết chân phải đến chân trái. Lợi cẩn thận để chiếc quần saten đen của chị lên phía đầu giường rồi ngồi dậy, tháo khuy dây nịt, mở nút gài và kéo phermature nơi quần tây nó mặc xuống. Chỉ trong vòng không đến một phút là hai ống quần người tình chị Đào đã tuột khỏi mông, đùi, qua hai đầu gối đến hai giò rồi qua hai bàn chân ra ngoài. Lợi để chiếc quần tây qua một bên rồi nhẹ nhàng, từ từ cúi xuống vừa âu yếm ôm lấy chị vừa say đắm tìm kiếm đôi môi dễ thương của chị. Với tâm trạng hoan hỉ, dạt dào xúc cảm nồng nàn, chị Đào mỉm miệng cười tươi với nó và vòng tay ôm lấy hai bờ vai gầy guộc, mảnh khảnh của nó, kéo ghịt nó xuống và rạo rực, hồ hởi đón nhận lấy đôi môi người tình nóng bỏng.